Chương 40: BIKINI

Như một con mãnh hổ điên cuồng , từng cơn du͙© vọиɠ đè nén , anh đói khát vồ lấy miếng mồi ngon trước mắt . Nhưng chỉ là cô , chính là cô nên anh mới không thể và không muốn kiềm chế sự ham muốn mà bao nhiêu năm qua anh chưa từng có .

Anh tỉ mỉ lắp đầy du͙© vọиɠ của mình , lắp đầy cho Mặc Liên , hai cơ thể trần trụi cùng khoả lạc , cùng nhau phát ra âm thanh sung sướиɠ của tìиɧ ɖu͙© .

Sau bao nhiêu lần sung sướиɠ Dương Quang Trường vẫn chưa muốn dừng lại dù cho cô có cầu xin anh tha cho cô . Mặc Liên mệt mỏi bất lực tùy ý anh dày vò thân thể của mình , tấm thân anh nâng niu cưng nựng hơn cả ngọc ngà châu báu vậy mà hiện tại anh lại không kiềm chế được từng cơn thôi thúc anh đâm mạnh vào nó .

Hơn ba giờ sáng , trong cơn thoả mãn mà anh lại thấy cơ thể cô như mềm nhũn ra không còn chút sức để bám vào anh , Dương Quang Trường liền dừng lại nhẹ nhàng đặt Mặc Liên nằm xuống .

Nằm mệt mỏi trên giường , mồ hôi nhễ nhại , cơ thể cô co giật vì còn vướng một chút hoang lạc lúc nãy . Dương Quang Trường nhẹ nhàng trởi trói và bịt mắt ra cho cô , âm thanh nhiễm tìиɧ ɖu͙© lo lắng hỏi thăm : " Em có sao không ? "

Ánh mắt Mặc Liên mệt mỏi , khép hờ nhìn Dương Quang Trường , không còn chút sức lực để nói chuyện .

Lúc này cô chỉ muốn đá mạnh vào cái khuôn mặt đang tỏ vẻ ngây thơ vô tội của anh . Dương Quang Trường nhẹ nhàng bế Mặc Liên vào bồn tắm , xả nước ấm kì cọ cho cô .

Mặc Liên mơ màng bị ánh đèn trắng phòng tắm chiếu vào nên chói mắt liền lấy tay che lại . Dương Quang Trường lúc này thì lại đang kì cọ phần bên dưới , vừa rửa vừa nhìn cô . Lại tưởng Mặc Liên đang sung sướиɠ nên tiếp tục chọc vào bên trong .

" Thầy còn muốn làm nữa ? " Cô cố lấy sức đạp tay Dương Quang Trường ra , âm thanh khàn đặc mệt mỏi .

Dương Quang Trường cười hì hì , hôn nhẹ lên làn má bầu bĩnh của cô , giọng điệu lại trở nên dịu dàng ân cần : " Chúc mừng năm mới , vợ yêu . "

Sáng hôm sau khi thức dậy thì Mặc Liên đã nằm xấp lên người Dương Quang Trường , tay anh vẫn còn đặt trên eo của cô để massage .

Mặc Liên từ từ trở mình nằm ngửa ra sang bên cạnh .

Dương Quang Trường cũng lờ mờ tỉnh giấc quay sang ôm Mặc Liên dụi dụi vào lòng cô : " Vợ ơi . Năm mới chúc em mau cao lớn , ngực to ra , lại còn càng ngày càng xinh đẹp hơn nữa , còn mau chóng trở thành bà chủ để nuôi anh . "

Mặc Liên nghiến răng , lười biếng hỏi : " Mau cao ? Ngực to ? "

Dương Quang Trường ngẩng mặt lên nhìn cô , mắt còn lơ mơ buồn ngủ mỉm cười :

" Không cần cũng được . Dù sao thì như thế nào vợ cũng đẹp hết ! "

Mặc Liên không quan tâm , nhẹ giọng nói : " Chúc thầy năm mới .. ừm .. sẽ .. muốn gì được đó . Vậy đi ! "

Dương Quang Trường lại bắt đầu sờ soạng người cô : " Thứ anh muốn .. chỉ có em mới cho anh được thôi . "

Mặc Liên nhíu mài đạp Dương Quang Trường xuống giường . Anh " a " lên một tiếng , uất ức nói : " Vợ ơi . Sao em suốt ngày đều muốn đánh anh vậy ? "

Mặc Liên từ từ bước xuống giường , thản nhiên nói : " Thầy gọi em là vợ còn gì ? Lúc trước không đánh được thì giờ đánh bù . "

" Hay là mình lên giường đánh nhau đi ! "

Hai người từ từ đi xuống lầu . Mặc Liên mặc một chiếc váy đỏ pha trắng phồng váy và tay dài , ai đó không có đồ đôi nên chỉ có cà vạt màu đỏ ..

Mọi người đều chỉ đợi hai người cùng xuống , Hạ Kim Nhu vừa thấy đã khó chịu , nhưng ngày đầu năm mới làm không khí căng thẳng thì không tốt , cũng chẳng ai đứng về phía bà nên một mực đành im lặng .

Dương Quang Trường nắm tay Mặc Liên ngồi xuống : " Chào năm mới , ba mẹ . "

Mặc Liên : " Ba Mẹ . Chúc hai người năm mới vui vẻ , lại càng trẻ trung xinh đẹp . Còn có dì , chúc dì năm mới sẽ càng ngày càng thuận lợi .. "

Dương Quang Trường xoa xoa đầu cô , rút ra ba tấm bao lì xì , ôn nhu nói : " Chúc con gái Mặc Liên của ba năm mới vui vẻ , càng ngày càng xinh đẹp , sẽ đậu được trường đại học con mơ ước nhé . "

Mặc Liên cười tủm tỉm , nhận lấy một tấm bao Dương Quang đưa cho cô . " Cảm ơn ba ạ . "

Dương Quang lại đưa bao lì xì cho Dương Quang Trường , giọng điệu châm chọc : " Cho cậu hưởng ké con gái tôi . "

Dương Quang Trường vẻ ghét bỏ nhưng vẫn nhận lấy bao : " Dù sao thì phúc khí của vợ con nhiều quá nên nhận con nhận giúp vậy . "

Dương Quang đứng dậy bước tới đưa cho Mặc Ly : " Chúc bà năm mới vui vẻ . Sau này mong là tình cảm của chúng ta sẽ vẫn giống như lúc nhỏ . "

Mặc Ly mỉm cười nhận lấy : " Cảm ơn ông . Năm mới vui vẻ . "

Dương Quang Trường sau khi đợi Mặc Liên ăn xong liền dắt cô đi tới hầm xe nhà anh . Anh chỉ tay về phía dãy xe lạc lỏng một chiếc màu đỏ .

" Chiếc màu trắng đó , hai chiếc màu đen bên cạnh là tặng em . Còn chiếc màu đỏ là bao lì xì cho em . "

Mặc Liên chớp chớp mắt , giọng nhẹ tênh không dám nhận : " Em làm gì biết chạy xe ? Còn tặng nhiều như vậy làm gì ? "

Dương Quang Trường ôm Mặc Liên lên đi tới mở cửa xe cho cô ngồi vào ghế lái , thuận tay thắt dây an toàn cho cô , lại giở giọng chỉ trích : " Chồng em ở đây làm cảnh sao ? "

Nói xong , Dương Quang Trường liền đi sang ngồi ghế phụ bắt đầu dạy vợ lái xe .

Lát sau .

" Vậy giờ em đạp nhẹ ga chạy thử đi . "



Mặc Liên quay sang nhìn anh , liếʍ môi :

" Lỡ tông vào đâu thì sao ? "

Dương Quang Trường cười , bẹo má cô :

" Vậy thì anh mua xe khác cho em . "

Ơi là trời ..

Mặc Liên : " Ý em không phải vậy .. "

Dương Quang Trường : " Em cứ chạy đi . Anh chịu trách nhiệm giúp em . "

Mặc Liên hít mạnh một hơi , vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu đạp chân ga chạy đi .

" Sang phải một chút .. "

" ... "

" Một chút nữa .. sang trái . "

" ... "

" Đúng rồi . Cứ như vậy .. lại sang trái .. "

" ... "

Mặc Liên thích thú đạp chân ga mạnh hơn chút nữa lượn khắp sân nhà .

" Có muốn ra đường chạy không ? "

Mặc Liên thắng xe lại quay sang nhìn anh , đôi mắt sáng rực gật gật đầu .

Dương Quang Trường : " Vậy thì đi . "

Mặc Liên cười khúc khích lái xe từ từ chạy ra cổng , chầm chậm đi trên đường . Cô né xe , xoay đầu , đỗ xe .. chỉ trong một buổi mà đã có thể tự làm dù là vẫn còn rất chậm .

Cả buổi chạy mệt mỏi , đột nhiên cô thấy được một con sông nhỏ liền liếc nhìn Dương Quang Trường .

Dương Quang Trường nhận thấy ánh mắt , trong đầu cũng đã nghĩ ra một trò : " Hôn anh một cái thì cho em đi xuống đó chơi . "

Mặc Liên đỗ xe vào bên đường , nhanh chóng cởi dây an toàn ra chồm tới hôn vào má Quang Trường một cái rồi mở cửa xe chạy đi xuống bờ cỏ .

Dương Quang Trường chưa kịp phản ứng , còn định là giữ Mặc Liên lại để cô bắt cô hôn đến khi nào anh thoả mãn mới thôi ..

Mặc Liên chạy ào xuống , cởi giày quăng sang một bên . Dương Quang Trường cười bất lực nhặt giày cho cô , sau đó anh cũng cởi luôn giày mình cầm lên chậm rãi đi theo .

Cỏ mọc dưới nền đất xanh mướt rì rào cùng vài bông hoa trắng dại nở . Mỗi bước chân đều chạm lên những giọt sương còn động trên cỏ ..

Mặc Liên chạy tới một chiếc cầu gỗ , cô kéo váy ngồi xuống nghịch nước . Dương Quang Trường đặt giày xuống ngồi cạnh cô . Anh đan vào tay cô cùng đặt xuống làn nước trong mát mẻ ..

Mặc Liên cười khúc khích tạt nước vào người Dương Quang Trường , anh cũng ngậm nước trong lòng bàn tay tạt lên cô .

Hai người cùng ngồi nghịch nước , tiếng cười vang vọng khắp con sông . Ánh nắng chiếu xuống mặt hồ sáng lung linh , bóng hai người tinh nghịch chiếu rọi xuống mặt nước . Khung cảnh bình yên của tình yêu mùa xuân ở giữa lòng thành phố xa hoa nhộn nhịp ..

Chơi một lúc sau cô mệt mỏi chống tay ra sau ngửa lưng , chân đạp đạp nước . Dương Quang Trường thấy vậy liền kéo chân cô lên vẫy nước , sau đó mang giày vào chân cho cô , nhẹ nhàng bế lên xe đi mua đồ ăn vặt cho cô .

Mặc Liên lúc này vẫn còn sức muốn chơi , cô ngồi trên ghế lái đạp mạnh ga chạy vυ"t đi về nhà . Dương Quang Trường khoanh tay , ngồi im lặng xem cô chạy .

Về tới nhà cô cười tủm tỉm khoe tay nghề : " Thầy thấy em có giỏi không ? "

Dương Quang Trường gật gật đầu , tháo dây an toàn ra : " Ừm . Nhưng còn phải cố hơn nữa mới bằng anh ! "

Mặc Liên mỉa mai : " Vậy à ? Nhưng mà sao thầy run dữ vậy ? "

Dương Quang Trường nuốt nước bọt , tay chân run lẩy bẩy cười gượng gạo : " À , haha .. lạnh .. lúc nãy anh bị dính nước lạnh nên run thôi . "

Mặc Liên cười gật gật đầu , chỉ tay vào màn hình điều khiển xe : " Điều hoà 27 độ mà vẫn lạnh thầy nhỉ ? "

" ... "

Ngày hôm sau thì Mặc Ly chào tạm biệt Dương Quang và Dương Quang Trường để về trước . Dương Quang Trường cũng cho người đưa bà về tận nhà .



Mặc Liên bị hai cha con nhà họ Dương bắt lại không cho về ..

Buổi trưa ngày hôm đó ..

Dương Quang Trường chạy ào vào phòng nhảy lên giường chui vào lòng Mặc Liên . " Vợ ơi . Anh nhớ em quá đi .. "

Mặc Liên đang nằm sấp gõ bàn phím laptop , bị ấn lên vài chữ trên màn hình . Cô đẩy mạnh đầu Quang Trường ra , nhanh chóng sửa lại bài . " Nhớ cái đầu thầy , còn chưa tới 5 phút . "

Dương Quang Trường lại mặt dày chui vào một lần nữa , phụng phịu má . " Một giây như một năm vậy , anh với em xa nhau đã 300 năm rồi . Anh nhớ vợ quá đi thôi , hôn anh một cái đi . "

" ... " Mặc Liên ghét bỏ cúi mắt xuống nhìn anh , túm cổ đẩy sang một bên tiếp tục làm bài . " Thầy lúc trước cũng đâu có như vậy ? "

Dương Quang Trường một lần nữa bị quăng ra , rồi một lần nữa chui vào lòng , lần này anh ôm cứng eo cô lại để không bị vứt đi , nũng nịu : " Thì chẳng phải lúc trước anh sợ em ghét bỏ anh hay sao ? Bây giờ em đã là vợ anh rồi , anh ra sao thì cũng là chồng em ! "

" Vậy bây giờ em cũng có thể ghét bỏ thầy vậy ? "

Dương Quang Trường cười tủm tỉm , ôm luôn Mặc Liên nằm lên người anh . " Em có ghét thì mặc em , anh bám em là được . "

" ... "

Quang Trường ôm cô lăn xuống giường , rồi lại nắm eo cô ngồi lên cổ , đi lon ton xuống lầu .

Mặc Liên cũng bị chai mặt theo , ngồi im lặng mặc cho người hầu xì xào bàn tán .

Phía xa xa kia là một cái hồ bơi trong vắt có vài cái phao to và cầu trượt . Mặc Liên hào hứng vỗ vỗ đầu Dương Quang Trường , anh không thả xuống mà trực tiếp đi tới phòng thay đồ . " Anh mua đồ bơi cho em rồi , em thay xong mới được chơi . "

Cô nhìn đống đồ bơi đã mốc sẵn trên giá mà hoang mang tột độ , tất cả là đồ bikini trong suốt chỉ có ba miếng vải nhỏ may thêm vài sợi dây . Mặc Liên chọn bừa một cái ướm thử , sắc mặt tái ngắt .

Rồi khác gì khoả thân hông má ?

Ai kia đã thay xong , hí hửng đi xuống hồ ngâm mình , trong đầu lảng vảng hình ảnh Mặc Liên mặc những bộ mà anh mua mà thích thú cười ngốc nghếch .

Mãi vẫn không thấy vợ ra , đoán là Mặc Liên ngại quá nên không dám đi ra . Dương Quang Trường đi lên kéo khăn trùm người lại đi tới phòng thay đồ .

Anh vừa cầm tay nắm thì bên trong cũng đã mở ra , Dương Quang Trường đờ mắt ra . " Ủa vợ . Sao em .. "

Mặc Liên giật giật thái dương , ngước lên trừng anh . " Sao là sao ? Không mặc mấy bộ đó thầy tiếc lắm chứ gì ? "

Mặt Dương Quang Trường bỗng chốc đỏ như quả cà chua , ngại ngùng quay đi hướng khác . " Em .. cái này .." Anh nhỏ giọng nói thầm : " Cũng dễ thương quá rồi .. "

Một chiếc áo croptop dài tay ngang ngực buộc dây eo và quần bikini đen , tôn rõ lên làn da trắng trẻo , chiếc rốn tinh tế giữa cái eo thon thả . Không quá lộ nhưng vẫn sεメy ..

" Ơ nhưng mà , chẳng phải anh đã bảo người làm vứt bộ này đi rồi sao ? "

" ... "

Lát nữa phải đuổi việc mới được ..

Mặc Liên chạy lon ton chạy lên cầu trượt , hí hửng trượt thẳng xuống không cần suy nghĩ .

Dương Quang Trường chưa kịp phản ứng đã nghe tiếng va chạm của cô và nước , vội nhảy xuống vớt vợ lên . Trong tức khắc đã ôm cô trong lòng ngoi lên mặt nước . " Vợ ơi là vợ . Em có biết bơi đâu mà nhảy bất chấp như vậy ? Cái hồ sâu tận 3m đó , em chưa tới 1m5 rồi em muốn chết bỏ anh sao ? "

Mặc Liên trong lúc chìm xuống cũng vừa kịp nhớ ra mình không biết bơi , vô thức vuốt nước trên mặt xuống , miệng túm tím cười trừ .

Quang Trường cười bất lực nhéo mũi cô , chỉ trích : " Em cười cái gì ? Hửm ? "

" Thầy cho em vô trong đi . "

Dương Quang Trường lại nảy ra ý muốn trêu cô , giọng điệu thâm thúy quyến rũ : " Nếu em ngoan ngoãn một chút thì anh mang em vào bờ , còn không thì anh buông tay ra . "

" Em bình thường không ngoan sao ? "

" Nếu em ngoan thì đã mặc những bộ treo trên giá rồi . "

" ... "

Mặc Liên không phản ứng , ngó nhìn chiếc phao ở vị trí gần nhất , tính toán kích thước .

Xa quá má ơi ..

Không có cái nào gần hơn hả ?

Khóc trong lòng một chút , đôi mắt nóng bỏng vẫn nhìn cô chăm chú chờ đợi câu trả lời .

Ơi chời . Ai cứu tui ra khỏi tên biếи ŧɦái này đi .