- 🏠 Home
- Cận Đại
- Lịch Sử
- Đại Thời Đại 1958
- Chương 6: Đồng minh và gánh nặng
Đại Thời Đại 1958
Chương 6: Đồng minh và gánh nặng
Ai nói thế giới này không cần người như Serov? Nhìn cảnh sắc không ngừng đảo ngược ngoài song cửa, Serov ngồi nghĩ ngợi vẩn vơ. Sau mấy chục năm đối đầu, Liên Xô cũng thật sự muốn mở vòng tay hòa bình, nhưng rồi người Mỹ dùng thực tế dạy cho họ một bài học, nước Mỹ không cần biết ở cách xa các người đến đâu, sẽ luôn là một kẻ địch nguy hiểm. Sau khi từ Liên Xô biến thành Liên bang Nga, chắc rằng người Nga cuối cùng cũng có thể thức tỉnh khỏi cơn mê, hơn nữa còn có thể hồi tưởng được, chính họ tự tay tiễn đất nước mình vào phần mộ.
“Đồng chí bí thư, anh không cảm thấy nếu anh tiếp tục ở lại vị trí lâu một chút, sẽ rất có khả năng làm hỏng những mầm non xã hội chủ nghĩa sao?” Valia chịu không nổi trình độ tự sướиɠ của Serov, chọc một câu không mặn không nhạt, “Cách mạng toàn cầu là chính sách nhất quán của chúng ta, thân là bí thư Đoàn Thanh niên nước cộng hòa thuộc liên bang, anh lại công khai đề xuất dị nghị trước mặt cấp dưới, lao động cải tạo đang chào mừng đấy...”
“Valia, cô không phải loại người đó!” Serov không cảm thấy mình có chỗ nào đắc tội cô, không khí bây giờ tuy vẫn có chút khẩn trương nhưng đã không còn căng thẳng như hồi mấy tháng trước, vì thế hắn có chút buông lỏng, nói, “Trên thực tế, tôi vô cùng khâm phục các vị lãnh đạo vạch ra được chính sách, nhưng đối với cách mạng toàn cầu, đến bây giờ tôi vẫn giữ thái độ bảo lưu!”
“Ồ? Đồng chí bí thư có cao kiến gì?” Nếu Serov có thể nhìn thấy vẻ mặt Valia lúc này nhất định sẽ thấy Valia hơi hơi hất đầu, khóe miệng bĩu ra tựa hồ thể hiện sự khinh thường.
“Cao kiến thì không được bao nhiêu cả, ý kiến thì cũng có một chút!” Chật vật mãi mới hạ được kính xe xuống, Servo móc ra một bao thuốc lá hiệu Phương Đông, châm lửa rít một hơi, ho khan hai tiếng. So với thuốc lá Trung Quốc đã hút quen từ trước, thuốc lá Liên Xô có một mùi vị rất khó diễn tả, nói theo tiếng địa phương của kiếp trước thì là thuốc này có vị chân thối, chỉ những vùng biên giới rất gần Liên Xô mới có bán loại thuốc này. Thuốc lá trong nội địa ấy à? Hình như chỉ có thuốc Trung Nam Hải loại siêu rẻ mới có cái vị này.
Mùi vị thuốc lá có liên quan mật thiết với khí hậu, ở kiếp trước thuốc lá Vân Nam có thể thống nhất thiên hạ chính là vì điều kiện tự nhiên ở Vân Nam cực kỳ thích hợp cho cây thuốc lá sinh trưởng, thuốc làm ra so với các nơi khác lại càng hơn một bậc.
Trong lúc Serov đang chuẩn bị tăng cường hồi ức với thuốc lá trước kia thì Valia không nhận được đáp án cần biết dần có chút nôn nóng, hướng mắt nhìn kính sau thấy vẻ mặt đang hút thuốc của Serov, hút thuốc thì cứ hút, rất nhiều người đều hút thuốc lá, nhưng cái vẻ mặt say mê đó của anh là sao vậy? Tổ quốc hình như còn chưa khó khăn đến mức không cung ứng nổi thuốc lá mà? Có phải là mười năm trước đâu?
Khụ khụ..., bị tiếng ho khan của Valia đánh thức, Serov thoáng đỏ mặt, tiếp tục chủ đề lúc trước, “Cách mạng toàn cầu nhỉ, đúng rồi, cách mạng toàn cầu! Quan điểm cá nhân, chủ nghĩa cộng sản toàn thế giới trong lý tưởng đương nhiên là chuyện rất tốt, con người đương nhiên là hy vọng sinh sống trong một thế giới người người bình đẳng, không có bóc lột, bộ lý luận này của chúng ta trong tất cả tương lai hiện hữu đều sẽ không lạc hậu, sẽ được người ta nhắc đi nhắc lại, nhưng mà Valia, trong đó có một điểm không thể giải quyết được...”
“Là điểm nào?” Valia đánh vô lăng, không quay đầu lại, hỏi. Trình độ nhất tâm nhị dụng này làm Serov vô cùng khâm phục, bởi vì đến bây giờ hắn vẫn không biết lái xe. Serov trước kia có vẻ là cũng biết nhưng trong kiếp trước hắn không biết, lúc mới xuyên việt tới còn muốn thử một chút, sau thì trực tiếp phóng tay mặc kệ, tất cả giao hết cho Valia.
Bây giờ không phải lúc để chìm đắm trong điểm yếu của hai kiếp, Serov lên tiếng: “Tôi nói ra, cô chỉ nghe để biết thôi đấy nhé, không phải là tôi không tin tưởng vào chủ nghĩa cộng sản, chỉ là lý tưởng vĩ đại như thế cần thời gian để phát triển mới có thể càng thêm ổn định!”
“Được rồi, biết rồi, tôi sẽ không nói ra ngoài!” Valia vội vàng đảm bảo.
“Chưa cần nói cái khác, hiện tại có rất nhiều quốc gia phản đối và bôi nhọ Liên Xô của chúng ra cùng khối các nước xã hội chủ nghĩa! Hơn nữa thực lực còn vượt trên chúng ta” Serov thoáng trầm tư, nói: “Chỉ riêng đánh bại các quốc gia đó đã không biết phải mất bao nhiêu thời gian, nhưng vấn đề này so với vấn đề mà tôi nói căn bản không đáng nhắc tới! Chúng ta đều nói con người sinh ra đều bình đẳng, nhưng lấy quốc gia làm đơn vị, kỳ thực Valia, chính cô cũng có thể thấy, giữa các quốc gia không hề có bình đẳng, cụ thể đến từng cá nhân, trình độ giáo dục và hoàn cảnh sinh sống mà mỗi cá nhân nhận được đều có sự khác biệt, các đảng phái cánh hữu ở rất nhiều quốc gia đều lý luận như vậy, bọn họ cho rằng do hoàn cảnh sống và giáo dục của mỗi người là khác nhau cho nên không thể giả vờ người người bình đẳng một cách sáo rỗng mà cần nhân dân ai vào chỗ nấy, phát huy sức mạnh trên cương vị của riêng mình!”
“Serov, nếu nói như vậy thì con của nông nô từ khi sinh ra đã định sẵn sẽ phải làm nông nô, người giàu trời sinh đã là người giàu? Đây là bóc lột trần trụi, ngay cả đạo đức cơ bản cũng không đáp ứng được!” Valia không chút khách khí phản bác.
“Đúng thế!” Serov thấp giọng nói, “Valia, không biết cô đã nghe tới một đất nước gọi là Ấn Độ chưa?”
“Hả? Có nghe nói qua! Hình như thời gian gần đây cũng khá sôi nổi trên trường quốc tế!” Vẻ mặt Valia rõ ràng đang nói ‘Tôi không phải bình bông’, “Là thuộc địa lớn nhất của nước Anh, từng được gọi là viên ngọc quý của Đế quốc Anh, trong hệ thống thuộc địa của Đế quốc Anh đẳng cấp của Ấn Độ cũng được tính là cao, ngoại trừ Canada, Australia, New Zealand, người Ấn Độ tạm coi là công dân hạng hai, quân đội thường xuyên được điều tới các vùng thực dân khác của Anh làm lực lượng phòng vệ!”
Serov gật gật đầu, Ấn Độ vừa mới độc lập hiện tại đang điên cuồng thể hiện sự tồn tại. Sau một năm nữa, thủ tướng Ấn Độ Nehru sẽ có một bài diễn thuyết tại Sri Lanka, trong đó sử dụng năm nguyên tắc chung sống hòa bình do thủ tướng Trung Quốc đề xuất khi xử lý các khác biệt chính trị trong mối quan hệ Trung - Ấn (Tôn trọng chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của nhau; Không xâm lược lẫn nhau; Không can thiệp vào công việc nội bộ của nhau; Bình đẳng và hai bên cùng có lợi; Cùng tồn tại hoà bình) làm cơ sở vận động “Phong trào không liên kết”. Sau đó tại Hội nghị Bandung 1955, người lãnh đạo hai mươi chín quốc gia thuộc thế giới thứ ba cùng đưa ra tuyên bố với thế giới không muốn dính líu đến Chiến tranh Lạnh giữa Mỹ và Liên Xô, đặt mục tiêu phản đối chủ nghĩa thực dân, thúc đẩy độc lập tự chủ dân tộc, xóa bỏ đói nghèo và phát trển kinh tế. Hội nghị Bandung là một cột mốc quan trọng trong quá trình phát triển của Phong trào không liên kết.
Cày cuốc tiếng tăm mãi đến khi xung đột Trung - Ấn bùng nổ, tôn nghiêm là do chiến tranh chống đỡ, sau chiến tranh Trung - Ấn, Ấn Độ một đêm về lại trước giải phóng, địa vị quốc tế suy sụp thể thảm, thậm chí bản thân quốc gia cũng xuất hiện vấn đề.
Serov búng đầu thuốc ra ngoài cửa sổ, nói: “Ấn Độ bản thổ có một loại chế độ gọi là chế độ chủng tính, nó là chế độ đẳng cấp điển hình nhất, nghiêm ngặt nhất của thế giới cổ đại. Bốn đẳng cấp có quy định chặt chẽ về địa vị, quyền lợi, nghề nghiệp, nghĩa vụ: Đẳng cấp thứ nhất Brahmin chủ yếu là quý tộc tăng lữ, có đặc quyền giải thích kinh sách tôn giáo và tế thần. Đẳng cấp thứ hai Kshatriya là quý tộc quân sự và quy tộc hành chính, bọn họ có đặc quyền trưng thu các loại thuế phí. Đẳng cấp thứ ba Vaishya là tầng lớp bình dân người Arya tự do, bọn họ làm các nghề cày cấy, trồng trọt, chăn nuôi, đánh cá, săn bắt vân vân, không có đặc quyền chính trị, nhất định phải cung dưỡng hai đẳng cấp trên bằng hình thức bố thí và nộp thuế. Đẳng cấp thứ tư Shudra tuyệt đại đa số là cư dân bản địa bị chinh phục, không phải là người Arya, họ làm các nghề cày cấy, trồng trọt, chăn nuôi, đánh cá, săn bắt cùng những nghề nghiệp bị coi là thấp hèn đương thời!”
Giải thích xong, Serov nhìn sang Valia, hỏi: “Một đất nước như Ấn Độ, cô nghĩ nó sẽ trở thành một quốc gia người người bình đẳng không?”
“Chẳng lẽ nhân dân Ấn Độ không biết phản kháng?” Valia trợn tròn mắt, khó tin hỏi, may mà lúc này trên đường không có xe cộ nên nữ lái xe Valia mới không biến thành sát thủ xa lộ.
“Tôi làm sao biết được tại sao nhân dân Ấn Độ lại không phản kháng?” Câu hỏi của Valia cũng là điều làm rất nhiều người Trung Quốc ở kiếp trước phải đau đầu, tình huống đó nếu mà là ở Trung Quốc, cả nước đã sớm đánh nhau đến nát bét rồi, người Ấn Độ thậm chí còn tự nhận mình đang sống không tệ?
“Tôi chỉ muốn nói, không phải quốc gia nào cũng có điều kiện để có thể mặc sức tưởng tượng về tương lai! Chỉ vỏn vẹn tưởng tượng không thì còn được!” Serov thở dài, “Không nói đến Ấn Độ, rất nhiều quốc gia châu Phi gần như còn đang sinh hoạt như xã hội nguyên thủy, một bộ phận người thậm chí không biết chữ, ngay cả giáo dục cơ bản cũng không tiếp cận được, dù cô có ngày ngày giảng dạy cho họ thì cũng chẳng có tác dụng gì. Giảng chủ nghĩa cộng sản cho họ còn không có sức thuyết phục bằng đưa tặng một quả chuối! Thế này nhé, một quốc gia thành công cần có hai nhân tố qua lại, nhân dân yêu quý lãnh đạo và lãnh đạo có niềm tin dẫn dắt nhân dân tiến lên, hai điều kiện này là bắt buộc phải có! Theo cách hiểu của tôi, một người được trải qua giáo dục có năng lực suy nghĩ độc lập, mới có thể được gọi là một con người. Chữ không biết một nét, ngoài ăn chỉ biết ngủ, gọi đó là một con người, kỳ thực chẳng có gì khác súc vật bị nuôi nhốt! Cho nên muốn trở thành một đất nước tiến bộ, bước đầu tiên không cần biết có bao nhiêu khó khăn trước mắt cũng phải bất chấp mọi giá tiêu diệt giặc dốt!”
Trong lúc nói hai người đã trở về trụ sở Đoàn Thanh niên, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, Valia không nói gì nhưng cũng không rời khỏi Serov, cũng có thể câu chuyện hôm nay đã khiến cô gợi lên sự hứng thú, còn muốn tiếp tục trao đổi.
Đến phòng làm việc của Serov, Valia nhìn xung quanh đã không còn ai nữa, lập tức hỏi: “Nếu nói như vậy, hiện tại kỳ thực chủ nghĩa cộng sản không thể thành lập trên toàn cầu....”
Serov không đáp, giống như ngày đầu tiên khi mới vừa tỉnh lại, bước tới cạnh cửa sổ, kéo mở khung cửa rộng lớn, chỉ lá cờ đỏ tung bay bên ngoài, trầm giọng nói: “Không phải quốc gia nào cũng có thể giương cao được cờ đỏ!”
“Vậy tổ quôc trong lòng anh là như thế nào?” Valia tạm thời bứt ra khỏi chủ đề cách mạng toàn cầu, chuyển sự chú ý về phía Serov, theo cách nhìn của cô Serov chắc chắn có ý tưởng của riêng mình.
“Kỳ thực tôi không hề hy vọng số lượng quốc gia phe xã hội chủ nghĩa tiếp tục mở rộng, nói ích kỷ một chút, thậm chí tôi chỉ hy vọng tổ quốc ta là đất nước xã hội chủ nghĩa, các quốc gia khác thích ra sao thì ra!” Serov đáp, “Nhưng chuyện đó là không thể, tổ quốc cũng cần có đồng minh, không thể dùng một quốc gia đối kháng với toàn thế giới, đất nước dám làm như thế lần trước là nước Đức, kết cục của nước Đức hẳn không cần tôi phải nói! Tổ quốc cần có bạn bè, nhưng không cần loại quốc gia bùn nát không dính nổi lên tường, chỉ dựa vào lý tưởng, chỉ cần người ta muốn thành xã hội chủ nghĩa, chúng ta liền chạy tới chi viện người ta, thứ đạt được không phải đồng minh mà là đi nuôi một đống cha mẹ!”
Câu trả lời của Serov chính là suy nghĩ trong nội tâm kiếp trước, trong một năm trước khi xuyên việt, Serov từng trao đổi với người khác trên mạng về vấn đề này, mà sở dĩ nói ra câu chỉ hy vọng Trung Quốc một nước xã hội chủ nghĩa là vì Triều Tiên bên cạnh Trung Quốc thực sự là quá làm xấu thanh danh xã hội chủ nghĩa, Serov hồi đó gần như cho rằng, ngoài Trung Quốc ra mấy quốc gia còn lại căn bản chỉ là gánh nặng làm phá hoại thanh danh xã hội chủ nghĩa.
- 🏠 Home
- Cận Đại
- Lịch Sử
- Đại Thời Đại 1958
- Chương 6: Đồng minh và gánh nặng