Tại Thưởng Nguyệt Cung
Trong khi chúng tiên đang vui vẻ, chén huynh chén đệ thì có một người lặng lẽ ngồi một góc, tự mình mời mình từng chung rượu. Thiên Bồng chọn bàn xa nhất, khuất nhất lặn lẽ ngồi, cũng có vài người đến chào hỏi, nhưng vì sự lạnh lùng của Thiên Bồng mà lánh xa. Từ chân trời một đoàn tiên nữ bay đến, theo sau là xa giá lộng lẫy, được kéo bởi bốn con long mã trắng như tuyết. Mọi người quỳ xuống vái chào:
- Vương Mẫu nương nương giá lâm.
Từ trong xe, một quý phụ bước ra xiêm y lộng lẫy, cao quý đưa mắt nhìn mọi người nói:
- Đã để các khanh gia chờ đợi, Vương Mẫu ta thật có lỗi, các khanh bình thân cả đi.
- Tạ ơn Vương Mẫu,- mọi người đồng thanh đáp.
Tất cả mọi người ai vào chỗ nấy, sao màng lần lượt vấn an Vương Mẫu,Vương Mẫu lại nói:
- Hôm nay, ngày trăng tròn rất đẹp, ta muốn cùng các khanh ngắm trăng thưởng nguyệt. Cũng là dịp gặp mặt chư khanh, ta nghe nói Thiên Đình ta mới có một vị mãnh tướng uy võ bất phạm, không biết là vị nào ở đây?
Mọi người nhìn nhau, bỗng có vị thiên tướng bước ra nói:
- Thưa Vương Mẫu, theo mạc tướng biết người đó chính là người vừa mới lập đại công, và được Ngọc Đế phong làm Thiên Bồng Nguyên Soái đó ạ,- vừa nói vị thiên tướng lại chỉ tay về phía Thiên Bồng.
Mọi người lại dồn ánh mắt về phía Thiên Bồng, Thiên Bồng thấy vậy cũng đứng dậy đáp chào. Vương Mẫu nhìn quan cũng gật đầu khen ngợi:
- Tốt Đúng là mãnh tướng, lãnh diện thiết huyết. Ùm... Vừa rồi có vị phó tướng mới đến, vậy ta phân cho khanh vậy, phiền khanh dạy bảo hắn thật tốt. Ngô Cương phó tướng nghe lệnh,
Một vị thiên tướng từ trong hàng tùy tùng của Vương Mẫu bước ra, hành lễ:
- Có mạc tướng.
- Từ nay khanh hãi theo tướng quân đây học tập, nhớ không được làm gì ảnh hưởng đến tướng quân đấy.- Vương Mẫu nhìn vị thiên tướng kia nói.
Vậy là bữa tiệc lại tiếp tục, Ngô Cương cũng lặng lẽ đứng sau lưng Thiên Bồng. Đến màn ca múa của các bạn tiên nữ, mọi người ai ai cũng thanh trần thoát tục, vũ điệu uyển chuyển, làm chúng tiên ai cũng đắm nhìn. Nhất là Ngô Cương, vị từ hạ giới mới lên, thứ gì cũng mới thứ gì cũng lạ, nên hắn ngắm nhìn say đắm. Trung tâm các tiên nữ, là một vị thanh y tiên tử, nàng nhìn rất dịu dàng ấm áp, lại có vẻ rất dễ gần không cao ngạo. Vừa ca múa xong, Vương Mẫu gọi nàng lại cầm tay nói:
- Giới thiệu với các khanh, đây là Hằng Nga cũng từ hạ giới mới lên, cũng là nghĩa nữ của ta.
Mọi người ai ai cũng trầm trồ khen ngợi, ai cũng ngắm nhìn Hằng Nga, chỉ riêng một người lặn lẽ ngồi uổng rượu chẳng hề quan tâm Thiên Bồng Nguyên Soái. Hằng Nga cũng chỉ thoáng nhìn qua, nhưng rồi cả người như điện giật,- vẫn khuôn mặt ấy, vẫn ánh mắt ấy, chính là chàng chính là chàng.- Mắt Hằng Nga kẽ ngấn lệ, bậm môi vội vã trở về bên Vương Mẫu. Trong mắt mọi người, ai cũng nghĩ vì thái độ của Thiên Bồng mà Hằng Nga bật khóc, ai cũng quay đầu nhìn chàng hằng học. Thiên Bồng lại ung dung không biết mình lại trở thành cái gai trong mắt mọi người.
Tiệc cũng chóng tàn, mọi người cũng lần lượt cáo từ Vương Mẫu ra về. Thiên Bồng cũng về, nhưng chàng không biết rằng có một ánh mắt vẫn âm thầm lặng lẽ nhìn chàng. Trên đương về, bỗng có một vị thiên tướng cứ đi theo Thiên Bồng và Ngô Cương, Thiên Bồng nhìn hắn, đây không phải người đã giới thiệu mình với Vương Mẫu sao. thiên Bồng nhìn hắn cảm giải có gì không đúng, khi người kia vừa đi qua mặt, từ sau mông đang lòi ra cái đuôi khỉ ngoe nguẩy.
- Hầu tử thúi,- Thiên Bồng quát.
- He... He... Lão huynh, giờ mới nhìn ra lão tôn à... Khẹt... Khẹt,- người kia quay lại trêu Thiên Bồng.
- Hầu tử, sao ngươi lại đến đây?- Thiên Bồng lôi hầu tử lại hỏi.
Thì ra sao khi từ biệt Thiên Bồng, hầu tử về lại trại ngựa, đang định cho ngựa ăn thì có người đến sinh sự. Một gã tự là Vũ Mục Tinh Quân, đến bảo hầu tử dẫn long mã cho y. Hầu tử không dẫn, vậy là cả hai lại cãi ầm lên, hắn lại chọc tức hầu tử, nói chức quan hẳn nhỏ, không xứng đáng được mời dự tiệc. Hầu tử điên lên, dần cho hắn một trận nhốt vào chuồng ngựa, lại biến hóa thành hắn đi dự tiệc.
Nghe xong Thiên Bồng chỉ nhăn mặt lắc đầu không thôi, đưa tay gõ mạnh vào đầu hầu tử thật mạnh bực tức nói:
- Hầu Tử thúi nhà ngươi gây đại hoạ rồi... Hay... Giờ ngươi mau trốn lẹ về hạ giới đi, hi vọng là Ngọc Đế khoan hông độ lượng, còn không ngươi khó sống rồi... Hầu tử chết bằm.
Hầu tử tin tưởng Thiên Bồng, không nghĩ ngợi nhiều canh lúc trời tối lẽn trốn ra khỏi Nam Thiên Môn. Còn Thiên Bồng cũng làm như không biết gì cùng Ngô Cương quay về phủ, để xem mọi việc ra sao rồi tính tiếp.