Chương 42
Phong tục của Đại Doanh trấn, khuê nữ trong nhà 16 tuổi mới xuất giá. Cũng có nhà trai sốt ruột muốn ôm tôn tử, nhưng cũng sẽ là 15 tuổi sau khi làm lễ cập kê, còn 14 tuổi thành thân thật sự rất ít thấy.
Cả nhà Tiểu Đào sinh ra, đều sinh sống ở đây chưa có đi đâu xa, cũng không biết ở nới khác có rất nhiều người 13,14 tuổi đã thành thân sinh hài tử rồi.
Hoắc Trầm buồn bực suy nghĩ một hồi, nhẹ giọng cùng mọi người thương lượng: " nếu không trước cuối năm thành thân, sang năm hoặc sang năm sau nữa mới viên phòng?"
Tiểu Đào ngồi một mình trong phòng, nghiêng tai lắng nghe bọn họ nói chuyện, trên mặt nóng như lửa đốt, ngón tay xoắn lại với nhau như có nai con chạy loạn trong lòng.
Trước kia nãi nãi nói muốn để nàng gả cho Phùng Mãn, nàng cảm thấy chính mình mới có 14 tuổi, còn rất nhỏ, chuyện thành thân gì đó rất xa với mình. Chính là hiện tại suy nghĩ không giống như vậy, Hoắc Trầm mỗi ngày đều làm việc tốn sức, mệt mỏi như vậy, cơm lại không ăn đủ no, ngẫm lại liền cảm thấy trong lòng khó chịu.
Tuy rằng tuổi không phải quá lớn, nhưng nàng cảm thấy ngày thường cũng không có sinh bệnh gì, thể trạng khá tốt. Hơn nữa tháng ba sang năm nàng liền cập kê. Nếu tháng chạp thành thân cũng chỉ là trước có một quý mà thôi, kỳ thật cũng không khác nhau lắm.
Nhưng là nghĩ như vậy trong lòng thôi, nào dám nói ra. Nếu để người khác nghe được khẳng định nói nàng vội vã muốn gả chồng. ở trước mặt mọi người bàn luận đề tài này, dù cho da mặt Hoắc Trầm không mỏng cho lắm, cũng nghẹn đỏ mặt, Diệp thị cùng đại bá, tam thúc càng vô pháp mở miệng ra được.
Thái bà bà vừa thấy mọi người đều xấu hổ không nói được câu gì, cũng hiểu ý Hoắc Trầm đã rất nôn nóng rồi, liền cười ha hả mà nói: " xem ra chỉ còn biện pháp này thôi, Đại Trầm hắn cũng không dễ dàng a, trước năm thành thân, trước tết có thể ăn cơm no làm việc càng hiệu quả. Phu thê thành thân ra ngoài làm việc bán hàng đều rất tốt, ở trong thành thỉnh đại phu cũng tiện hơn. Đối với cả hai nhà đều tốt, nếu không định ở tháng chạp đi, vừa hết năm cũ, các ngươi nghĩ thế nào a?"
Cũng may, Điền gia biết Hoắc thợ rèn khó xử liền đáp ứng chuyện thành thân vào tháng chạp.
Hoắc Trầm đặc biệt vui vẻ, giữa trưa ăn cơm càng thêm nhiều. Mọi người nhìn thấy lượng cơm mà Hoắc Trầm ăn, càng thêm tán thành chuyện thành thân này, bị đói thành như vậy thật đúng là khó chịu.
Trở lại trấn trên, Hoắc Trầm nhờ người xem ngày lành, ngày 16 tháng chạp hợp chuyện cưới gả, vì thế hai bên đều định là ngày này.
Hoắc Trầm trong lòng an tâm, liền bắt đầu chuyên tâm làm việc kiếm tiền. Trong đầu đều là hình bóng của Tiểu Đào, làm việc càng thêm ra sức. Chờ Tiểu Đào gả cho hắn, hắn nhất định sẽ cho nàng ăn ngon mặc đẹp, sống thật tốt, hắn không muốn để nàng chịu khổ.
" đường táo thơm ngon đây, mới có thêm phù dung cao đây, lại đây tới nếm thử nha..." trên đường lớn truyền tới âm thanh giao hàng, Hoắc Trầm dừng chùy sắt trong tay lại, không tự chủ mà thăm dò ra ngoài nhìn xem. shitbaimeimei
Ai! Lại là Tiểu Liễu, không phải là Tiểu Đào.
Tuy rằng biết rõ kết quả sẽ là như vậy, nhưng mỗi lần nhìn ra ngoài thăm dò đều hy vọng có kì tích phát sinh.
Tiểu Đào đã đính thân, sẽ phải ở nhà làm đồ cưới, làm giá y. Tiểu Liễu không có việc gì làm, hơn nữa, Tiểu Liễu có năng lực bán hàng tốt hơn so với Tiểu Đào. Da mặt Tiểu Liễu dày, dám nói nhiều lời chọc cười rồi đem hàng bán đi. Lại nói, Tiểu Đào đã đính thân không thích hợp cả ngày đi khắp nỡi bán hàng.
Chính là trong lòng Hoắc Trầm khó chịu a, mới có nữa tháng ngày lành, bây giờ lại không có cơm ăn rồi. Tuy nói chỉ còn ba tháng, Tiểu Đào liền gả lại đây, chính là ba tháng cũng là 100 ngày đấy, một ngày lại một ngày chịu đựng, khi nào mới thoát khỏi a.
Đối diện bỗng nhiên vang lên âm thanh chửi bậy của Trần thịt lợn, sau đó liền nghe được tiếng kêu như lợn chọc tiết của Trần Mẫn Đạt. Người đi đường đều dừng bước chân lại nhìn náo nhiệt, người bán hàng ngoài đường cũng dừng tay duỗi cổ nhìn qua.
Trần thịt lợn tay trái cầm dao mổ lợn, tay phải giơ cao lên, chạy vòng quanh hàng thịt lợn đuổi đánh nhi tử. " tiểu tử thối, cha nương liều mạng kiếm tiền cho ngươi đi đọc sách, ngươi lại cuốn gói trở về. Ngươi không thi đậu, lão tử cũng chưa đánh ngươi, hiện tại ngươi không chịu học lão tử đánh chết ngươi."
Ngoài miệng nói muốn gϊếŧ hắn nhưng trên tay lại không hạ xuống được, mặc dù đuổi theo cũng chỉ là ở đằng sau hung hăng vỗ một cái vào lưng hắn, kỳ thật vẫn là muốn hù dọa hắn, cho hắn thành thành thật thật quay lại thư viện đọc sách.
Trần Mẫn Đạt vừa vắt chân lên cổ chạy vừa quay lại giải thích với lão cha: " cha nha, thật sự không phải do con không chuyên tâm đọc sách, mà đọc những thi từ đó căn bản không dùng đến được a, cái gì mà trong thư giấu vàng, căn bản là gạt người. Con quan thì mới làm quan, nhà ta đâu ai chống lưng, vĩnh viễn đều thi không đậu được, đọc thêm nhiều sách nữa cũng vô dụng."
Trần thịt lợn thân ngươi hơi phì nhiêu, chạy vài vòng liền không chạy nổi nữa, chống tay vào cây cột, thở hồng hộc, dùng dao mổ lợn chitr thẳng vào Trần Mẫn Đạt: " ngươi bao nhiêu tuổi? Lão tử không vội ngươi gấp cái gì, học thêm mấy năm liền thi được, sợ cái gì?"
" cha, con không còn nhỏ nữa, đã 18 rồi, ở Đại Doanh trấn chúng ta không phải là khuê nữ 16 thành thân, hán tử 18 thành thân sao? Ngài mau tìm cho con một nàng dâu a, lại bán thịt kiếm tiền, ngài nhìn a, Hoắc đại ca đối diện đã đính thân rồi a." Trần Mẫn Đạt chung quy cũng là còn trẻ, người lại gầy, chạy nhanh hơn lão cha nhà mình nhiều. Thấy lão cha đứng bất động, hắn liền đứng cách đó hơn một trượng tiếp tực thương lượng cùng lão cha.
Hoắc Trầm căn bản không muốn xen vào chuyên của nhà hắn, thế nhưng lại nghe thấy họ nhắc tới tên mình, liền buông đại chùy trong tay xuống, đi ra cửa xem xét tình hình.
" Đại Trầm bao nhiêu tuổi? Hắn đều đã hai mấy rồi. Ngươi còn chưa có 20 đâu, tiểu tử nhà ngươi gấp cái gì?"Trần thịt lợn thở phì phì nói.
Hoắc Trầm thấy hai cha con bọn họ lấy chính mình ra bàn chuyện này, liền mở miệng nói: " Trần đại thúc, ngươi cũng đừng khó xử Mẫn Đạt. Chúng ta là con nhà nghèo, có thể kiếm tiền ăn đủ no là được, làm gì một hai phải buộc hắn đi đọc sách làm quan? Ta cuối năm thành thân, sang năm nhất định có một nhi tử béo mập, ngươi cũng nhanh nhanh tìm cho Mẫn Đạt một mối, đến lúc đó chúng ta có thể cho nhi tử hai nhà chơi cùng nhau."
Mọi người nghe thấy liền cười haha, Trần thịt lợn hung hăng cắm dao mổ lợn lên thịt lợn trên bàn. Nhà hắn tổng cộng có
Mọi người cười ha ha, Đại Nhục Trần khí con dao gϊếŧ heo hung hăng cắm ở thịt heo thượng. Nhà hắn tổng cộng bốn cái hài tử, liền sinh ba cái nữ nhi, cuối cùng mới được Trần Mẫn Đạt này một cái nhi tử, đương nhiên sẽ không có thật sự làm hắn bị thương. Lại nghe Hoắc Trầm nhắc tới chuyện tôn tử, Trần thịt lợn liền rối rắm. Đích xác, tuổi của hắn càng ngày càng lớn, dĩ nhiên muốn ôm tôn tử, chính là sợ nhi tử thành thân sẽ càng ngày việc đọc sách càng thêm chểnh mảng, mới khuyên hắn chuyên tâm đọc sách đi, chạy nhanh đi đậu cử nhân. Trần Mẫn Đạt thấy lão cha đã bình tĩnh lại, liền cầu khẩn nói: " cha, con không nói dối, thật sự là như vậy, cho dù con có đọc thư có thuộc làu làu đi nữa, con cũng không làm nổi quan, ngài cho con đi bán thịt đi."
Trần thịt lợn hung hăng thở dài một hơi, nhìn nhi tử không biết cố gắng của mình, nới: " được, tiểu tử ngươi muốn bán thịt đúng không? Từ giời trở đi, ngươi liền đứng ở đây bán thịt đi, sắp ăn tết, ta muốn đi vào núi thu mấy đầu lợn về. Ta cùng nương ngươi đi, chính ngươi tự mình bán đi, biết mỗi loại bao nhiêu tiền không?" Trần Mẫn Đạt dùng sức gật đầu: " biết, con mỗi ngày nìn ngài bán thịt, có thể không biết được hay sao?"
" được, ta mười ngày, trong hầm còn một đầu lợn, đủ cho ngươi bán. Lão tử muốn nhìn xem ngươi muốn đọc sách hay là muốn đi bán thịt."
Trần thịt lợn thở phì phì đi vào hậu viện, lập tức cùng với nương Mẫn Đạt cầm theo hai tay nải, dắt xe lừa ra. Khưu thị lo lắng, đương nhiên muốn dặn dò nhi tử vài câu. Nhưng thấy Trần thịt lợn đang nóng nảy,vung roi muốn đi Khưu thị vội vàng đuổi theo, bất đắc dĩ leo lên xe đi.
Không còn náo nhiệt để nhìn, mọi người liền tản ra, Hoắc Trầm cũng trở lại cửa tiệm, tiếp tục đánh đồ. Nhìn qua khe cửa, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía gian thịt đối diện, dù sao tên thư sinh này bán thịt cũng là lần đầu tiên. Hoắc Trầm thập phần tò mò tiểu tử này làm được hay không.
Tiểu Liễu cũng tò mò đi qua nhìn, nhìn bộ dáng của hắn luống cuống tay chân, vừa cắt thịt vừa lấy tiền. Chính là lúc đang hoảng hốt cắt thịt một đao kia đi xuống thiếu chút nữa chặt luôn ngón tay mình.
" Trần đại ca, ta tới giúp ngươi thu tiền" Tiểu Liễu cười nói.
Trần Mẫn Đạt đang vội đến sứt đầu mẻ trán vội vàng gật đầu: " được a, được a, Tiểu Liễu, thu của vị đại nương này 30 văn."
Tiểu Liễu không chút hoang mang đem rổ đò của mình để sang bên cạnh, nhận của đại nương kia tiền đếm đếm liền ném vào tráp. Trần Mẫn Đạt cắt thịt nhanh hơn, cắt, thừa rồi, lại cắt xuống, thiếu rồi. Thừa dịp hắn đang cắt thịt, Tiểu Liễu vội vàng đẩy mạnh tiêu thụ hàng hóa của mình,: " đại nương a, ta mới có thêm bánh phù dung nha, ba văn một khối, ngài mua hai cái sao?"
Chờ Trần Mẫn Đạt cắt thịt tốt không có việc gì, liền thăm dò nhìn vào trong rổ của nàng, thấy bánh phù dung được làm tinh xảo đẹp mắt, màu sắc mê người, liền gật đầu: " được cho ta hai khối đi, vừa vặn mang về cho tiểu tôn tử nhà ta ăn. Hắn thèm ăn chỉ muốn ăn thịt, ăn vặt thôi."
Tiểu Liễu nhanh nhẹn bọc hai khối bánh lại để vào trong rổ của đại nương, thu 6 văn tiền, bỏ vào hầu bao của mình. Trần Mẫn Đạt lần đầu bán thịt, cắt không chuẩn mặc kệ khách nhân nói muốn một cân hay gì đều cắt thành 2 cân, hắn cắt lệch vài lần. Thừa dịp lúc này, Tiểu Liễu lại đẩy mạnh tiêu thụ đường táo nhà mình. Thấy hắn bên kia, liền dừng lại thu giúp hắn tiền, cả hai đều không chậm trễ. Rất nhanh liền tới thời điểm tan chợ, Tiểu Liễu thấy rổ không còn gì. Tiểu cô nương âm thầm đắc ý, nàng ở đây mượn hoa hiến phật đúng là không tồi. Ý muốn của nàng là: " phàm là người tới mua thịt đều là kẻ có tiền, đối với kẻ có tiền một hai văn đồ ăn vặt tính là gì.
Hơn nữa so với bán thịt, đò của mình có vẻ tiện nghi hơn. Mọi người chờ Trần Mẫn Đạt cắt thịt nhàn rỗi không có việc gì tự nhiên sẽ mua của nàng a.
Hoắc Trầm bên kia làm việc, nhìn thấy quán thịt đối diện, càng nhìn lông mày cũng sắp xoắn lại với nhau rồi. Hắn không ngại em vợ của hắn tới phụ giúp cho nhân gia, mà là hâm mộ, ghen ghét, hắn hận a! nếu Tiểu Đào có thể tới đây hỗ trợ cho hắn thì tốt rồi, mỗi ngày có thể đánh thêm nhiều đồ vật a, lại có thể nhìn thấy nàng. Chính lúc đang suy nghĩ miên man, có người tiến vào mua đồ, Hoắc Trầm không thể không ném thiết chùy xuống, đi tới bán hàng thu tiền.
" Hoắc thợ rèn, thiết khí đánh tốt đều ở đây sao? gian cách vách có còn không?" người này mọi thứ trên mặt bàn, không thấy có thứ mình muốn, liền thăm dò hướng về gian cách vách nhìn xung quanh.
" không có, gian đó là ta để gang với than đá, đồ đánh tốt đều ở đây. Ngươi nếu muốn đồ khác. Có thể dặn trước ta, họp chợ lần sau quay lại đây."
Người nọ nói ra đồ vật mình muốn, liền đi ra cửa. Hoắc Trầm không trở lại làm việc lại quay ra nhìn chằm chằm gian bên cạnh, suy nghĩ...
Bỗng nhiên, một chủ ý tuyệt diệu nhảy ra trong đầu. Hắn rốt cục có biện pháp, vè sau mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Tiểu Đào rồi.