Phòng làm việc biên kịch của Cố Ngôn Tử, mở ở ngoại ô thành phố B, mà công ty điện ảnh và truyền hình thì nằm ở trong nội thành.
Hắn ở nơi này mua một gian phòng để làm việc, ban đầu chỉ tuyển hai người, hiện tại số người cũng tăng lên nhiều, tính luôn cả hắn là có tám người, còn mời một đại thẩm giúp bọn hắn quét dọn nấu cơm.
Phòng làm việc sau khi hoàn thành công việc, liền cho thả lỏng, thậm chí không yêu cầu đi làm đúng giờ, chỉ cần bọn họ hoàn thành nhiệm vụ là được.
Cố Ngôn Tử tự nhận mình là một ông chủ rất tốt.
Đáng tiếc, nhân viên của hắn lại đâm hắn một đao.
Đương nhiên, không phải ai cũng sấu xa như vậy….
Cố Ngôn Tử đi vào cửa khách sản An Hoa đón nhân viên của mình.
Hắn gọi năm người tới, là ba nam hai nữ, đời trước sau khi hắn gặp chuyện không may, mấy người này ngoại trừ Triệu Điền Dã quan hệ rất tốt với hắn, những người khác đều rời đi, nhưng tốt xấu gì cũng không bỏ đá xuống giếng với hắn, hắn rất yên tâm với bọn họ.
Về phần hai người kia…. Cố Ngôn Tử đã muốn quyết định hủy hợp đồng với bọn họ.
Không, có lẽ không cần hắn lên tiếng, hai người kia sẽ hủy hợp đồng với hắn trước.
Khách sạn An Hoa là khách sạn năm sao, bình thường nếu ở một đêm, sẽ mất hơn một ngàn, rất là xa hao.
Đám người Triệu Điền Dã cũng không phải chưa nhìn thấy qua, nhưng lúc này vẫn tấm tắc khen, chờ nhìn thấy Cố Ngôn Tử, lại lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Ba tháng trước, một vị phu nhân cao quý tức giận đến phòng làm việc của bọn họ, sau khi mắng Cố ca của bọn họ một trận, phòng làm việc của bọn họ, liền gặp không ít phiền toái.
Bởi vì vị phu nhân tìm không ít phiền toái tới cửa, Cố ca thậm chí đóng phòng làm việc của bọn họ, cho bọn họ ở nhà làm việc, bình thường có chuyện gì, cũng là thông qua internet trao đổi với bọn họ.
Sau này bọn họ cũng không gặp được Cố Ngôn Tử mấy lần, nhưng nhìn ra được, trạng thái của Cố ca của bọn họ cũng không tốt lắm, nhưng hiện tại….
Thanh niên trước mắt mặt mày mỉm cười, mặc một bộ tây trang vừa người, nhìn rất có tinh thần, đặc biết soái.
“Các cậu đến đây, đi chỗ quầy tiếp tân đăng kí trước, sau đó đi theo tôi.” Cố Ngôn Tử nói.
“Cố ca, anh phát tài sao?” cô gái nhỏ tuổi nhất trong năm người tên Lâm Linh hỏi: “Đây là khách sạn năm sao! Em lên mạng tra xét, rất đắt tiền!”
“Đúng vậy, phát tài.” Cố Ngôn Tử cười khẽ.
Kỳ thật, khi vị trí phòng làm việc bị mẹ của Bành Tĩnh Hoằng biết được, người này còn đến gây chuyện vài lần, hắn liền mang theo nhân viên phòng làm việc, tìm một khách sạn ở lại, muốn ở khách sạn có thêm thời gian viết kịch bản.
Đáng tiếc là, không bao lâu, mẹ Bành Tĩnh Hoằng lại tìm tới cửa… hắn chỉ có thể cho mọi người ở nhà làm việc.
Này còn chưa tính, sau đó, hắn cùng Bành Tĩnh Hoằng cãi nhau, Bành Tĩnh Hoằng trốn tránh hắn, Bành Tĩnh Hoằng đính hôn… những chuyện này liền tiếp xảy ra, hắn sao có thể yên tâm làm việc?
Cố tình ngày giao kịch bản càng ngày càng gần…
Đủ chuyện xảy ra cùng một lúc, cuối cùng kịch bản viết ra rất bình thường, còn bị người động chân tay, bỏ vào một ít đoạn sao chép.
Vốn là kịch bản cho hắn cơ hội, ngược lại lại khiến hắn đeo tiếng xấu trên lưng.
Sau khi đăng kí xong, Cố Ngôn Tử liền mang theo năm người đi tới lầu Hải Đường.
“Cố ca, sao anh không kêu Mã Hoài cùng Hồ Tiểu Lê tới?” Lâm Linh lại hỏi.
“Các cậu nghĩ lần trước chúng ta trốn ở trong khách sạn, mẹ Bành Tĩnh Hoằng sao lại tìm thấy chúng ta?” Cố Ngôn Tử nói.
“Là bọn họ?” Vẻ mặt đám người Lâm Linh giật mình.
“Ừ.” Cố Ngôn Tử gật đầu, vừa cười vừa liếc bọn họ: “Lúc trước tôi đã dặn các cậu, không được đem chuyện tới nơi này nói cho người khác… các cậu chưa nói phải không?”
“Không có không có.” Lâm Linh vội vàng nói, những người khác cũng lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi, việc này sau này các cậu cũng phải giấu kín cho tôi! Nếu ai để lộ… nhân viên như vậy sau này tôi không dám dùng.” Cố Ngôn Tử nói.
Những người này đều đồng ý, bọn họ cùng Mã Hoài Hồ Tiểu Lê quan hệ không tồi, nhưng so sánh với công việc thì công việc quan trọng hơn.
Cố Ngôn Tử trả thù lao rất hào phóng, đối với bọn họ rất ít trói buộc… ông chủ như vậy cũng không nhiều!
“Bọn họ sao lại như vậy!” Lâm Linh oán giận nói, sau khi oán giận xong, vừa cười vừa nhìn về phía Cố Ngôn Tử: “Cố ca, hiện tại nhìn anh thật không tồi, chúng ta có thể ở khách sạn lớn như vậy hưởng thụ…. Có phải Bành tổng bồi thường cho anh hay không?”
Cố Ngôn Tử quan hệ với những nhân viên này không tồi, chuyện hắn cùng Bành Tĩnh Hoằng yêu nhau, đương nhiên không hề gạt bọn họ, hai năm này, Bành Tĩnh Hoằng cũng đã gặp qua những người này.
Cũng bởi vì như vậy, tuy rằng mẹ Bành Tĩnh Hoằng vài lần đến mắng hắn, những người này cũng không thay đổi ánh mắt nhìn hắn.
Dù sao… lúc trước là Bành Tĩnh Hoằng theo đuổi hắn.
Sau khi Lâm Linh hỏi như vậy, đám người Triệu Điền Dã cũng nhìn về phía Cố Ngôn Tử.
Bọn họ đều là người thường, cũng không biết chuyện Bành thiếu gia cùng Khương Tú đính hôn, lúc này đương nhiên cảm thấy trạng thái của Cố Ngôn Tử tốt, bọn họ có năng lực ở nơi này, chỉ sợ là bởi vì Bành Tĩnh Hoằng.
“Không phải, tôi cùng hắn đã chia tay.” Cố Ngôn Tử cười nói.
“Hả?” đám người Lâm Linh giật mình nhìn Cố Ngôn Tử, Cố ca chia tay với Bành Tĩnh Hoằng? vì sao Cố ca còn vui vẻ như vậy?
“Mua heo xem chuồng! nam nhân có người mẹ như vậy, không được.” Cố Ngôn Tử nhìn về phía Lâm Linh: “tiểu Lâm Linh, sau này em tìm đối tượng, ánh mắt phải sáng một chút, tránh cho gặp phải mẹ chồng độc ác.”
“Cố ca!” Lâm Linh ngượng ngùng kêu to lên.
Ầm ĩ một trận như vậy, cảm giác quen thuộc của Cố Ngôn Tử đối với bọn họ, đã trở lại.
Hắn đưa bọn họ về lầu Hải Đường, chờ bọn họ sắp xếp hành lý xong, tới phòng họp mà trợ lý Chu đã tìm cho, mở một cuộc họp.
Đạo diện quay phim hơi nổi tiếng, có thể mất vài ba năm để quay một bộ phim, nhưng đại đa số những công ty điện ảnh và truyền hình quay phim truyền hình, cũng sẽ không làm như vậy, bình thường, sau khi bọn họ quyết định quay một bộ phim truyền hình xong, sẽ mau chóng hoàn thành nó, nhưng vậy mới có thể kiếm tiền thật nhanh.
Cũng bởi vì như vậy…. kịch bản của bọn họ sau hai mươi ngày, sẽ phải giao ra.
Đại cương tổng thể của kịch bản, còn có đại cương mỗi tập, bọn họ đã sớm làm xong, nhưng
nội dung cụ thể thì chưa viết xong, mà những việc này, Cố Ngôn Tử phân công cho những người này làm.
Ngay từ đầu buổi họp, Cố Ngôn Tử liền hỏi tiến độ của bọn họ.
Việc trong tay bọn họ hoặc nhiều hoặc ít cũng còn thừa lại một chút, nhưng nếu ‘bế quan” ở khách sạn, hẳn là năm sáu ngày có thể viết xong.
“Tôi có một tin tức không tốt muốn nói với mọi người.” Cố Ngôn Tử đột nhiên nói.
Ban đầu mọi người hứng trí bừng bừng bắt đầu làm việc, đều hơi mơ màng. Tin tức không tốt gì? Có tin tức không tốt gì sao?
“Tôi tính bỏ đi mười tập trong đó rồi viết lại.” Cố Ngôn Tử nói.
Đại cương cùng nhân vật của bộ phim truyền hình này là do hắn viết, nhưng loại kịch bản này, nếu để cho một người viết, còn muốn viết tốt…. một bộ phim truyền hình bốn năm mươi tập, ít nhất cũng phải viết một hai năm.
Cho nên, bình thường đều là một đám người hợp tác, có người phụ trách viết đại cương, có người phụ trách viết lời kịch, có người phụ trách viết cảnh tượng….
Nguyên nhân chính là như vậy, sau đó kịch bản viết ra, cũng với những thứ mà Cố Ngôn Tử nghĩ trong đầu, đã không còn giống nhau, ở giữa có mấy tập, là do Mã Hoài đề nghị, còn cho thêm một ít tình tiết tham khảo từ tác phẩm của người khác.
Bộ tác phẩm được tham khảo kia rất nổi tiếng, đời trước ngay từ đầu Cố Ngôn Tử không biết, chờ sau khi phim nổi tiếng… thì hắn phải mang tiếng xấu trên lưng!
Hiện tại, Cố Ngôn Tử tính toán sửa đổi toàn bộ, không chỉ có như thế, hắn sau khi xem qua những lời bình luận trên mạng của mọi người về bộ phim này, còn tính toán muốn thay đổi cho tốt hơn, đem một ít tình tiết không thích hợp cũng loại bỏ.
Sau này hắn có thể sẽ không viết kịch bản nữa, nếu như thế, đương nhiên là muốn làm kịch bản cho thật tốt!
Nhóm người Triệu Điền Dã trợn tròn mắt, này… đây là công trình lớn!
Cho nên, bọn họ đến khách sạn năm sao này, không phải là đến hưởng thụ, mà là tới chịu áp bức sao?
“Việc này, Các cậu muốn trách thì trách Mã Hoài cùng Hồ Tiểu Lê….” Cố Ngôn Tử nói ra việc của Mã Hoài cùng Hồ Tiểu Lê, còn đem tên quyển sách bọn họ sao chép nói ra cho nhóm người Triệu Điền Dã: “Chúng ta nếu không thay đổi, sau này trên lưng sẽ đeo danh sao chép!”
Mã Hoài vì hãm hại hắn, liền đem lời thoại trong tiểu thuyết người ta không thay đổi mọt chữ chép vào trong kịch bản của hắn!
Cố Ngôn Tử đem tất cả chuyện này, đều đổ lên người Mã Hoài cùng Hồ Tiểu Lê, sau đó liền nhìn nhân viên dưới tay mình vừa mắng Mã Hoài cùng Hồ Tiểu Lê, vừa phấn đấu làm việc.
“Các cậu cố lên! Tôi còn có việc, buổi chiều tôi lại qua! Đúng rồi, giữa trưa có tiệc búp phê… các cậu đi ăn sau đó nhanh chóng trở lại viết.” Cố Ngôn Tử nhìn thấy thời gian không sai biệt lắm, đứng lên rời khỏi nơi này.
Trợ lý Chu nói buổi trưa Trịnh Gia Hòa sẽ trở về… hắn muốn ăn cơm với Trịnh Gia Hòa.
Lúc Cố Ngôn Tử bỏ lại nhân viên của mình, Trịnh Gia Hòa cũng đang trên đường quay về khách sạn.
Mà trên tay hắn, đang cầm tư liệu trợ lý điều tra về Cố Ngôn Tử.