Đợi hắn kính rượu xong trở về, trong phòng chỉ còn hỉ bà và một nhan hoàn tên là tiểu Hồng.
Tiểu Hồng cầm hai cây nến đỏ cực lớn, hỉ bà chia ra giao cho hai người cùng điểm hỏa, đặt lại trên bàn.
Tiểu Hồng mang đến một khay sứ tinh xảo, trong khay cầm lên một tách trà xanh biếc,
"Mời thiếu nãi nãi uống ly trà vào cửa."
Vừa lúc khát nước, Hân Duyệt một hơi uống hết.
Lại cầm lên một tách trà, là một tách trà màu đỏ, "Mời thiếu nãi nãi uống trà cô dâu mới."
Lại một hơi uống hết.
Hân Duyệt nghĩ tách thứ ba sẽ có màu gì?
Màu đen.
"Mời thiếu nãi nãi uống trà dài lâu."
Uống hết.
Trong lòng không thích, tương lai của ta màu đen hay sao?
Tiểu Hồng lui ra, hỉ bà cho hai người uống rượu hợp cẩn, nhìn nhau cười, đều không nói gì, uống cạn.
Hỉ bà lại cắt của mỗi người một lọn tóc, kết cùng một chỗ, đây là kết tóc.
Tề Vân Đình lấy ra một cái hồng bao, nhẹ giọng nói: "Đi xuống đi."
Hỉ bà nói lời may mắn rồi đi ra ngoài.
Đại thiếu gia động phòng thì không người nào dám nháo hết.
Tề Vân Đình trở lại bên cạnh bàn, cười nói: "Từ hôm nay bắt đầu, Duyệt Duyệt chính là thê tử kết tóc của ta."
Rốt cục không còn người ngoài, Hân Duyệt cầm lấy một cái đùi gà gặm, "Đói chết ta."
Cho dù da mặt nàng dày, cũng không thể trước mặt một đám nha hoàn bà tử, trước lúc tân lang chưa về, lại la hét đòi ăn.
Tề Vân Đình nhíu mày, "Ngày đại hỉ, không thể nói năng kiêng kị một chút sao."
Hân Duyệt bất mãn vung tay lên: "Chàng đừng lập quy củ cho ta, bằng không ta sẽ bỏ nhà ra đi."
Khóe miệng hắn khẽ cong lên nụ cười ý vị: "Nàng nghĩ rằng nếu ta và nàng cãi nhau,
nàng có thể đi được sao?"
Hân Duyệt không yếu thế nhướng mày: "Tất nhiên."
Cơm no rượu say, tất nhiên còn có đại sự động phòng chưa làm.
Tề Vân Đình khó có được nhẫn nại cởi từng món xiên y trên người nàng, chỉ chừa một kiện áo tơ trong suốt, tăng thêm vẻ vũ mị.
"Nương tử đêm nay thay áo cho vi phu được không?"
"Được rồi." Nể mặt lúc nãy chàng rửa tay cho ta.
Chậm rãi cởϊ áσ cho hắn, bàn tay nhỏ bé thỉnh thoảng sờ loạn vài cái, xoa xoa xoa, a a.
"Thơm quá, chàng có ngửi thấy không?"
"Hình như có một chút, tiếp tục, còn một lớp áo kìa." Tề Vân Đình bất mãn nhìn nàng cởϊ áσ, tự mình cởi nốt lớp áo cuối cùng, lộ ra cơ thể tinh tráng.
Hân Duyệt hếch cái mũi tựa con cho nhỏ ngửi ngửi, cuối cùng xác định đó là ở đôi nến tỏa ra.
"Chậc chậc, nhà có tiền đúng là khác, ngay cả ngọn nến cũng thêm hương liệu vào."
Tề Vân Đình cũng cùng lại gần, trước kia hắn không chú ý, nhưng nhìn kỹ quả thật không giống với đôi nến mình mua ngày đó. Không phải màu đỏ trong suốt, mà là đỏ sậm có thêm chút bột phấn hồng hồng, phỏng chừng là thêm hương liệu vào.
Không lòng dạ nào nghiên cứu cái đó, cắn vành tai của nàng: "Đêm nay là đêm động
phòng hoa chúc của chúng ta, nghỉ ngơi sớm một chút."
"Hôm nay thật là mệt mỏi, bước qua chậu lửa, bước qua yên ngựa, chân của ta thật là mỏi, không đi nổi nữa."
Tề Vân Đình cười mờ ám, đã biết nàng đang giở trò, lần này không ôm nàng lên nữa, mà một tay ôm kiều đồn (cái P ấy) của nàng nâng lên, để nàng dán sát vào người mình.
Du͙© vọиɠ lửa nóng cách một lớp vải mỏng cọ vào hoa tâm của nàng, từng bước từng bước đi đến bên giường.
Hân Duyệt thoáng chốc đỏ mặt, thở gấp nhiệt tình dâng môi thơm vào miệng hắn.
Dưới trướng lụa hồng, phiên vân phúc vũ.
Nghĩ ngày mai còn dậy sớm kính trà con dâu, Tề Vân Đình chỉ tại gieo hạt vào sâu trong mảnh ruộng màu mỡ của nàng một lần, cũng không tính làm nữa.
Ôm chặt thiên hạ đã mệt lả vào lòng, "Ngủ đi."
Du͙© vọиɠ ngủ say lại bị kích phát lần nữa, thấy nàng hồng hồng hai má, đôi mắt long lanh đáng thương nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhắn nũng nịu: "Vân Đình, ta còn muốn."
Lửa nóng đích du͙© vọиɠ nháy mắt dâng cao, Tề Vân Đình vì đêm nay nàng nhiệt tình mà vui sướиɠ không thôi.
"Khó được Duyệt Duyệt muốn, vi phu có thể nào không cho."
Hân Duyệt ôm lấy bờ vai hắn vong tình nghênh hợp, thân hình triền miên như rắn quấn, khiến hắn cảm giác như rồng bay trên mây, tận hưởng thú vui cá nước.
Hai ngọn lửa hòa chung một chỗ, mồ hôi rơi quyện vào ra giường.
"Hân, nàng thật sự là bảo bối của ta, bảo bối của ta......" Không thể biểu đạt vui sướиɠ
trong lòng, chỉ đành không ngừng hôn cơ thể nàng, thân thể mềm mại dẫn phát lửa nóng......
Lại một lần cùng lêи đỉиɦ cao phong, Tề Vân Đình cưng chìu lau mồ hôi hai bên má nàng, "Đã quá nửa đêm, mau ngủ đi."
Hân Duyệt mệt rã rời gật gật đầu, vùi trong ngực hắn cọ cọ rồi an ổn ngủ.
Tề Vân Đình vừa mới nhắm mắt, còn chưa tiến vào mộng đẹp. Lại phát hiện cơ thể Hân
Duyệt lại nóng lên, điểm chết người chính là bàn tay nhỏ bé của nàng lại trực tiếp quơ trúng chỗ đó, du͙© vọиɠ vốn đang yên lặng, làm sao địch nổi vuốt ve của nàng, chỉ chốc lát lại cương cứng.
"Đình, ta nóng quá, chàng phải, phải giúp ta làm mát."
Tề Vân Đình vui sướиɠ dị thường, thì ra Duyệt Duyệt của ta lại nhiệt tình như vậy, nhưng không thể không lo lắng cơ thể đã suy yếu của nàng. Đã mệt cả ngày, lại dày vò cả nửa đêm.
"Thân thể của nàng còn có thể chịu được lần nữa sao?"
"Đình, ta muốn, chàng không cho ta sao?" Mắt của nàng đã giăng đầy tơ máu.
"Làm gì có, Duyệt Duyệt muốn, vi phu mừng muốn chết." Lúc động tình, hắn tựa hồ quên mất lại nói mấy lời kiêng kị đó.
Đem cực đại lửa nóng chôn sâu vào cơ thể nàng, nàng thỏa mãn "A" Một tiếng, lại đột nhiên ôm ngực, "Đình, ta...... Ta không thở được, a...... A......"
Tề Vân Đình sực tỉnh, sớm nên phát hiện sự khác thường của nàng, nếu hắn chủ động cầu hoan thì cũng có thể, nhưng hôm nay---- hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, người khác một khắc xuân tiêu, còn ngày đó là ngày muốn nhân mạng của mình.
Lại nhìn nàng, không chỉ sắc mặt ửng hồng, cả người cũng đỏ lên. Trán tươm mồ hôi như mưa, gian nan thở gấp.
Xoay người xuống giường, khoác vội quần áo, cũng mặc một kiện áo cho nàng, dùng chăn bông quấn nàng lại, ôm lấy, mở cửa, chạy vội ra ngoài.
Bên đại thiếu gia động tĩnh lớn như vậy, đám hạ nhân làm sao không biết. Nói sao thì hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, mọi người đều cảnh giác cả.
Gã sai vặt bên người Tề Thanh nửa đêm mới cởϊ áσ nằm xuống, nghe được tiếng đại thiếu gia mở cửa, nhảy lên như cá chép, cuống quít chạy đến trong viện.
"Mời đại phu đến thư phòng." Tề Vân Đình giống như một trận gió thổi qua.
Xuyên qua đường viện, nội tâm đã lo lắng lại bùng lên như ngọn lửa.
Hân Duyệt nằm trong lòng hắn, hơi thở ngày càng mỏng manh, hai mắt khẽ mở, nhìn thấy ánh mắt lo âu hốt hoảng của hắn. Hân Duyệt muốn đưa tay giúp hắn lau mồ hôi trên trán, nhưng không có chút sức lực nào.
"Ta chưa từng nói với chàng, ta thích chàng."
Thanh âm mỏng manh, nhưng ở không gian buổi đêm yên tĩnh, từng chữ rõ ràng tiến vào tai hắn.
Đầu của nàng vô lực gục xuống.