Chương 2

Từ nhỏ cơ thể Chúc Cổ Hoan đã không được tốt, làm chuyện gì cũng đều thong thả từ tốn, lấy nhẹ vứt nhẹ.

Cậu sao có thể trải qua đối xử thô lỗ như vậy? Con ngựa dừng lại ở một địa phương, nhìn qua chỗ này tất cả đều là đống tàn dư, ngồi trên lưng ngựa xóc nảy khiến cậu hoảng loạn hoa cả mắt, đầu óc quay cuồng.

Không bao lâu sau, ngựa chạy vào một sân đại viện lớn, còn không có lấy một mái đình ổn định, Hạ Hồng ôm Chúc Cổ Hoan lên nhảy xuống ngựa, dường như hắn thực sự vội vàng để đi làm chuyện quan trọng, đi về phía người hầu cũng lười đáp lại.

Hạ Hồng chân trước bước vào đại đường, sau lưng liền nhấc chân đạp lên cửa lớn, chờ không nổi về phòng, hắn vung tay lên, trên mặt bàn bình hoa chén đĩa đều rơi rụng khắp mặt đất, hắn lập tức đem Chúc Cổ Hoan ấn ở trên bàn.

Chúc Cổ Hoan một giây trước còn trên lưng ngựa, giây tiếp theo đã bị người lột quần, não cậu chấn động ầm ầm vang lên, hoảng sợ mà nhìn về phía Hạ Hồng: “Cậu... Cậu muốn làm gì?”

“Ha, quả nhiên là song tính.” Hạ Hồng nhìn cặp mông tròn trịa trắng mịn như tuyết, giữa cánh mông mềm mại vậy mà lại phá lệ có thêm một cái khe thịt phấn nộn, ánh mắt Hạ Hồng phảng phất ý muốn nhanh chóng ăn sạch Chúc Cổ Hoan, hắn chờ đợi nhiều năm như vậy, bây giờ chính là một giây đồng hồ cũng chờ không được, hắn cởi bỏ đai lưng, một cây dươиɠ ѵậŧ vừa thô ráp lại vừa xấu xí cương cứng bắn ra tới: “Tôi làm gì? Đương nhiên là cưỡng bức anh, thời điểm lão tử mẹ nó đã sớm ở chỗ buôn nô nhìn anh liền trướng phát đau rồi.”

Dươиɠ ѵậŧ màu tím đen kia ước chừng khoảng hai mươi centimet, trên thân che kín bởi gân xanh, Chúc Cổ Hoan chỉ là nhìn thôi liền sắp bị dọa sắp ngất, cậu bị trói cả tay và chân, cử động rất không thuận tiện, giống như một con sâu lông ở trên bàn xê dịch từng chút lui về phía sau: “Hạ Hồng! Cậu!... Cậu không thể như vậy được!”

Hạ Hồng rướn thân đè ở trên người Chúc Cổ Hoan, tay túm lấy mắt cá chân của cậu, đem con người bé nhỏ sắp ngã xuống dưới đất kia kéo lại, hắn liếʍ liếʍ khóe miệng, cầm lấy đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn tinh tế đặt trên vai chính mình, đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ hướng phấn nộn nhắm chặt hoa huyệt: “Thiếu gia còn nhớ rõ tôi là ai sao? Tôi thực sự rất vui đó, khen thưởng cho anh được tôi cᏂị©Ꮒ cả đời.”

“A!” Chúc Cổ Hoan đau đớn mà dựng thẳng chiếc eo nhỏ nhắn, cậu chưa bao giờ bị người ta nhục nhã như vậy, cho dù có cùng Lâm Thu Chi trong vài lần tình ái, cũng chưa từng bị cưỡng bách như vậy, không hề tôn trọng chút nào, con cái thuộc dòng dõi thư hương ra đời đều coi trọng thể diện, tự tôn tự ái, cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ mà chảy xuống nước mắt sinh lý: “Đồ khốn kiếp! Buông tôi ra! A!”

Chúc Cổ Hoan khẩn trương, dường như dươиɠ ѵậŧ muốn xông vào bức nới rộng hoa huyệt, Hạ Hồng gấp gáp mồ hôi chảy đầy đầu, lần đầu tiên hắn chiếm hữu Chúc Cổ Hoan, khắp đầu óc đều nghĩ muốn làm anh ấy, cᏂị©Ꮒ chết anh ấy, căn bản là không kịp chuẩn bị đồ vật khác.

Hạ Hồng lại miết hai bàn tay ở trên mông Chúc Cổ Hoan: “Thả lỏng cho tôi, để tôi tiến vào!”

“Ưʍ... A!” Chúc Cổ Hoan vừa xấu hổ lại vừa đau, nước mắt giàn giụa chảy đầy mặt: “Cậu đừng nhục nhã tôi như vậy, không bằng cậu để tôi đi chết cho rồi.”

“A!” Cặp mông bị người không chút lưu tình nào mà ăn tiếp hai bàn tay, Chúc Cổ Hoan đau đến mức toàn thân co giật.

"Đừng có nói nhảm với tôi, lão tử từ trong tay buôn nô ɭệ mua anh về, anh chính là nô ɭệ của tôi, quyền anh sống hay chết đều do tôi định đoạt!"

Hạ Hồng ở bên trong Chúc Cổ Hoan đâm thúc ra vào nửa ngày, trên là chỉ ăn xong một cái qυყ đầυ, lại đi xuống nữa sợ là tiểu huyệt sẽ vỡ ra mất.

“Mẹ nó.” Hạ Hồng rút dươиɠ ѵậŧ ra, bực bội mà lên tiếng mắng một câu.

Vẫn luôn lởn vởn không đi vào làm Hạ Hồng thoáng chốc bình tĩnh lại, hắn thấy Chúc Cổ Hoan tuyệt vọng vẫn luôn nỉ non khóc, hai con mắt khóc đến đỏ như mắt con thỏ, dươиɠ ѵậŧ trướng căng búng búng, hắn cười nói: “Thiếu gia à, anh càng khóc, tôi càng muốn cᏂị©Ꮒ chết anh đó.”

Chúc Cổ Hoan sợ tới mức run lẩy bẩy, ngước mắt trừng về phía Hạ Hồng, nhưng đôi mắt nhỏ này của cậu chỉ càng làm cho Hạ Hồng cảm thấy cậu đây là đang câu dẫn mình.

“Cậu... Cậu thật sự không... A!”

Hai ngón tay thô lỗ mà cắm vào trong khoang miệng Chúc Cổ Hoan, nước từ trong miệng Crúc Cổ Hoan không kiềm được mà chảy ròng ra ngoài, trên khóe miệng giật giật toàn là vệt nước: “Không biết xấu hổ? Hạ Hồng tôi đây thích nhất là được người khác khen là không biết xấu hổ ha ha ha.”

Ngón tay ấn ở lưỡi của Chúc Cổ Hoan, ghì đến nỗi khiến Chúc Cổ Hoan muốn nôn khan, sau khi rút ngón tay ra, Chúc Cổ Hoan vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, đã bị Hạ Hồng kéo tóc ngã xuống bàn, cậu ngã trên mặt đất, ngay sau đó là cây dươиɠ ѵậŧ tanh hôi cắm thẳng vào trong miệng.