Tháng 3, Hoắc Trầm vội vã làm việc trong phòng binh khí.
60 năm trước, Thái Tông bắc thượng tự mình thân chinh, Khả Hãn của Đột Quyết bị Cố Thanh Sơn chém đầu, người Hồ nguyên khí đại thương, nhiều năm như vậy biên cảnh phương bắc vẫn là cảnh thái bình không có chiến loạn.
Hiện tại, Khả Hãn của Đột Quyết là Khả Hãn Thổ Kỳ tôn tử của lão Khả Hãn, người này có mưu lược, thiện chiến, không chỉ thống nhất được các bộ lạc bị chia cắt nhiều năm của Đột Quyết, lại đang mài đao xoàn xoạt muốn tiến tới phía Nam, nghe nói đã có người Đột Quyết tuyên bố phải báo thù rửa hận cho gia gia, phải san bằng Trung Nguyên.
Nhưng chính là có chuyện Triệu vương vẫn luôn không nghĩ ra, nếu Khả Hãn Đột Quyết đã quyết định Nam hạ, thì vì sao lại không chỉ huy đi tới đây? Vậy hắn là đang đợi cái gì? Hiện tại Đột Quyết binh hùng tướng mạnh, căn bản không nghĩ ra được bọn họ đang chờ đợi điều gì.
60 năm không có chiến sự, quân đội vẫn theo thường lệ thao luyện, nhưng binh khí đã cũ kỹ, không được cải tạo, mỗi năm mọi người chỉ theo lệnh đổi lại binh khí mà thôi. Nhưng nếu muốn đánh địch chỗ binh khí này căn bản không thể chống cự lại được.
Hơn 100 thợ rèn ngày đêm bận rộn rèn binh khí, nhưng cũng không thể lập tức làm ra được binh khí cho 10 vạn đại quân. Hoắc Trầm nóng vội đến mức miệng đã nổi nhiệt, đã ba ngày nay hắn không dám về nhà, vì sợ nàng nhìn thấy lại đau lòng.
" sư phụ, sư phụ, đại thắng, Bắc quân đại thắng!" Giang Lâm mặt mày hưng phấn chạy vào, la lớn: " ta vừa mới nghe được binh sĩ báo tin nói, Vương gia cùng Bắc quân đại thắng các Tướng quân hôm nay cùng Đột Quyết giao phong, quân ta đại thắng, đuổi Đột Quyết lui hơn 100 dặm."
Tất cả mọi người đều dừng tay lại, hưng phấn mà nhìn sang nhau, trong lòng tràn ngập vui mừng.
" chuyện tốt, cuối cùng cũng có hi vọng." Hoắc Trầm vừa mới than thở một câu, liền nghe được tiếng chém gϊếŧ phía xa xa.
Mọi người sửng sốt, thành Hàm Đan cách xa đại doanh của Bắc quân hàng trăm dặm, chiến đấu kịch liệt trước đó cũng không nghe thấy động tĩnh gì, hiện tại sao lại có thể nghe thấy được tiếng đánh nhau, không phải là đã đuổi lui 100 dặm sao?
Mọi người lao ra khỏi phòng rèn binh khí, đứng trong sân lớn nghe ngóng, sau đấy lại có tiếng Hồ gào thét chửi rủa, nghe tiếng giống như không xa đây mấy. Bỗng nhiên có một âm thanh vang dội truyền tới: " bên kia, bên kia chính là vương phủ, bắt sống con cháu của lão hoàng đế, kéo tới tưới máu lên cờ của chúng ta."
Người này nói không quá lưu loát tiếng Hán, giống như là cố ý nói cho người Hán nghe, sau đấy chính là một trận cười thật to, Hoắc Trầm nhíu mày: " đây là chuyện gì? Chẳng nhẽ là người Hồ đánh tới trong thành Hàm Đan rồi?"
Mọi người quả thật không thể tin được vào tai mình, đang muốn đi ra cửa xem, liền thấy một gã sai vặt cả người đầy máu lảo đảo chạy vào: " Hoắc đại nhân, Hoắc đại nhân....người Hồ đến, phu nhân nói để ngài mang nhóm thợ rèn đi lên chống đỡ, thị vệ của vương phủ sắp không chống cự được nữa rồi."
Là thật, thì ra đúng là thật!
Hoắc Trầm không chút nào do dự, hét lớn một tiếng: " cầm vũ khí, tới vương phủ!"
Hơn 100 thợ rèn cầm lấy thiết chùy trong tay, hùng hổ đi ra khỏi phòng binh khí, hướng về phía Vương phủ chạy tới. Nhóm thợ rèn tuy là có sức lực hơn người nhung chung quy là chưa có gϊếŧ người bao giờ, gặp phải người Hồ cũng chỉ hướng chùy đập vào tay họ, theo bản năng muốn cho họ không cầm được vũ khí nữa thôi.
Thời điểm đi ngang qua vọng lâu, Hoắc Trầm dừng lại bước chân, thấy cửa mở toang, trống rỗng không có một bóng người, liền biết Tiểu Đào đã nghe được động tĩnh chạy về nhà rồi. Hoắc Trầm đang muốn chạy về phía trước, liền thấy phía cửa hàng đối diện có thứ gì đó bị ném ra ngoài đường, vừa vặn rơi xuống bên chân hắn. Cúi đầu nhìn xuống, là con gái của nhà đối diện kém a Huyên nửa tuổi, trên mặt đều là máu, khả năng đã không còn sống.
Bởi vì là hàng xóm, lại không chênh lệch nhiều so với tuổi a Huyên, đã ôm mấy đứa nhỏ trong nhà tới tìm Tiểu Đào, Hoắc Trầm cũng gặp qua vào lần, còn từng mỉm cười với nói về sau muốn gả cho Hoắc Bàn.
" con ta...." một tiếng kêu tê tâm liệt phế truyền tới, một phụ nhân quần áo không chỉnh tề chạy ra khỏi cửa, lại bị người phía sau kéo váy lại. Phụ nhân ngã xuống bậc cửa đập đầu vào gạch hôn mê bất tỉnh.
Theo sát đấy là một binh lính người Hồ, trên người mặc áo giáp màu bạc, mặt mũi dữ tợn cười tục tĩu.
Hoắc Trầm chỉ cảm thấy máu huyết cả người sôi sục lên, tức giận đến mức khóe mắt đã muốn nứt ra. nhìn đến phụ nhân kia, lại tới đứa nhỏ đã chết bên chân, trong đầu hắn đều là hình ảnh của Tiểu Đào cùng đứa nhỏ nhà mình. Hai nước khai chiến, với hắn cũng không có ấn tượng gì, chỉ là liều mạng chế tạo binh khí mà thôi, nhưng hiện tại cảm xúc đã không còn như cũ, người Hồ đã tới đây. Bọn họ còn sống, thì chính là thê nhi của mình bỏ mạng.
" ta liều mạng với ngươi." Hoắc Trầm giơ cao đại chùy lên, một chùy liền đập lên mũ giáp của tên lính người Hồ.
" gϊếŧ người rồi, sư phụ...." Giang Lâm nhìn thấy thi thể kia đổ xuống, âm thanh liền run rẩy.
" lão tử ngày hôm nay bằng bất cứ giá nào, các ngươi nhìn thấy không, không gϊếŧ bọn chúng, người chết chính là thê nhi của chúng ta, còn chần chờ cái gì, gϊếŧ!" Hoắc Trầm hét lớn một tiếng, chạy nhanh hướng về phía vương phủ.
Có người dẫn đầu, đương nhiên mọi người liền phấn chấn, nhóm thợ rèn vung thiết chùy lên, đều nhắm vào đầu của địch mà đập xuống. trước cửa lớn vương phủ có rất nhiều thị vệ ngã trên đất, bởi vì không suy xét tới tình huống sẽ bị đánh lén, nên các thị vệ có võ công cao cường đều đã đi ra ngoài theo Vương gia. Trước mắt nhân thủ thiếu, năng lực cũng không đủ.
Tưởng thị dẫn theo mấy thị vệ làm vòng chống cự cuối cùng, mười mấy đầu bếp cầm dao phay từ bên trong vọt ra, rất nhanh tất cả đều bị đánh ngã.
Mấy chục binh lính người Hồ mặc giáp cũng không biết được phía sau đang có một đám người đang tới, có lẽ có biết cũng không để trong lòng, chỉ coi như một đám thị vệ cuối cùng đang cố giãy giụa mà thôi, tự tin mà nghênh ngang vọt vào vương phủ.
Hơn 100 người Hoắc Trầm mang theo trên đường đã có một ít người bị thương, hiện tại hắn đi đầu vung thiế chùy lao lên phía trước, giống như đập củ cải, một tay vung lên rất nhanh liền gϊếŧ chết được mười mấy tên, mở ra đường máu, đi tới bên người Tưởng thị, gấp gáp hỏi: " Tiểu Đào đâu?"
Kiếm trong tay Tưởng thị bổ xuống cánh tay trái của một tên người người Hồ nhưng chỉ tóe lên một tia lửa, cũng chém không đứt.
" ở hậu viện của Vương phi, binh khí của chúng ta không được, chém không được khôi giáp của bọn họ, làm sao bây giờ?"
Hoắc Trầm kinh ngạc trước kia hắn không biết Tưởng thị biết võ công, hiện tại tuy rằng kinh ngạc, nhưng đây không phải thời điểm để nói chuyện. Hoắc cũng phát hiện ra được chuyện nyaf, gươm đao của thị vệ Vương phủ đánh lên khôi giáp của bọn chúng không hề có tổn thương gì, mà đao của bọn họ lại rất sắc bén, cần phải né tránh rất nhiều. khó trách nhanh như vậy liền công phá Hàm Đan, thậm chí đã tới được cổng của Vương phủ, khôi giáp của bọn họ lại là gươm đao cũng không thể làm gì.
Trước mắt cũng không phải là thời điểm để nghiên cứu binh khí, Hoắc Trầm cầm đại chùy chuyên đập xuống đầu địch nhân, một chùy đi một người. Tình thế rất nhanh liền biến chuyển, khôi giáp kia gươm đao không được, nhưng không cản được thiết chùy đi xuống.
Nhóm thợ rèn cũng không có công phu gì chỉ là một đám dùng sức đi gõ lung tung. Mới đầu đám người Đột Quyết không phòng bị, tự cho là bản thân đã là đao thương bất nhập, rất nhanh liền bị gϊếŧ mười mấy người, bắt đầu phát hiện ra vấn đề, tránh đi đại chùy trong tay đám người mới tới này, tìm cơ hội đi hạ đao diệt sạch đám người này. Kể từ lúc đó, rất nhanh liền ngã xuống một vòng thợ rèn.
Có Hoắc Trầm phía trước chống đỡ, Tưởng thị có thể thở ra một hơi, quan sát tình hình, nhanh chóng nói: " nhóm thợ rèn phụ trách đập đầu, bọn thị vệ phụ trách bảo hộ nhóm thợ rèn."
Đám thị vệ kiếm không thể đâm qua đươc áo giáp của địch, nhưng có thể lúc đám người Hồ dùng kiếm đâm nhóm thợ rèn liền dùng kiếm ngăn lại, thợ rèn lại dùng chùy đập lên đầu kẻ địch liền có thể gϊếŧ thêm một kẻ.
Hai bên đều có kiêng kị, hai bên rơi vào thế giằng co, sau mấy lần giao phong, thợ rèn có thể đứng vững còn lại không đến 10 người, thị vệ còn sót lại 2 người, binh lính của Đột Quyết còn hơn 20 người. Tưởng thị giữ chặt lấy tay áo đầy máu của Hoắc Trầm: " đi, chúng ta đi tới cửa hậu viện, nơi đó vẫn còn một ít thị vệ."
Hoắc Trầm cả người đều là máu, có của hắn, cũng có của địch. Nhưng hắn biết trên người của hắn không có vết thương lớn, trên tay cũng còn lực, liền kiên định lắc đầu: " không, ta theo chân bọn họ liều mạng."
Hắn không muốn mang những kẻ này tới hậu viện, bọn họ đi thêm một bước, Tiểu Đào cùng bọn nhỏ liền nguy hiểm liền tăng thêm một phần, chỉ cần có thể chống cự được, liền tuyệt đối không lui về phía sau.
" Vương gia, Vương gia đã trở lại." Một thị vệ hưng phấn hét lên.
Đám người Đột Quyết đang vung đao cũng cảm thấy có khác thường, một đội nhân mã đang lao tới đây, cầm đầu đúng là Triệu vương.
Tướng lãnh của Đột Quyết nói một câu bằng tiếng Hồ, liền thay đổi phương hướng, nhằm về phía Triệu vương. Tưởng thị vội vàng hô lên: " Vương gia cẩn thận, khôi giáp của bọn chúng đao thương bất nhập."
Trên tay Triệu vương là một cây thương Thanh Long vân xuyên, mũi thương đều là máu, lại vẫn sáng bóng như cũ. Hắn nghe được lời của Tưởng thị nói, lại không để trong lòng, trên đời nào có khôi giáp đao thương bất nhập. Đệ nhất thợ rèn tiền triều cũng không thể làm ra được bảo bối lợi hại như vậy.
Trên mặt đất ngang dọc rất nhiều người đang nằm ngã xuống, ngựa chạy lên không được. Triệu vương không tin là thật, phi thân xuống ngựa thương liền phóng ra, tướng lãnh của đối phương vẫn không trốn tránh, mà lại dùng loan đao chém xuống cổ hắn.
Cố Thừa Trăn tin tưởng lời của thê tử nhà mình nói không sai, thấy Vương gia không tin, liền rút bảo kiếm ra ngăn lại loan đao.
Triệu vương cho rằng, loan đao đến được đầu mình thì thương của hắn cũng đã đâm vào người của địch.
Nhưng hắn lại không nghĩ tới là, mũi thương thế nhưng lại áo giáp ngăn lại, chỉ làm cho đối phương lui lại mấy bước mà thôi. Lần này, Triệu vương cùng các tùy tùng liền choáng váng, lính của Đột Quyết áo giáp bao từ đầu đến chân, nên diệt trừ như thế nào đây? Đương nhiên đám người Đột Quyết cũng không cho bọn họ có thời gian suy nghĩ, vây quanh đi lên, nhắm vào Triệu vương.
Đám người của Hoắc Trầm cũng chạy tới bên người Triệu vương, vung thiết chùy lên đập lên tướng của Đột Quyết lại bị hắn linh hoạt tránh đi được, quay lại chém xuống vai của Hoắc Trầm.
Hoàng Bằng đi sau Triệu Vương, vừa thấy Hoắc đại ca có nguy hiểm, vội vàng giơ trường mâu trong tay giúp hắn đi chắn, lại không nghĩ tói sức lực của đối phương lại lớn như vậy, nhận khẩu trên tay tê dại mất cảm giác, trường mâu liền rơi xuống đất. ( nhận khẩu: là chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ)
Đánh trên ngựa binh khí dài đương nhiên có ưu thế nhưng hiện tại là đối chiến, binh khí ngắn lại càng tiện. Hoàng Bằng liền quăng trường mâu đi, cầm huyền thiết kiếm lên, đâm tới tên tướng lãnh Đột Quyết.
Đối phương căn bản không để trong lòng, cũng không thèm tránh, cung đao bổ về phía Hoàng Bằng. Lại không nghĩ tới, kiếm kia lại đâm thủng được áo giáp, xuyên từ ngực ra phía sau, xuyên qua người.
Lần này, không chỉ có đám người Triệu vương sửng sốt, mà binh lính của Đột Quyết cũng sửng sốt. Áo giáp này bọn họ đã thử vô số lần, bất luận là binh khí gì cũng không thể đâm qua, tại sao lại có thể như vậy.?
Hoàng Bằng cũng cảm thấy khó có thể tin, một chân đá văng thi thể địch ra, vung kiếm bổ về tay của tên khác. Cùng với một tiếng hét thảm, tay tên kia rơi xuống đất. Lần này, Hoàng Bằng vung kiếm càng hăng, làm đám người Triệu vương ngây người.