Chương 2

Mấy người bạn này của Bành Tĩnh Hoằng, chuyên môn tìm Cố Ngôn Tử gây phiền toái, muốn nhìn xem tên nam hồ ly tinh Cố Ngôn Tử này như thế nào.

Bọn họ cũng chắc chắn, Cố Ngôn Tử cho dù bị ức hϊếp, cũng nhất định không dám phản kháng.

Hắn chẳng qua là một tên bám lấy Bành ca của bọn họ, cũng chỉ là một tên biên kịch có chút danh tiếng, chẳng lẽ còn dám ở trong buổi tiệc đính hôn này làm ầm ĩ lên sao?

Cho nên, bọn họ không kiêng nể gì nói xấu Cố Ngôn Tử. Lại không nghĩ tới, Cố Ngôn Tử dám hắt rượu vào bọn họ!

Trong nhà bọn họ mặc dù không giàu có, nhưng cũng không thiếu tiền, hơn nữa quan hệ rất tốt với Bành Tĩnh Hoằng, bình thường ra ngoài vẫn được người ta kính trọng, cho dù đại minh tinh thấy bọn họ, cũng phải cười chào hỏi, làm sao có thể bị hắt rượu?

Huống chi là người bị bọn họ ghét.

Lúc này, người bị hắt rượu đã tức giận đến mức muốn nhào lên đánh Cố Ngôn Tử.

Nhưng hắn không thể làm vậy.

Hôm này là tiệc đính hôn của Bành Tĩnh Hoằng cùng Khương Tú.

Bành Tĩnh Hoằng là lão đại của bọn họ, Khương Tú lại là muội muội từ nhỏ được bọn hắn bảo vệ nâng niu trong lòng bàn tay, cho dù bọn họ tức giận, cũng không đồng ý phá hư tiệc đính hôn của hai người.

“Mang hắn đi!” người bị hắt rượu lấy khăn tay ra lau mặt âm trầm nói.

Mấy người khác lập tức đi đến bên người Cố Ngôn Tử, muốn mang Cố Ngôn Tử đi.

Bọn họ ở góc bên này, chung quanh không có ai, chỉ cần nhanh chóng mang người này đi, sẽ không gây ra âm thanh gì…. Mà ra đến bên ngoài rồi, đương nhiên là bọn họ muốn dạy dỗ Cố Ngôn Tử như thế nào là tùy bọn họ!

Nhưng mà, bọn họ phản ứng mau, nhưng Cố Ngôn Tử còn phản ứng nhanh hơn.

Sau khi hắt rượu, hắn đã nghĩ ra đối sách, lúc này liền ném ly rượu trong tay xuống đất, lại đạp vào sô pha, khiến cho mọi người nhìn tới chỗ bọn họ.

Lúc nhảy ra ngoài, hắn liền đoạt lấy một khay rượu của nhân viên phục vụ, ném tới mấy “đại thiếu gia” kia.

Một khay rượu nện vào trên người bạn bè của Bành Tĩnh Hoằng, rượu liền thấm vào tây trang của bọn họ, ly rượu rơi xuống mặt đất, lại phát ra thanh âm “loảng xoảng” cùng tiếng ly thủy tinh vỡ.

Lúc ly rượu trước bị đập vỡ, bởi vì âm thanh không vang dội, người tham ra tiệc hoàn toàn không chú ý tới bên này.

Nhưng lần này một đống ly rượu bị ném xuống đất…. liền hấp dẫn tất cả ánh mắt mọi người.

Cố Ngôn Tử nhìn mấy người bạn của Bành Tĩnh Hoằng luống cuống tay chân, vỗ vỗ tay tâm tình không tồi cười châm biếm.

Nhớ lại chuyện cũ, hắn vẫn cảm thấy vài năm mình ở cùng với Bành Tĩnh Hoằng, mình quá nghẹn khuất, thậm chí còn rất thê thảm.

Rõ ràng là Bành Tĩnh Hoằng theo đuổi hắn trước, nhưng khi hắn yêu Bành Tĩnh Hoằng, một lần lại một lần phải nhường nhịn.

Thân thể mẹ Bành Tĩnh Hoằng không tốt, bởi vì Bành Tĩnh Hoằng có vấn đề tính hướng, đã bị tức vài lần phải vào bệnh viện, vì thế hắn không thể kí©h thí©ɧ người mẹ đáng thương này, mặc kệ mẹ Bành mắng hắn như thế nào, cũng không thể cãi lại.

Bạn bè Bành Tĩnh Hoằng chỉ là quan tâm Bành Tĩnh Hoằng, cảm thấy con đường đồng tính luyến ái này không dễ đi, mới không thích hắn, vì thế cho dù bọn họ chế nhạo hắn nhiều lần, hắn cũng không thể tức giận.

Mà Bành Tĩnh Hoằng…. Bành Tĩnh Hoằng thực thương hắn, vì hắn, đã thừa nhận rất nhiều áp lực, hắn sao có thể cáu kỉnh được?

———….

Khoảng thời gian đó, hắn vì tình yêu, vì đủ loại nguyên nhân, đều không còn là mình.

Cố Ngôn Tử nghĩ như vậy, tò mò nhìn xung quanh, mà người xung quanh cũng đang nhìn hắn.

Tìm tòi nghiên cứu, tò mò, kinh ngạc, vui sướиɠ khi người gặp họa…. đủ loại ánh mắt đang nhìn hắn, nhưng không ảnh hưởng gì tới hắn.

Hắn ở tuổi này, theo lý thì sẽ không thích ánh mắt cùng trường hợp như vậy.

Hắn vốn không thích xã giao, bởi vì vấn đề tính hướng nên bị người trong nhà đánh, sau khi bỏ nhà ra đi, cũng không tham gia những buổi yến tiệc như vậy nữa, đối với trường hợp này có thể trốn liền trốn, lại càng sẽ không ở nơi như vậy mà làm ầm ĩ.

Nhưng hiện tại hắn không giống như vậy.

Hắn nhớ rõ hắn vẫn nghĩ cha mẹ chán ghét hắn, cha mẹ không cần hắn, thế nhưng sẽ khóc không thành tiếng ở bên giường bệnh của hắn, đã không còn sợ ba mẹ tìm được, hơn nữa hắn đi theo Cố phụ học hỏi hai năm, đã tiếp xúc qua đủ loại người, loại trường hợp này với hắn không là cái gì.

Cố Ngôn Tử rất bình tĩnh, cha Bành mẹ Bành cũng tức điên, sắc mặt Bành Tĩnh Hoằng cùng Khương Thú rất khó coi.

Về phần đám bạn của Bành Tĩnh Hoằng, hiện tại bọn họ có suy nghĩ muốn gϊếŧ chết Cố Ngôn Tử.

Cha Bành trừng mắt nhìn vợ mình, nhỏ giọng giận dữ nói: “Nó sao lại ở đây?”

Sau khi biết con mình thích nam nhân, hắn liền bị chọc tức, mất chút công sức, mới khiến cho con trai đồng ý cùng Khương Tú kết hôn, kết quả, tình nhân của con hắn nuôi dưỡng, thế nhưng lại làm ầm ĩ ở buổi tiệc!

Miệng mẹ Bành run run, không thể nói được gì.

Thiệp mời trên tay Cố Ngôn Tử, là bà ta đưa.

Từ khi biết con trai dây dưa với nam nhân, bà ta cực kỳ hận tên nam nhân này, thế nhưng lại suy nghĩ đến danh dự của con trai, bà ta có thể mắng có thể đánh người, cũng không dám làm lớn chuyện này.

Người này còn cố tình không chịu chia tay với con trai bà ta, có trời mới biết bà ta thống hận người này bao nhiêu!

May mắn, con trai bà ta cuối cùng cũng nghe lời bà ta kết hôn với Khương Tú.

Như vậy, tên nam hồ ly tinh này trong mắt con trai, cũng không là cái gì cả.

Bà ta biết con trai mình đã hơn nửa tháng không liên lạc với Cố Ngôn Tử, cũng biết Cố Ngôn Tử vẫn luôn luôn tìm con trai mình, bà ta đắc ý cười tìm Cố Ngôn Tử, đem thiệp mời đính hôn của con mình ném vào mặt đối phương.

Bà ta muốn cho người này biết, hắn không xứng với con mình.

Bà ta làm như vậy, là vì muốn người biết khó mà lui, rời khỏi con trai bà ta sớm một chút, lại không nghĩ rằng người này thế nhưng lại tới tham gia tiệc, tới tham gia không nói, còn làm ầm ĩ ở tiệc đính hôn.

Hắn làm sao dám?

“Kêu bảo an đưa người ra đi!” cha Bành nghiêm mặt dặn dò người bên cạnh.

Bành Tĩnh Hoằng cũng nghiêm mặt, cực kỳ giống cha Bành. Ánh mắt hắn lóe lên, nhưng cũng không ngăn cản.

Trợ lý bên người cha Bành lập tức đi tìm bảo an, mà lúc này, Cố Ngôn Tử cũng nhìn về nhóm người Bành Tĩnh Hoằng.

Thân hình Bành Tĩnh Hoằng cao lớn, tướng mạo anh tuấn, tuy rằng nhìn lãnh đạm, nhưng khi đối tốt với một người, thì lại rất tốt.

Cố Ngôn Tử còn nhớ rõ, lúc Bành Tĩnh Hoằng mới theo đuổi hắn, sẽ bởi vì lúc hắn nhận điện thoại hắt xì hai cái, lúc ấy người này đang ở thật xa liền mang thuốc cùng nước uống tới cho mình, cũng sẽ tại lúc trời mưa to, đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, mà lúc mình viết kịch bản bị muộn phiền sẽ tức giận với hắn, hắn cũng chỉ cười cười, sau đó sẽ giỗ mình.

Hoa tươi, lễ vật, mỹ thực, vừa không giống nhau cũng không thiếu thứ gì.

Tuy rằng hắn biết tính hướng của mình, nhưng trước khi quen biết Bành Tĩnh Hoằng cũng chưa yêu đương bao giờ, lập tức liền rơi vào tay giặc, nắm tay đi cùng Bành Tĩnh Hoằng.

Sau đó, hắn bởi vì chút tốt đẹp này, vô duyên vô cớ nhẫn nhịn rất nhiều chuyện mà trước đây hắn không bao giờ làm như vậy.

Cố Ngôn Tử đi tới chỗ Bành Tĩnh Hoằng.

Người nhà họ Bành thấy thế, sắc mặt càng khó coi, e sợ Cố Ngôn Tử nói ra cái gì.

Hôm nay tới tham gia tiệc đính hôn, đều là thân thích cùng bạn bè thân thiết của Bành gia, trong đó có không ít người có uy tín cùng danh dự, nếu để cho bọn họ biết Bành Tĩnh Hoằng là đồng tính luyến ái….

Cha Bành mẹ Bành không hề muốn bị mất mặt ở đây.

“Bành Tĩnh Hoằng, đã lâu không gặp.” Cố Ngôn Tử nhìn về phía tên nam nhân đã chăm chút tỉ mỉ hình dáng bên ngoài của mình, đột nhiên nở nụ cười: “Chúc anh cùng Khương Tú trăm năm hào hợp, sớm sinh quý tử.”

Hắn đã hai năm không gặp Bành Tĩnh Hoằng, lần này nhìn thấy…. hắn đột nhiên phát hiện mình đối với người này, thật sự không còn cảm giác gì.

Cố Ngôn Tử hoàn toàn thoải mái, sắc mặt Bành Tĩnh Hoằng cũng hơi thay đổi: “Cố Ngôn Tử, em đừng ầm ĩ!”

Cố Ngôn Tử cười nhạo, xoay người rời đi.

Hắn muốn ầm ĩ một trận lớn, nhưng lại cảm thấy làm vậy không có ý nghĩa.

Hắn không muốn khiến mình trở thành một người ai oán bị chồng ruồng bỏ.

Lần này, hắn phải thoát ra thật sớm, Bành Tĩnh Hoằng này…. Ai muốn yêu thì đi mà yêu thôi!

Bảo an Bành gia mới tới đã từ bên ngoài đi vào, định đem Cố Ngôn Tử ra khỏi buổi tiệc, nhưng không chờ bọn họ ra tay, Cố Ngôn Tử đã đi ra ngoài.

Mấy bảo an kia thấy thế, đồng loạt nhìn về phía người nhà họ Bành, đợi người nhà họ Bành ra chỉ thị.

Cha Bành mẹ Bành thực tức giận, muốn làm cho bảo an đưa Cố Ngôn Tử đi, nhưng lại sợ làm ầm ĩ lên sẽ bị mất mặt, cuối cùng chỉ có thể tùy ý Cố Ngôn Tử rời đi, vẻ mặt vặn vẹo.

Trên mặt Khương Tú tươi cười, nhìn thì rất là tự nhiên, nhưng chỉ có cô ta biết, nếu trên mặt trang điểm hơi mỏng, nhất định sẽ không che được nét mặt khó coi của cô ta.

Thế nhưng, đối với cô ta mà nói, cũng không phải là chuyện xấu.

Hít sâu một hơi, Khương Tú ngẩng đầu nhìn Bành Tĩnh Hoằng bên cạnh, lo lắng hỏi: “Bành ca, hiện tại làm sao bây giờ? Anh muốn giải thích một chút hay không?”

Bành Tĩnh Hoằng liếc mặt nhìn Khương Tú, lại nhìn về phía cửa, nhíu mày, hơi không kiên nhẫn: “Không có việc gì, không cần để ý tới hắn!”

Mặc dù những người ở đây sau khi nhìn thấy trường hợp lúc trước, tất cả mọi người đều nhìn ra được, nhưng nể mặt mũi người nhà họ Bành, không ai nói gì.

Người nhà họ Bành liền cười, giả tạo cảnh thái bình.

Thế nhưng, mấy người bạn tốt của Bành Tĩnh Hoằng, lại đuổi theo Cố Ngôn Tử chạy ra ngoài.

Bọn họ vốn chán ghét Cố Ngôn Tử, lần này lại bị Cố Ngôn Tử hắt rượu, đã bị mất mặt mũi, liền càng không đồng ý buông tha Cố Ngôn Tử.

Cố Ngôn Tử bước ra cửa lầu Mẫu Đơn, hít vào một hơi thật sâu.

Không khí ở tiệc đính hôn thật khó ngửi, vị cồn cùng vị nước hoa trộn lẫn vào nhau.

Nhưng bên ngoài….

Khách sản An Hoa nơi nơi là cây, thời tiết tháng tư lại rất tốt, Cố Ngôn Tử hít một hơi không khí tươi mới, chỉ cảm thấy cả người mình đều sống lại.

Cũng phát hiện những chuyện này đều là thật.

Nếu là mình nằm mơ, hắn không có khả năng mặc lễ phục trên người đi tham gia tiệc đính hôn của nữ nhân kia, cũng trơ mắt nhìn một chiếc lá rơi xuống trước mặt mình, đều thấy thật rõ ràng.

Hắn…. đã sống lại?