Cố Ngôn Tử bị người ta gọi lại, ngừng lại bước chân xoay người cười cười với người ta: “Xin chào, xin hỏi anh là ai…”
Hắn không biết người này, không hề có ấn tượng với người này, nhưng người này có thể gọi tên hắn, lại xuất hiện ở trong này… không chừng cũng là người trong giới.
Lúc hắn bỏ nhà ra đi mới hai mươi tuổi, vẫn chăm chỉ học tập, người trong giới quen biết cũng rất ít, nhưng vẫn biết một chút.
“Tôi gọi là Đàm Trăn.” Nam nhân ba mươi tuổi lộ ra nụ cười hiểu rõ với Cố Ngôn Tử, trong mắt lộ ra kiêu căng.
Cố Ngôn Tử chưa từng nghe qua tên người này, cẩn thận nghĩ nghĩ, cũng không rõ trong giới có nhà nào họ Đàm.
Hơn nữa, ánh mắt
người này nhìn hắn hình như không đúng…. Hắn sao lại cảm thấy, người này hình như khinh thường mình
?
Hay là người nọ là người đầu tư đã gặp qua mình khi mình còn làm biên kịch
? nhưng hắn hoàn toàn không có ấn tượng.
Cố Ngôn Tử hơi nghi hoặc, mà lúc này, hắn lại phát hiện người đối diện lúc nhìn mình ngoại trừ khinh thường còn lộ ra địch ý.
Trong đầu hắn đột nhiên lộ ra một ý niệm… người này, chẳng lẽ là bạn trai trước của Trịnh Gia Hòa
?
Lúc trước Trịnh Gia Hòa nói đến bạn trai trước nhưng không nói tên, sau đó trong lòng hắn có quỷ nên không đi hỏi mẹ Trịnh, thế cho nên cũng không biết tên của bạn trai trước, có lẽ
chính là kêu Đàm Trăn
?
Ý thức được có khả năng, Cố Ngôn Tử đánh giá người trước mặt, liền càng bắt bẻ hơn.
Hắn thừa nhận, Đàm Trăn trước mắt thật xuất sắc, nhưng hắn lại cho người khác cảm giác vênh váo hung hắn thì không được tốt lắm…. so với Trịnh Gia Hòa như gió mùa xuân quả thật là không xứng.
«
Cố thiếu, Trịnh tổng đang ở trong văn phòng chờ cậu.
» Trợ lý Chu chú ý đến tình huống bên này, liền đi tới.
«
Vâng.
» Cố Ngôn Tử gật đầu, trực tiếp đi về phía trước.
Mặc kệ Đàm Trăn có thân phận gì, người này bị ngăn cản, còn mình thì có thể tự nhiên đi vào là đã có chênh lệch.
Tâm tình Cố Ngôn Tử lập tức liền tốt lên rất nhiều.
Sắc mặt Đàm Trăn lại thay đổi.
Hôm nay hắn đại diện cho LK đến tập đoàn Minh Lợi bàn chuyện làm ăn, nghe văn phòng của Trịnh Gia Hòa ở tầng cao nhất, liền lên đây, muốn tìm Trịnh Gia Hòa.
Kết quả hắn còn chưa nhìn thấy Trịnh Gia Hòa, đã bị người cản lại, lại nói Trịnh Gia Hòa bận rộn nhiều việc, không gặp người.
Trịnh Gia Hòa không muốn thấy hắn, nhưng Cố Ngôn Tử thì sao, lại được người ta đưa vào…
Đàm Trăn nhận ra Cố Ngôn Tử.
Ba năm trước hắn phát hiện Trịnh Gia Hòa trở thành tổng tài của tập đoàn Minh Lợi, lúc ấy liền hối hận.
Cha cũng rất có tiền, nhưng đã ly hôn với mẹ hắn, tuy rằng đối với hắn rất tốt, cho tiền cũng rất sáng khoái, nhưng càng yêu thương hơn, lại là em trai cùng cha khác mẹ kia của hắn.
Hắn đúng là nhận ra điểm này, lúc trước mới có thể lựa chọn ở nước ngoài, muốn ở nước ngoài tạo dựng sự nghiệp.
Nhưng mà sau khi hắn tranh giành nhiều năm, nhưng lại phát hiện bạn trai trước bị mình bỏ, không cùng một cấp bậc với mình….
Lúc ấy hắn đã muốn liên lạc với Trịnh Gia Hòa, đáng tiếc không liên lạc được, hắn về nước một lần, cũng không thấy được Trịnh Gia Hòa.
Nhưng lúc hắn tìm Trịnh Gia Hòa, quen biết một người, người nọ nói với hắn rất nhiều chuyện của Trịnh Gia Hòa, hắn còn thông qua ngươi kia, biết được mấy năm nay Trịnh Gia Hòa cũng không yêu đương.
Cố Ngôn Tử tồn tại, cũng là từ miệng
người kia biết được, thậm chí còn thấy qua ảnh chụp của Cố Ngôn Tử.
Hắn phấn đấu nhiều năm, thật vất vả mới có thể đứng vững gót chân ở LK, có thể quang minh chính đại nhìn Trịnh Gia Hòa, còn muốn như thế nào giải thích với Trịnh Gia Hòa rồi quay lại với nhau, không nghĩ tới đột nhiên nhảy ra một trình giả kim…
Hắn ở trên mạng tìm thông tin của Cố Ngôn Tử.
Trên mạng không có ảnh chụp của Cố Ngôn Tử, cũng không có nhiều tư liệu của hắn lắm, nhưng hắn có scandal.
Tuy nói scandal đều được làm sáng tỏ, nhưng ruồi bọ không dưng lại đi bu trứng thối, Cố Ngôn Tử này chỉ sợ là có vấn đề.
Cho dù hắn không có vấn đề, cũng chỉ là một biên kịch nhỏ mà thôi, hoàn toàn không có tiếng nói chung với Trịnh Gia Hòa… Trịnh Gia Hòa sao có thể coi trọng hắn
?
Bởi vì hắn đủ săn sóc sẽ chăm sóc người khác sao
? Đàm Trăn đột nhiên nghĩ tới, lúc Cố Ngôn Tử đi vào, trên tay mang theo đồ ăn đóng gói.
Trịnh Gia Hòa điên rồi sao
? muốn có người chăm sóc, hoàn toàn có thể tiêu tiền mời bảo mẫu, sao có thể tìm một biên kịch nhỏ không biết chút gì về chuyện kinh doanh buôn bán được
!
«
Đàm tiên sinh, thang máy ở bên kia.” Thư ký một lần nữa đuổi người.
Đàm Trăn căn răng đi tới thang máy.
Lúc này Cố Ngôn Tử đã đi vào văn phòng của Trịnh Gia Hòa.
Sau khi nhìn thấy Đàm Trăn, hắn có hơi không vui, nhưng khi vào văn phòng của Trịnh Gia Hòa, nhìn thấy Trịnh Gia Hòa vừa bận rộn làm việc, vừa xem văn kiện, bộ dạng giống như hận không thể mọc ra ba đầu sáu tay, lại cảm thấy mình tức giận là không cần thiết.
Đầu tiên là không có lập trường, thứ hai…. Trịnh Gia Hòa cùng người bên ngoài kia, hẳn là đã sớm không còn quan hệ.
Trịnh Gia Hòa đang dùng tiếng Đức nói chuyện điện thoại, nhìn thấy Cố Ngôn Tử đi vào, hắn nói chuyện vài câu liền ngắt điện thoại.
“Cậu đã đến rồi.” Trịnh Gia Hòa cười cười.
Hắn không nghĩ tới, hắn kêu trợ lý Chu lừa Cố Ngốn Tử mình ăn cơm không đúng giờ, Cố Ngôn Tử thật sự mỗi ngày đúng giờ sẽ mang cơm cho hắn, thậm chí cũng không nhờ người khác đưa cơm.
Lúc trước quả nhiên hắn cảm giác đúng, Cố Ngôn Tử quả thật có hảo cảm với hắn.
Cho dù lúc trước Cố Ngôn Tử quá mức tỉ mỉ chăm sóc cơ thể hắn là do nghĩ thân thể hắn không tốt, hiện tại thì không phải.
Những việc lúc trước hắn làm, cũng không phải là hoàn toàn vô dụng.
“Chú Trịnh, hôm nay cháu đi đoàn phim, không về nhà nấu đồ ăn, liền mua một ít đồ ăn cho chú.” Cố Ngôn Tử đem đồ ăn lấy ra.
Đồ ăn hắn làm, đều rất đơn giản, nhưng đồ ăn mua…. Hắn mua cho Trịnh Gia Hòa vịt nướng chính tông, còn có một ít đồ ăn không có khả năng làm ở nhà, bởi vậy, số lượng đồ ăn còn hơi nhiều.
“Nhiều như vậy?”
“Là hơi nhiều…. cháu chia một ít cho trợ lý Chu.” Cố Ngôn Tử nói, đi ra ngoài gọi trợ lý Chu, kêu hắn tới đây chia đồ ăn.
Trợ lý Chu rất nhanh đi tới, Cố Ngôn Tử hào phóng đem mỗi món đồ ăn chia cho hắn một nửa, cho nhóm trợ lý thêm cơm.
Trịnh Gia Hòa đột nhiên nhìn trợ lý của mình không vừa mắt.
Trợ lý Chu đi rồi, hai người bắt đầu ăn cơm.
Hương vị của vịt nướng ăn rất tốt, thịt cừu nướng thực ngon miệng, hương vị của cá chiên cũng không sai.
Trịnh Gia Hòa ăn không ít, khi ăn gần xong, đột nhiên nghe được Cố Ngôn Tử hỏi: “Chú Trịnh, bạn trai trước của chú gọi là Đàm Trăn sao?”
Động tác của Trịnh Gia Hòa hơi dừng lại, sau đó mới nói: “Đúng vậy, sao cậu lại biết?”
“Lúc cháu tới đưa cơm thì gặp phải hắn, hắn muốn đi vào nhưng bị thư ký ngăn cản.” Cố Ngôn Tử nói.
Trịnh Gia Hòa hoàn toàn không biết chuyện này.
Sau khi hắn nhận được điện thoại của Đàm Trăn, sợ Đàm Trăn tìm tới mình, hắn liền dặn trợ lý Chu nhìn chăm chằm.
Sau đó không nghe thấy tin tức của Đàm Trăn, hắn còn tưởng rằng Đàm Trăn đã buông tha, không nghĩ tới là không phải như vậy.
“Tôi với hắn đã không còn quan hệ gì.” Trịnh Gia Hòa nói.
“Vâng….” Cố Ngôn Tử gật đầu, lại nhìn về phía Trịnh Gia Hòa: “Chú Trịnh, hắn còn gọi tên cháu, là chú nói cho hắn biết sao?”
Cố Ngôn Tử biết, khẳng định là không phải Trịnh Gia Hòa nói, Trịnh Gia Hòa cũng không phải là người lắm miệng.
Nếu như thế, Đàm Trăn sao lại biết tên hắn, thậm chí chỉ liếc mặt một cái là nhận ra hắn, thật không bình thường.
Mà hiện tại hắn nói thẳng ra, cũng là muốn Trịnh Gia Hòa cảnh giác một chút.
“Cậu nói cái gì?” Trịnh Gia Hòa cả kinh: “Cậu nói tình hình lúc đó cho tôi một chút.”
Thái độ của Trịnh Gia Hòa không quá đúng, Cố Ngôn Tử cũng không giấu diếm, rất nhanh nói rõ ràng tình huống lúc đó.
“Chỉ sợ là có người lắm miệng… gần đây cậu cẩn thận một chút, tôi sẽ tìm người theo dõi hắn.” Trịnh Gia Hòa nói.
“Chú Trịnh, không cần phải như vậy đâu?” Cố Ngôn Tử thử: “Hẳn rất nguy hiểm sao?”
“Hắn có vấn đề về tâm lý.” Trịnh Gia Hòa nói vào trọng tâm.
Đã qua mười năm, Đàm Trăn có thể đã thay đổi, nhưng Trịnh Gia Hòa không dám mạo hiểm.
Khả năng chiếm hữu của Đàm Trăn rất mạnh, mà sự chiếm
hữu của hắn, chủ yếu là nhằm vào một nửa của mình.
Mà lúc trước Đàm Trăn không cho hắn tham gia một ít hoạt động, chính là sợ hắn nɠɵạı ŧìиɧ…. Cho dù hắn có cam đoan cũng không hề quan tâm.
Khi đó, thậm chí còn có người đi gần hắn bị Đàm Trăn nhằm vào.
Sau đó hắn cùng Đàm Trăn chia tay, hắn quả nhiên thở dài nhẹ nhõm.
“Chú Trịnh, chú cũng phải cẩn thận một chút!” Cô Ngôn Tử nghe vậy cả kinh, đời trước Trịnh Gia Hòa có thể là bị Đàm Trăn dây dưa, sau đó cũng là vì Đàm Trăn mới gặp chuyện không may đó chứ?
Có Trịnh Gia Hòa nhắc nhở, Cố Ngôn Tử sẽ cẩn thận hơn, thậm chí còn kêu cha hắn tìm bảo tiêu cho hắn.
Đương nhiên vị bảo tiểu đi theo bên người hắn, lấy thân phận là trợ lý.
Nhưng mà, mấy ngày kế tiếp vẫn gió êm sóng lặng, Cố Ngôn Tử còn không gặp lại Đàm Trăn, cho tới một ngày nào đó hắn tiện đường đi đón Trịnh Gia Hòa, mới ở tầng ngầm của tập đoàn Minh Lợi gặp Đàm Trăn đang không cố ý chờ ai đó.
“Trịnh Gia Hòa, đã lâu không gặp.” Đàm Trăn nhìn thấy Trịnh Gia Hòa liền đi tới.
“Đã lâu không gặp.” Trịnh Gia Hòa cũng gật gật đầu với Đàm Trăn.
“Tốt xấu gì cũng là bạn bè, cùng đi ăn một bữa cơm được không?” Đàm Trăn mời.
Trịnh Gia Hòa từ chối: “Không cần, tôi phải về nhà ăn cơm.”
“Về nhà ăn cơm? Trịnh Gia Hòa, không nghĩ tới anh thế nhưng cũng có một ngày thích ở nhà, trước kia không phải anh không kiên nhẫn ở trong nhà hay sao?” Đàm Trăn thu lại ý cười trên mặt, giễu cợt nói.
Trịnh Gia Hòa: “….” Lúc ấy hắn không muốn cùng Đàm Trăn cãi nhau, cũng không muốn bị Đàm Trăn khống chế, mới có thể coi thư viện là nhà…. Đàm Trăn ở bên ngoài, luôn luôn sẽ thu liễm lại một ít.
“Trịnh Gia Hòa, em biết anh không thích cũng người khác nói vòng vo, em liền thẳng thắn… em hối hận.” Đàm Trăn nói: “Sau này em sẽ trở thành tổng giám đốc của công ty LK trong nước, vẫn ở trong nước, chúng ta còn có cơ hội không?”
“Không có.” Trịnh Gia Hòa không hề do dự nói.
“Là bởi vì hắn sao? Trịnh Gia Hòa, ánh mắt của anh sao lại kém như vậy
?
» Đàm Trăn nhíu mày
: «
Anh cảm thấy, hắn thật sự có thể đứng ở bên cạnh anh sao
?
»
«
Tôi cảm thấy ánh mắt của tôi càng ngày càng tốt.
» Trịnh Gia Hòa cười cười.
«
Tôi sao lại không thể đứng ở bên Trịnh… đứng ở bên người Gia Hòa
?
» Lúc này Cố Ngôn Tử đột nhiên kéo cánh tay của Trịnh Gia Hòa, lần này hắn thật sự kéo, không phải đỡ.
Hắn có cái nhìn không tốt với Đàm Trăn, không hề muốn Trịnh Gia Hòa dây dưa với người này, nếu như thế…. «
Tôi trẻ tuổi đẹp trai, lại nấu ăn ngon, so với anh tốt hơn.
»
Đàm Trăn
: «
…
» Cũng có người coi mình trẻ tuổi đẹp trai nấu ăn giỏi là ưu điểm của mình sao.
«
Đúng không
?
» lúc này Cố Ngôn Tử còn hướng về phía Trịnh Gia Hòa tìm sự đồng tình.
«
Đúng
» Trịnh Gia Hòa cười rộ lên.
Hắn biết Cố Ngôn Tử là đang diễn trò.
Mỗi lần Cố Ngôn Tử diễn trò, hắn liền cảm thấy đặc biệt thú vị.
Cố Ngôn Tử như vậy, thậm chí làm cho hắn còn muốn làm cái gì đó.
Trịnh Gia Hòa hơi hơi cúi đầu, ở trên mặt Cố Ngôn Tử hôn một cái
: «
anh cũng hiểu được em so với hắn thì tốt hơn nhiều.
»