Chương 36: Nơi cô thuộc về

."Thẩm Tiên Hạ bị tai nạn trên đường cao tốc, anh lại nhởn nhơ đi ra ngoài, Thiên Hàn anh không muốn cô ấy thì giành giật với tôi làm gì?"

Thiên Kì nhắm thẳng vào l*иg ngực Thiên Hàn mà hung hãn tới tấp quăng cú đánh càng nặng.

Thiên Hàn rũ bỏ người nằm xuống, mệt mỏi nhắm nghiền đôi mắt.

Từ lúc nào anh lại phụ thuộc vào một người như thế, tất cả.

Nhưng anh chưa ngày nào nghĩ đến sẽ mất đi cô, lòng vốn dĩ ép buộc mình buông bỏ nhưng vẫn luôn muốn được gần gũi cô.

Đến một ngày anh cũng nhận ra, cố gắng ép buộc bản thân không suy nghĩ, không đố kị nhưng anh vẫn là không làm được.

Sinh mệnh của cô chính là của anh.

Cô chết. Anh chết.

Anh tồn tại chỉ vì cô.

Cô sống. Anh sẵn sàng đơn độc nhìn cô hạnh phúc, một mình bước khỏi thế giới của cô.

Chỉ cần cô tỉnh lại, anh sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt cô nữa. Anh thề.

Một dòng nước chảy ra ngoài, người khác nói anh yếu đuối anh chịu, nói anh không có dũng khí anh chịu, nói anh không có tiền đồ anh cũng chịu. Bởi vì, anh không chỉ yêu cô tận tâm, chính là si mê loại độc dược. Biết rằng rất độc nhưng vì chữ si mà cố chấp bản thân, biết nó không thuộc về mình nhưng vẫn muốn chiếm hữu.

Nhưng anh không thể tiếp tục lừa mình dối người, càng không thể ép buộc cô.

Sáu tháng sau...

"Tuần sau mình kết hôn, cậu cùng mình đi thử váy cưới đi."

Ái Tâm kinh ngạc, vờ vịt không quan tâm.

"Cậu làm dâu phụ nha!" Thẩm Tiên Hạ không để ý, lắc lắc cánh tay Ái Tâm.

Ái Tâm đang viết luận văn, năm nay chính là năm cuối của cô. Vẻ mặt vô cùng nhợt nhạt, lại hướng về Thẩm Tiên Hạ mà lắc đầu" Nếu cậu nhớ ra mình đã có chồng liệu còn muốn lấy Thiên Kì nữa không? "

*

*

*

Thẩm Tiên Hạ vùi đầu trong lòng Thiên Kì, cô tìm một chút thông tin của Thiên Hàn.

Thiên Kì mặc kệ ở trong lòng mình ngọ nguậy nghịch ngợm vẫn tập trung xem hồ sơ bệnh viện đến lúc khóe mắt vô tình chạm vào điện thoại cô, mặt anh lập tức xuất hiện vài vạch đen.

"Em xem hình anh ta làm gì?"

Thiên Kì cầm điện thoại trên tay cô ném xuống đất vỡ tan nát.

Thẩm Tiên Hạ cả kinh, trợn tròn mắt nhìn anh, ngây thơ đáp:"Em chỉ... Chỉ vô tình muốn xem anh ấy đang ở đâu thôi."

Thiên Kì đứng phắt dậy, tay nắm lấy cằm tinh xảo của cô:"Nói mau."

Thẩm Tiên Hạ không hiểu tại sao Thiên Kì lại tức giận đến vậy, lực của anh chút lớn khiến cằm cô đau, một bệt đỏ ứ ra, cô vì đau mà nước mắt cũng không ngừng rơi xuống.

Thiên Kì thất thần một hồi mới cảm nhận được sức lực mình quá lớn mới từ từ bỏ cánh tay xuống, nhẹ nhàng dỗ:" Anh.. Anh xin lỗi."

"Em chỉ muốn mời anh ấy dự đám cưới hai đứa mình thôi mà, anh có cần quá đáng vậy không hả." Thẩm Tiên Hạ gầm lên, đẩy anh ra xa nhưng Thiên Hàn lại một lần nữa dịu dàng ôm chầm lấy cô.

"Ờ... Anh chỉ là... Một vài tháng trước anh hai buộc anh phải nghỉ làm ở bệnh viện để vào công ty phụ anh ấy nhưng cuối cùng hai anh lại cãi nhau."

"Lại cãi nhau nữa rồi."

"Ừ, ừ là chút chuyện nhỏ thôi." Thiên Hàn đưa mắt nhìn cằm cô đau xót:"Em đau không, anh thật xin lỗi.."

Thẩm Tiên Hạ lắc đầu. Thiên Hàn nhẹ nhàng hôn lên môi cô, từ từ mân mê cắи ʍút̼ đến khi hai người hít thở không thông mới chịu buông tha cho cô.

Lạ thật, anh đang giấu cô việc gì sao?