Khrushchyov hiểu rất rõ về tài năng của Shelepin, so với các lão thần khác thời Stalin, Khrushchyov cảm thấy những người trẻ tuổi như Shelepin, không cần biết về tư tưởng hay hành động đều hợp với mình hơn, cho nên cực kỳ coi trọng những người trẻ tuổi này, hy vọng bồi dưỡng ra đội ngũ thân tín cho mình, đối kháng với đám cận vệ quân già Molotov.
“Được rồi, để đám tư bản đó biết được,
kỳ thực người của chủ nghĩa cộng sản muốn vận dụng chủ nghĩa tư bản cũng hoàn toàn không kém cạnh gì!” Khrushchyov nói: “Đồng chí Lenin từng nói, chúng ta có thể làm ăn với nhà tư bản, chủ nghĩa tư bản bán cho chúng ta dây thừng, chúng ta cuối cùng sẽ dùng dây thừng treo cổ bọn chúng...”
“Bí thư thứ nhất, phán đoán của ngài vô cùng trí tuệ!” Shelepin khéo léo nịnh nọt, “Chúng ta có thể ngồi lại từ từ thưởng thức, sơ hở của chủ nghĩa tư bản sẽ xuất hiện trước mặt thế nhân ra sao!”
Đối với tầng lớp cấp cao Liên Xô mà nói, không cần biết vào lúc nào, họ đều hiểu rõ một điều đó là mình đang nằm trong vòng bao vây. Tuy rằng không phải vòng bao vây nghẹt thở như của nước Đức trước đây, nhưng khác biệt trong đó chỉ là lớn hơn và nhỏ hơn mà thôi. Tìm kiếm điểm đột phá vòng vây vẫn luôn là vấn đề làm đau đầu Liên Xô từ xưa tới nay.
Phương hướng Trung Đông vẫn luôn là nơi Liên Xô cảm thấy hứng thú, hành động của Serov lại khiến Liên Xô một lần nữa nảy sinh hứng thú với châu Âu, không nghi ngờ gì, hai hướng cùng tiến liền trở thành ý tưởng của Liên Xô. Giành lấy Italia liền có ý nghĩa rằng Liên Xô có thể hất cẳng thế lực của Mỹ ra khỏi phía đông Địa Trung Hải, dù cho Italia giống như Nam Tư, không chịu nghe lời Liên Xô cũng chẳng sao, ít nhất là đã thành công ép lùi nước Mỹ lại một bước. Chuyện có thể gây loạn cho đối phương, bao nhiêu cũng không ngại nhiều.
“Đừng cử động, làm bị thương bây giờ...” Người thành công trong cuộc sống, Serov đang cầm một chiếc kéo nhỏ cẩn thận tỉ mỉ sửa sang lông tóc, cửa phòng đã treo biển đề nghị không làm phiền, giống như đang xử lý công việc rất quan trọng vậy.
Chuyện Serov đang làm bây giờ thực sự là vô cùng quan trọng, Valia mở rộng hai đùi ngồi trên bàn làm việc, để hắn cắt tỉa lông tóc cho mình. Lúc này nếu có ai tới quấy rầy, Serov thề nhất định sẽ dùng dao mài mài vụn xương cốt kẻ đó, nhét bột xương vào trong tên lửa, chở tới khu thí nghiệm bom nguyên tử làm vật thí nghiệm.
“Làm xong chưa vậy, anh cũng không sợ có người đi vào trong thấy thì biết làm sao!” Valia cười hì hì hỏi.
Serov vừa định trả lời thì điện thoại đã vang lên, “A lô, tôi là Serov!” Hắn kẹp tai nghe điện thoại vào cổ, vẫn không quên công việc nghiêm túc của mình.
“Đồng chí Serov, có vẻ đại sứ Mỹ ngày mai sẽ có một cuộc diễn thuyết, có hứng thú đi xem thử không!” Âm thanh trong điện thoại nói.
“Đương nhiên!” Serov nghe vậy tạm thời bỏ chuyện nhét tro xương vào tên lửa xuống, nói: “Chuyện như thế không phải dễ gặp, kỳ thực tôi cũng rất muốn nghe xem các đồng nghiệp của chúng ta ở Mỹ có tài năng dựa vào một cái miệng để giải quyết vấn đề không!”
“Xác định như vậy, đúng rồi, tiểu tổ KGB hỏi, bao giờ bắt đầu hành động!” Đầu kia điện thoại hỏi.
“Căn cứ kết quả tính toán của tổng bộ, hai tháng sau bắt đầu!” Serov trả lời dứt khoát, chờ bên kia cúp máy xong, hắn mới bỏ điện thoại về chỗ cũ, chém gió với Valia, “Anh một ngày trăm công nghìn việc, việc công, việc tư, một đống việc! Là chồng của em, anh không những phải chăm sóc em như cha, lại còn phải nghe lời như con, ai bảo anh là chồng em cơ chứ?”
Valia cười cười nhìn Serov biểu diễn, nửa đùa nửa thật nói: “Anh có thể tạm để việc riêng sang một bên mà! Bỏ qυầи ɭóŧ trong túi ra đây, em cho anh có thời gian làm việc...”
“Không không không...” Serov lắc đầu quầy quậy, bộ dạng nói thế nào mình cũng có lý, “Giải quyết xong vấn đề riêng tư chúng ta mới có thể càng thêm hăng say công tác! Nào, ngoan, giang rộng chân ra, để anh cắt tỉa lại cho đẹp...”
Vô liêm sỉ! Valia trong lòng thầm mắng, nếu không phải nhìn bộ dạng Serov cầm kéo rất là chăm chú thì đáng phải kẹp đầu hắn lại.
“Có không ít người!” Serov ngồi xe tới điểm tập trung, khi còn cách không tới 500 mét, đường phố đã bắt đầu chen chúc, hắn xuống khỏi chiếc xe cắm cờ Liên Xô, đưa mắt nhìn về đám người đông nghịt phía trước, nói với Mendeleev: “Người Ý thật là rảnh rỗi, bọn họ không biết trong thời gian một ngày, bao nhiêu người thế này có thể sản xuất ra được bao nhiêu hàng hóa sao?”
Không đợi Mendeleev trả lời, Serov đã tự hỏi tự đáp: “Nhưng mà tôi thích một đất nước như thế này, nếu đều là kiểu quốc gia nội bộ kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu như nước Mỹ làm kẻ địch của chúng ta, tôi chắc phải phát khóc mất!”
Mendeleev đã có bài học từ trước, cũng không có ý định tiếp lời, mặc cho Serov vừa đi vừa cảm khái.
“Đồng chí Mendeleev, anh cho rằng ưu điểm của Italia là gì?” Serov và Mendeleev đi đằng trước, theo sau là mấy nhân viên Nội vụ. So với các nhân viên Nội vụ căng thẳng phía sau, tâm tình Serov đang khá tốt, khi hoa khôi Đoàn Thanh niên cộng sản ở bên cạnh, Serov liền là chính mình, khi không ở bên, Serov liền biến thành hổ Caspi.
Mendeleev nhớ lại một thời gian trước, từng gửi điện hỏi thăm đội trưởng cũ của mình là Alexios, Alexios trả lời, “Serov bây giờ là cấp trên của cậu? À, trong mắt gã ấy mạng người chưa chắc đã bằng một tờ giấy, nếu là người nước ngoài thì cả giấy lộn cũng không tính. Những lúc duy nhất hắn còn giống một con người là khi nữ thư ký của hắn ở bên cạnh...”
‘Không hổ là đội trưởng năm xưa, nói thật là chuẩn!’ Mendeleev trả lời quy quy củ củ, “Một đất nước có nền văn minh lâu đời, có người dân nhiệt tình!”
“Một đất nước phù hợp làm viện dưỡng lão!” Serov nói với giọng khẳng định, “Tôi thích những nơi âm trầm mệt mỏi, mọi người cãi cọ nhau vì những chuyện lông gà vỏ tỏi như thế này, chuyện người dân quan tâm mỗi ngày chẳng có gì ngoài gia tăng phúc lợi. Loại quốc gia như thế này không có dã tâm, cũng không có năng lực trở thành kẻ địch của Liên Xô.”
Mendeleev giật mình với lời nói của Serov, vừa mới định hồi đáp thì lại nghe thấy kết luận cực kỳ đáng kinh ngạc, đã thấy Serov nói tiếp: “Đối phó với kẻ sống trong hoàn cảnh mệt mỏi lười nhác như thế này thực ra rất đơn giản, nuôi bọn chúng như nuôi heo là được. Hôm nay tôi tới đây là muốn xem thử, các bạn đồng nghiệp của chúng ta ở nước Mỹ rút cuộc là đang nuôi heo như thế nào...”
Mendeleev không phải là chưa từng gặp người thủ đoạn tàn nhẫn, trong KGB không thiếu loại người như vậy, nhưng trong lời tự thuật của Serov đã không còn là vấn đề thủ đoạn nữa rồi, anh ta có cảm giác thứ Serov nhắc đến căn bản không phải là người, ngữ khí của hắn giống như đang nói về một loại vật thể không có sự sống.
Mấy người tiếp tục tiến về phía trươc, liền nghe thấy tiếng của đại sứ Mỹ vang lên qua loa phóng thanh, trong quảng trường thỉnh thoảng còn có tiếng hô hào ủng hộ, Serov nhoẻn miệng cười, tán thán, “Nhìn xem các đồng nghiệp Mỹ của chúng ta kìa, thủ đoạn rõ ràng là cao minh hơn chúng ta, người ta chịu hạ mình tự thân ra mặt, đâu như chúng ta khô không khốc chỉ biết viết xã luận. Hôm nay mấy người chúng ta cần mang theo tinh thần học hỏi, xem xem các đồng nghiệp Mỹ nuôi heo như thế nào...”