Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đại Thiếu Trở Về

Chương 25

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cố Ngôn Tử nói chuyện vài câu với Trịnh Gia Hòa rồi ngừng, sau đó bắt đầu tìm cái cửa hàng bán đầu heo kia đi như thế nào.

Cố Ngôn Tử đang bận rộn, một cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi rất xinh đẹp kéo một cái ghế nhỏ ngồi ở bên cạnh hắn, tò mò hỏi han: “Xin chào, anh cũng là diễn viên của đoàn phim sao? Anh diễn vai gì?”

Cố Ngôn Tử cùng Triệu Điền Dã đợi ở trong góc một lát, bên người liền có thêm mấy diễn viên khác, mà cố gái lên tiếng hỏi chuyện này, chính là một trong những diễn viên ấy.

“Tôi không phải diễn viên, là biên kịch.” Cố Ngôn Tử tùy ý trả lời, đồi thời liếc mắt nhìn đối phương.

Sau đó hắn bị kinh ngạc…. nữ diễn viên này hắn quen, đời trước đây là diễn viên chính mà Điền Thịnh Đông đã chọn cho bộ phim chiếu mạng mà phòng làm việc hắn đã viết, hoặc là nói thân phận nữ của nam chính trong phim, chính là nữ diễn viên trước mắt này diễn.

Sau khi nhận ra, Cố Ngôn Tử đảo ánh mắt qua đám người, lại ở trong đám người tìm thấy người diễn vai nam chính trong bộ phim chiếu mạng kia.

Thì ra bọn họ đều tham gia diễn , đời trước hắn cũng không chú ý tới…. nói như vậy…. hẳn là bọn họ biểu hiện không tồi ở trong bộ phim này, sản xuất Điền mới đề cử bọn họ cho đoàn phim của Điền Thịnh Đông.

Ấn tượng của Cố Ngôn Tử đối với hai người rất tốt, liền hỏi: “Cô thì sao? Cô diễn vai gì?”

“Tôi diễn vai nha hoàn của nữ số 2!” Cô gái nhỏ cười rộ lên.

“Rất tốt, lúc nữ số hai lên sân khấu, bên người luôn có nha hoàn đi theo, phần diễn rất nhiều.” Cố Ngôn Tử lại hỏi: “Cô tên là gì?” đời trước hắn xem qua , vai nha hoàn bên người nữ số 2 không phải cô gái này… nhưng hắn cũng không nhớ rõ, dù sao lúc ấy lực chú ý của hắn không phải để trên người cô gái nhỏ này.

“Tôi gọi là Tôn Mạn Tình.

» Cô gái nhỏ cười cười với Cố Ngôn Tử, lại hỏi

: «

Biên kịch đại đại, tất cả nhân vật trong bộ phim này cuối cùng sẽ như thế nào

? đúng rồi, cái này thì có thể nói đúng không

?

»

«

Có thể nói.

» Cố Ngôn Tử cười nói. Bình thường trước khi diễn viên vào đoàn phim, sẽ không được biết kịch bản phim đầy đủ, lúc này cô gái này hỏi, Cố Ngôn Tử cũng nói một ít tình tiết trong bộ phim.

Cố Ngôn Tử cùng Tôn Mạn Tình nói chuyện, rất nhanh mấy diễn viên chung quanh cũng bị hấp dẫn tới đây, trong đó có nam diễn viên chính của bộ phim mạng kia Vạn Chí Minh.

Trong bộ phim truyền hình này, Vạn Chí Minh sắm vai một vật hy sinh, chỉ có mấy tập liền hết vai.

Tôn Mạn Tình cùng Vạn Chí Minh đều là do điện ảnh và truyền hình Gia Thành chọn từ trong viện hí kịch, ngoại trừ bọn họ, còn có mấy diễn viên khác cũng được chọn từ bên đó, bọn họ đều không có ký hợp đồng với công ty, cũng chưa từng diễn qua phim truyền hình, tiền công rất thấp, nhưng một đám thanh xuân tươi đẹp, nhìn thấy cũng rất vui vẻ.

Điện ảnh và truyền hình Gia Thành, thật sự là cố gắng tiết kiệm tiền…. thế nhưng những loại phim không có tên tuổi giống như , không tiết kiệm tiền thì không thể quay được.

Sự cạnh tranh của diễn viễn rất lớn, sinh viên ở bên trong so với những sinh viên của trường đại học khác thì tiếp xúc với xã hội sớm hơn, nhưng những người này vẫn rất non nớt, Cố Ngôn Tử nói ba xạo vài câu, liền lôi được không ít tin tức từ bọn họ, đồng thời cũng có được cách liên lạc với bọn họ, liền gởi hết cho Điền Thịnh Đông.

Đời trước kịch bản của hắn viết rất chậm, bởi vậy Điền Thịnh Đông phải qua một khoảng thời gian, mới bắt đầu chọn diễn viên, đời này không giống như vậy…. hiện tại hắn đã đưa năm tập đầu cho Điền Thịnh Đông, Điền Thịnh Đông liền bắt đầu chọn diễn viên trước.

Đời trước bộ phim mạng này có thể nổi trội hơn các bộ phim mạng khác, ngòai nội dung mới mẻ độc đáo, còn có khả năng diễn xuất của nam nữ diễn viên chính này, Cố Ngôn Tử không muốn Điền Thịnh Đông bỏ qua hai diễn viên chính này, về phần những người khác…. Bối cảnh của bộ phim chiếu mạng kia là trong đại học, cần rất nhiều diễn viên trẻ tuổi

!

Lúc Cố Ngôn Tử cùng một đám nam thanh nữ tú nói chuyện vui vẻ, thì Bành Tĩnh Hoằng đã đi ra từ trong bệnh viện, trở về giải trí Tinh Duyệt.

Ngày hôm qua đột nhiên hôn mê, lúc tỉnh lại gáy còn đau… hắn cảm thấy hắn bị đánh, muốn bác sĩ kiểm tra một chút, nhưng sau khi bác sĩ xem qua, nói trên người hắn căn bản không có thương tổn gì.

Hắn chỉ có thể từ bỏ.

Chuyện tối hôm qua gặp phải làm hắn rất khó chịu, hắn vốn định tới công ty sau đó sẽ nghỉ ngơi thật tốt một chút, không nghĩ tới vừa vào công ty, đã bị cha mình kêu đi, sau đó liền trực tiếp mắng hắn.

Thì ra sáng sớm hôm nay, Tịch Trạch An đã kêu luật sư tới giải trí Tinh Duyệt đưa thư thông báo hủy bỏ hợp đồng, rõ ràng tỏ vẻ chờ thời gian tới, sẽ kết thúc hợp đồng.

Nhà dột còn gặp mưa rào, Bành Tĩnh Hoằng chỉ cảm thấy mọi việc không thuận lợi, nhưng không giống như trước đây, đi tìm bạn bè của mình uống rượu thả lỏng….

Điện ảnh và truyền hình Gia Thành.

Nam diễn viên chính của tới trước khi điện ảnh và truyền hình Gia Thành làm nghi thức khởi động máy, sau khi hắn đến không lâu, nghi thức khởi động máy chính thức được bắt đầu.

Nghi thức vẫn là như vậy, Cố Ngôn Tử đã gặp qua vài lần đã sớm không còn thấy thú vị, nhưng đám người Tôn Mạn Tình rất là hưng phấn, còn lấy di động ra để chụp hình…. Đoàn phim lúc quay phim cũng không cần giữ bí mật, bởi vậy cũng không cấm bọn họ chụp hình.

Đoàn phim mời một ít truyền thông có quan hệ không tồi với điện ảnh và truyền hình Gia Thành, bọn họ chụp một ít ảnh về nghi thức khởi động máy, sau đó liền theo người của đoàn phim đi ăn cơm, sau khi ăn xong, đạo diễn còn có nam nữ diễn viên chính sẽ nhận phỏng vấn của bọn họ.

Phỏng vấn không có liên quan gì tới Cố Ngôn Tử cùng với những diễn viễn nhỏ bên người hắn, nhưng bọn họ lại cùng đi ăn cơm.

Đoàn phim bao một ghế lô lớn ở lầu hai, tổng cộng xếp mười cái bàn, sau khi Cố Ngôn Tử đi vào, liền ngồi cùng những diễn viên mới này, bọn họ chọn một cái bàn ở góc sáng sủa, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Bởi vì hắn nói một ít chuyện quay phim, còn được nhìn thấy sự sùng bái của những diễn viên mới này.

Buổi chiều không có chuyện gì, ban đầu Cố Ngôn Tử còn muốn nhanh chóng ăn xong cơm rồi rời đi, không nghĩ hắn ăn cơm được một nửa, một phó đạo diễn đột nhiên lại tới bàn bọn họ, liên tiếp kính rượu mấy cô gái trẻ xinh đẹp.

Bên đạo diễn còn có mấy diễn viên chính cũng có người đến kính rượu, ngay từ đầu Cố Ngôn Tử không để ý nhiều, nhưng rất nhanh đã phát hiện phó đạo diễn không thích hợp.

Ở trong giới này, quy tắc ngầm nhìn mãi sẽ quen mắt, chuyện người mới bị ép buộc không còn hiếm lạ gì.

Thế nhưng ông chủ, hoặc những đạo diễn nổi tiếng, bình thường sẽ không đi ép buộc người khác…. Bởi vì có rất nhiều người muốn bò lên giường bọn họ, bọn họ sao phải đi ép buộc người khác

? đương nhiên, không ngoại trừ người có ham mê đặc biệt.

Bình thường đều nói, người mới vào giới giải trí gặp phải quy tắc ngầm, đều là những nhân vật nhỏ bé, ví dụ như phó đạo diễn, người đại diện…

Mà vị phó đạo diễn trước mắt này, rõ ràng là rắp tâm bất lương.

Bên trái Cố Ngôn Tử ngồi Triệu Điền Dã, bên phải ngồi Tôn Mạn Tình, mà phó đạo diễn kéo ghế lại đây, là ngồi xuống bên người Tô Mạn Tình.

Hắn kính rượu một vòng trước, sau đó lấy cớ uống rượu với mình, liền hỏi tên của mấy cố gái kia, còn muốn cụng ly bắt tay, còn không cho những cô gái này uống nước trái cây, bắt buộc bọn họ uống rượu.

Những cô gái như Tôn Mạn Tình vẫn là sinh viên, cũng chưa gặp qua loại tình huống này, lại sợ đắc tội với đạo diễn, liền rất khó xử, mỗi người đều sẽ uống một chút rượu.

«

Học viện hí kịch rất tốt, có thể đào tạo ra những người lợi hại như vây…. Cô tên là gì

?

» phó đạo diễn kia lại một lần nữa cười tủm tỉm nhìn về phía Tôn Mạn Tình.

«

Tôi gọi là Tôn Mạn Tình.

» Tôn Mạn Tình chỉ có thể nói lại tên mình một lần nữa.

Vị phó đạo diễn kia cười tủm tỉm rót rượu cho Tôn Mạn Tình

: «

sau này chúng ta sẽ hợp tác, nào, uống rượu

!

»

«

Đạo diễn, tôi không thể uống rượu, nếu uống nữa sẽ say….

» Tôn Mạn Tình hơi rối rắm, không biết phải từ chối như thế nào.

«

Uống một chút cũng không sao cả, cô gái nhỏ nên luyện tập một chút…

» Phó đạo diễn không thuận theo sẽ không buông tha.

Lúc trước Tôn Mạn Tĩnh đã uống vài ly, tuy rằng lúc ấy uống không nhiều lắm, nhưng cũng đã uống hết hai ba ly, lúc này trên khuôn mặt đã lộ ra đỏ ửng.

«

Tôi nếu uống xong, sẽ không về được…

» vẻ mặt Tôn Mạn Tình do dự.

«

Sao lại không thể về được, cô cũng không phải tự mình lái xe.

» Phó đạo diễn cầm chén rượu nhét vào trong tay Tôn Mạn Tình, tay kia rõ ràng là muốn hạnh kiểm xấu, Tôn Mạn Tình sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

Cố Ngôn Tử đứng lên, giơ tay đem chén rượu trên tay Tôn Mạn Tình đoạt đi, Tôn Mạn Tình cũng mượn cơ hội này, bỏ tay đạo diễn ra.

Lúc trước Cố Ngôn Tử không lên tiếng, là bởi vì chuyện này rất bình thường ở trong giới này, nếu đám người Tôn Mạn Tình không đồng ý, thì phó đạo diễn cũng không dám làm gì… những người như họ là sợ những cô gái nhỏ không quan tâm mọi chuyện mà làm ầm lên hoặc là báo cảnh sát.

Mà phó đạo diễn này, hắn chỉ muốn mượn rượu chiếm chút tiện nghi, sau đó thổi phồng mình một phen, chờ cô gái nhỏ nào đó muốn chui đầu vào rọ.

Nhưng cho dù như vậy, Cố Ngôn Tử nhìn cũng thấy quá đáng.

«

Vị đạo diễn Vương này, rượu của cô ấy tôi đã uống thay, ông có thể đi được chưa

?

» Cố Ngôn Tử nhận lấy chén rượu kia uống một hơi cạn sạch, đồng thời cau mày nhìn phó đạo diễn.

«

Cố biên kịch

! cậu có ý gì

?

» sắc mặt phó đạo diễn Vương lập tức khó xem.

«

Không có ý gì cả

!

» Cố Ngôn Tử nói

: «

Phó đạo diễn Vương, ông đã một đống tuổi, còn chiếm tiện nghi của một cô gái nhỏ không biết xấu hổ sao

?

»

Sắc mặt phó đạo diễn Vương càng khó nhìn.

Hắn đúng là chiếm tiện nghi của cô gái nhỏ, nhưng nơi này là nơi công cộng, người trong ghế lô không có một trăm thì cũng là tám mươi, kỳ thật hắn cũng không làm được gì… loại tình huống này, cần một biên kịch chạy tới

nhiều chuyện sao

?

Lúc này hắn cười lạnh một tiếng

: «

Cố biên kịch bắt chó đi cày xen vào việc của người khác, sẽ không sợ ăn phải thuốc diệt chuột sao

?

»

«

Thuốc diệt chuột không phải là cho chuột ăn sao

?

» Cố Ngôn Tử học hắn cười lạnh một tiếng.

«

Họ Cố kia, cậu chỉ là một biên kịch…

» phó đạo diễn Vương lập tức nói lời độc địa.

«

Làm sao vậy

?

» lúc này, nhìn thấy không khí ở bên này không ổn sản xuất Điền đi tới.

Phó đạo diễn Vương nhìn thấy sản xuất Điền, liền thu liễm rất nhiều, đồng thời ác nhân cáo trạng trước

: «

sản xuất Điền, vị biên kịch này lợi hại thật, thế nhưng dám sía vào việc của người khác mà còn mắng người rất khí thế

! lão Vương tôi lớn như vậy, còn chưa chịu loại ủy khuất này

!

»

Sản xuất Điền cùng phó đạo diễn Vương đã hợp tác qua vài lần, tật xấu của phó đạo diễn Vương đương nhiên cũng rõ ràng—- người này thích uống rượu không nói, ở trên phương diện sắc đẹp của phụ nữ cũng có vấn đề, trên cơ bản ở trông mỗi đoàn phim, đều sẽ có một tiểu tình nhân.

Thế nhưng mỗi lần hắn tìm tiểu tình nhân, đều là tự nguyện đi theo hắn, hơn nữa hắn làm việc rất thỏa đáng, sản xuất Điền cũng không quản qua.

Kết quả…. Cố Ngôn Tử thế nhưng lại quản.

Mà lúc trước phó đạo diễn Vương không đi theo bọn họ chuẩn bị cho bộ phim, còn không biết tình huống của Cố Ngôn Tử…

Quả nhiên là người trẻ tuổi, thiếu kiên nhẫn…. sản xuất Điền liếc mắt nhìn Cố Ngôn Tử, rồi nói với phó đạo diễn Vương

: «

Phó đạo diễn Vương, ông uống say

! đi ra ngoài cho tỉnh rượu đi

!

»

«

Sản xuất Điền

!

» phó đạo diễn Vương hơi không phục.

Sản xuất Điền cũng không để ý tới hắn, ngược lại nói với Cố Ngôn Tử

; «

Cố biên kịch, người này mỗi lần uống rượu sẽ đùa giỡn người khác, cậu đừng để ý tới hắn…. nào, tôi mời cậu một ly, cảm ơn cậu đã kéo đầu tư một ngàn vạn cho chúng tôi.

»

Lời này của sản xuất Điền, kỳ thật là nói cho phó đạo diễn Vương nghe, phó đạo diễn Vương cũng nghe hiểu—- Trịnh Gia Hòa đầu tư cho đoàn phim một ngàn vạn, có quan hệ với vị biên kịch trước mắt này.

Nếu như thế, người trước mắt này không thể đắc tội…

Phó đạo diễn Vương mặt xám xịt đi ra ngoài cho «

tỉnh rượu.

»

Cố Ngôn Tử thấy thế, cùng sản xuất Điền uống hết một ly, lại nói

: «

sản xuất Điền, ngại quá… tôi tuổi còn trẻ, có hơi không kiềm chế được.

»

«

người trẻ tuổi đều như vậy

?

» sản xuất Điền cười rộ lên

; «

Lão Vương kia, quả thật có vấn đề…. Những cô nương trẻ tuổi, sau này gặp loại chuyện này, các cô cứ việc lấy cớ rồi trực tiếp đuổi đi.

»

Đám người Tôn Mạn Tình gật gật đầu.

Bọn họ đều là sinh viên, cũng không nghĩ tới bán thân thể mình… cho dù thật sự muốn làm như vậy, cũng sẽ không chọn cái loại phó đạo diễn toàn mỡ này.

Sản xuất Điền trấn an vài câu, kêu nhân viên đến thay đồ uống cho những người trẻ tuổi, sau đó để cho bọn họ tự giới thiệu, rồi cười cười nói chuyện với bọn họ.

Hắn làm như vậy, tốn không ít thời gian, mà sau đó, Cố Ngôn Tử đột nhiên cảm thấy mình không đúng.

Trên mắt hắn nóng bừng, hô hấp đầy mùi rượu…

Cố Ngôn Tử đột nhiên nhớ tới một chuyện, tửu lượng của hắn không tốt.

Tửu lượng đời trước của hắn do đủ loại nguyên nhân mà luyện ra, tuy nói vẫn không tốt như trước, nhưng uống vài ly rượu cũng sẽ không có vấn đề gì, nhưng đời này… trước khi Bành Tĩnh Hoằng cùng Khương Tú kết hôn, cơ bản đều không uống say

!

Ngay từ đầu đạo diễn đã tới kính rượu, tuy rằng mỗi lần hắn đều uống một chút, nhưng cũng uống vào hết một ly, sau đó lại đoạt đi một ly của Tôn Mạn Tình, lại cùng sản xuất Điền uống một ly…

Hắn uống hình như đã vượt quá định mức rồi….

Sau khi Cố Ngôn Tử ý thức được chuyện này, cả người càng mơ màng.

Sản xuất Điền nói muốn đi, nhưng mà còn chưa đi, đã phát hiện Cố Ngôn Tử không thích hợp.

Mặt Cố Ngôn Tử tuy rằng không hồng như Tôn Mạn Tình, nhưng ánh mắt hắn nhìn không thích hợp lắm…. hắn còn đột nhiên vươn tay, cầm một miếng đầu heo toàn mở ở trên bàn ăn

!

Thịt đầu heo này, chính là cái đầu heo lúc trước ở nghi thức khởi động máy kia, bởi vì ăn cái này rất béo, trên bàn bọn họ, còn chưa ai động vào.

Sản xuất Điền

: «



»

Triệu Điền Dã

: «

lão đại

?

»

Cố Ngôn Tử không tiếp lời của Triệu Điền Dã, nhưng thật ra lại ngồi bên cạnh Tôn Mạn Tình, sau đó dùng tay che miệng mình, dùng bộ dáng thì thầm nói

; «

Tên họ Vương kia không phải thứ tốt gì, cô đừng bị lừa.

»

Hắn cảm thấy mình đang nói thầm, nhưng thực tế thanh âm hắn rất lớn, tất cả mọi

người đều nghe thấy.

Tôn Mãn Tình mặc dù hơi đỏ mặt, nhưng không có say, lúc này nhìn thấy bộ dạng Cố Ngôn Tử như vậy đặc biệt muốn cười, lại không thể không cố nén cười, vẻ mặt rất là kỳ quái.

Mà Cố Ngôn Tử sau khi nói xong, lại cầm một miếng thịt đầu heo lên ăn.

Ăn mấy miếng, hắn lại đi đến bên người Tôn Mạn Tình, lấy tay che miệng tiếp tục nói

; «

Cô không tồi, tôi thấy cô rất tốt

! cho cô làm diễn viên chính

!

»

Nói xong, hắn lại ngồi thẳng, sau đó đem đồ uống Triệu Điền Dã vừa mới đưa cho hắn uống hết, sau đó lại muốn lấy tay tóm thịt heo…

«

Lão đại, chúng ta đi thôi.

» Triệu Điền Dã bắt lấy cánh tay Cố Ngôn Tử, ngăn cản động tác của hắn.

«

Đi

? đã muốn đi rồi…. tôi muốn đi mua lỗ tai heo.

» Cố Ngôn Tử gật gật đầu, đứng lên. Lại tiến đến bên tai Triệu Điền Dã, lấy tay che miệng nói thầm

: «

đầu heo này của chúng ta, không có lỗ tai heo, cũng không có miệng heo, đầu heo toàn là thịt mỡ, không thể ăn

! tôi nói với cậu, lỗ tai heo với miệng heo ăn mới ngon.

»

Đã có người không nhịn được cười ra tiếng, Triệu Điền Dã cũng dở khóc dở cười.

Hắn cũng không biết tửu lượng của Cố Ngôn Tử lại thấp như vậy, cũng không biết Cố Ngôn Tử uống say… lại dễ thương như vậy

?

«

Lão đại, chúng ta đi thôi.

» Triệu Điền Dã muốn dìu Cố Ngôn Tử.

Cố Ngôn Tử bỏ tay hắn ra

: «

Tôi tự mình đi

! đi

! Chúng ta đi Phẩm kí mua lỗ tai heo

! miệng heo cholesterol cao, không thể ăn, tôi liền mua lỗ tai heo.

»

Hắn tuy rằng mơ hồ, nhưng thoạt nhìn vẫn bình thường, cũng có thể đi đường, nói xong liền trực tiếp đi ra ngoài, những người ở trên bàn còn chưa ăn xong, cũng không nhìn hắn say đi ra.

Mà hắn vừa đi xong, đám người Tôn Mạn Tĩnh cũng tìm lý do rời đi, Tô Mạn Tình lại đuổi kịp Cố Ngôn Tử

; «

Cố biên kịch, tôi đi với anh.

»

Cô nói xong, lại nhìn về phía Triệu Điền Dã

: «

Tôi giúp anh chăm sóc Cố biên kịch… chúng ta tìm một chỗ cho hắn ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát đi

?

»

«

Ngồi cái gì mà ngồi

? tôi muốn đi Phẩm kí mua lỗ tai heo.

» Cố Ngôn Tử nói

; «

Chú Trịnh muốn ăn, tôi phải lập tức mang qua cho hắn.

»
« Chương TrướcChương Tiếp »