Lý Thanh Sơn thở ra một hơi dài:
- Thật là thoải mái!
Hai cánh tay cùa Hoàng Bệnh Hổ đã có chút run rẩy, đó là kết quả va chạm với đôi tay của Lý Thanh Sơn. Y nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Sơn đứng ở phía trước, khuôn mặt lộ ra vẻ cổ quái:
- Cậu tu luyện như thế nào vậy?
Tốc độ tiến bộ như vậy, thật là giống quái vật.
Nguyên bản, y đã rất coi trọng tâm trí và võ nghệ của Lý Thanh Sơn, y còn cho rằng đã tìm được một ngọc thô trong đống đá. Y thầm nghĩ sẽ mài dũa một phen, thử xem hắn có tư cách tiếp nhận vị trí Liệp đầu hay không. Nhưng kết quả, y lại phát hiện ra mình còn đánh giá thấp Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn suy nghĩ một lúc:
- Gần đây, ta uống rượu thuốc được ngâm nhâm sâm, là phương thuốc do sư phụ của ta lưu lại.
Hoàng Bệnh Hổ hơi do dự hỏi:
- Có thể để cho ta nhìn qua một chút không?
Theo quy củ giang hồ thì không thể tùy ý hỏi về những vấn đề này, nhưng quả thật hắn rất muốn biết chuyện này.
Lý Thanh Sơn sảng khoái nói:
- Không thành vấn đề!
Hoàng Bệnh Hổ hỏi thăm phương thuốc, Lý Thanh Sơn thật lòng nói ra. Hoàng Bệnh Hổ nhìn qua, gật đầu:
- Phương thuốc này đúng là tinh diệu, chẳng qua dược lực hơi mạnh, nhân sâm cũng dùng nhiều lắm, không thể uống quá nhiều, mỗi ngày một chén là đủ rồi.
Ngoài những thứ này, so với rượu thuốc bình thường cũng không có khác nhau nhiều, y còn dẫn Lý Thanh Sơn vào phòng, nếm thử một chút mới đưa ra kết luận như vậy. Y không tin rằng chỉ cần uống rượu ngâm nhân sâm có thể làm cho công phu của một người có thể tiến bộ nhanh như vậy. Nếu thế thì người của Sâm Vương trang đều là tuyệt thế cao thủ rồi.
Nhưng muốn hỏi tiếp thì không thích hợp, y chỉ ôm lấy một bụng nghi hoặc. Vả lại, y không nghĩ đến nguyên nhân là võ công, bởi vì trong các loại công phu ngoại gia không có cái nào có thể trở thành tuyệt thế thần công.
Tất nhiên Lý Thanh Sơn không thể nói cho y biết, mỗi lần hắn uống rượu đều uống mấy chén lớn, trong khoảng thời gian này, hắn đã uống không ít rồi.
- À! Võ công hiện tại của ta đã đến cấp độ nào rồi?
- Miễn cưỡng đạt đến tam lưu!
Hoàng Bệnh Hổ còn nhớ rõ, y đã đánh giá rằng Hoàng Bệnh Hổ muốn trở thành cao thủ tam lưu là không thành vấn đề. Vậy mà trong chớp mắt, hắn đã đạt được, y có cảm giác giống như là nằm mơ vậy.
- Chỉ là tam lưu thôi à?
Lý Thanh Sơn không thỏa mãn nói.
Hoàng Bệnh Hổ trợn mắt, võ công đạt đến tam lưu đã được coi là cao thủ, thằng này vẫn còn cảm thấy chưa đủ. Đây chẳng phải nói y cũng chỉ là hạng tam lưu mà thôi sao.
Đã làm liệp đầu Mã Gia trang nhiều năm, y không cam lòng để cho thằng này hạ thấp khí thế:
-Chỉ là ta không am hiểu võ công mà là thuật bắn cung, nếu bàn về võ kỹ, Sâm Vương trang mạnh hơn so với chúng ta một chút. Tuy nhiên chúng ta dám xưng là Lạc Mã trang cũng không phải nói chơi, vời cường cung nỏ mạnh, cho dù là cao thủ nhất lưu cũng không dám coi thường.
Hơn nữa, còn một nguyên nhân là bệnh tình của y đã đến giai đoạn nguy kịch. Mặc dù y có tên là Bệnh Hổ nhưng lại rất kiêng kỵ một chữ bệnh này, vô luận như thế nào cũng không đem chuyện này thành lý do để phản bác.
- Đúng vậy! Gần đây ta luôn khổ luyện Liên Châu Tiễn, đã có thể bắn ra ba mũi tên liên tục. Đáng tiếc là độ chính xác còn hơi kém, xin liệp đầu chỉ giáo một phen.
Lý Thanh Sơn đã tận mắt nhìn thấy tài bắn cung của Hoàng Bệnh Hổ, tất nhiên sẽ không dám khinh thị.
Đã có thể bắn ra ba tên? Ngươi mới luyện cung tiễn một tháng mà thôi. Trong ngày hôm nay, Hoàng Bệnh Hổ cảm thấy bị đả kích nhiều lắm, y khoát khoát tay nói:
- Ngày mai cậu mời Tàng gia chỉ giáo đi! Ta phải về nhà ăn bữa cơm đoàn viên.
Trong lòng y hiểu được, có lẽ thằng này có tư chất bước vào giang hồ. Về vị trí liệp đầu thì càng không cần nói nữa rồi, nếu lúc trước mình có tốc độ tiến bộ như vậy, tất nhiên cũng sẽ không trở về Lặc Mã trang.
- Đúng vậy! Lại đến Trung thu rồi!
Lý Thanh Sơn nhìn vầng trăng tròn vừa mới mọc lên giữa trời đêm, hắn không có thân nhân, nhưng bên cạnh lại có một yêu một quỷ, cũng có thể ăn bữa cơm đoàn viên, hắn cũng nên đi chuẩn bị một chút.
Chuẩn bị cỏ xanh cho Thanh Ngưu, ình chút rượu thịt, còn chuẩn bị mấy nén hương và tiền bạc giấy cho Tiểu An.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, hắn không thấy Tiểu An đâu:
- Ngưu ca, Tiểu An đi đâu rồi?
- Không biết!
Lý Thanh Sơn lầm bầm:
- Gần đây tiểu quỷ này chơi quá đà rồi, không còn quấn lấy ta, thật là lạ mà, chúng ta chờ nó một chút!
Trăng tròn treo cao, trên đỉnh Bạch Lão hoàn toàn yên tĩnh.
Ánh trăng xuyên mây chiếu xuống, tỏa ra một màu xanh rực rỡ.
Có mấy tên mang theo nón lá, nằm sấp trên mặt cỏ, nhìn lên vách núi cao nhất của đỉnh Bách Lão, hình như là đang chờ đợi cái gì đó.
- Hao phí nhiều tâm huyết như vậy, kết tử thù với người Lặc Mã trang, vậy mà một cọng rễ của Linh sâm cũng không nhìn thấy. Hiện tại, người của Lặc Mã trang đã xuống núi đoàn viên với thân nhân, vậy mà trang chủ còn muốn chúng ta canh chừng, không biết là người đang suy nghĩ gì nữa!
- Ngươi biết cái gì, Linh sâm là linh vật, bị kinh động như vậy tất nhiên sẽ ẩn núp không dám xuất hiện. Nhưng hôm nay là đêm trăng tròn, Linh sâm sẽ xuất hiện hấp thu ánh trăng. Trang chủ đã tính hết rồi, chỉ cần lấy được Linh sâm, công lực của trang chủ sẽ tăng mạnh, còn sợ gì Lặc Mã Trang. Đến lúc đó, chúng ta sẽ đạp bằng Lạp Mã Trang, đoạt hết lương thực của cải, bắt nữ nhân của bọn chúng chơi một phát, xem như là báo thù này.
- Câm miệng, không được phá hỏng đại sự của trang chủ!
Một tên ở một bên mở miệng quát.
Mọi người lập tức trở nên yên lặng, chỉ còn lại tiếng côn trùng vo ve, trăng tròn đã treo lêи đỉиɦ đầu.
Bỗng nhiên, một thân ảnh nhỏ cao chừng một thước chui ra khỏi lòng đất, do dự một chút rồi hướng về ngọn núi cao có ánh trăng sáng nhất mà lao đi, nhìn kỹ lại thì đó không phải là con người mà là một cây nhân sâm, chẳng qua là có hình dáng như con người. Từ dưới bóng đêm nhìn giống như một một đứa nhỏ, bước đi nhẹ nhàng như là phiêu du trong không khí.
Mấy tên mai phục trong bụi cỏ nhất thời nín thở, không dám phát ra một tiếng nhỏ nào, linh thảo thần kỳ như vậy, bọn họ hái sâm cả đời cũng chưa bao giờ thấy qua.
Linh sâm nhìn xung quanh một lượt, hình như đã xác định không có ai, nó liền bay lên vách núi cao nhất, sau đó nó trở nên yên tĩnh, từng tia ánh trăng chiếu lên người nó.
- Động thủ!
Một tiếng hiệu lệnh phát ra, mấy tên hái sâm đồng loạt ra tay, một cái lưới từ trên lao xuống, chụp về phía Linh sâm.
Linh sâm đang đắm chìm trong ánh trăng, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị cái lưới bao phủ, mang nó cách ly mặt đất. Tấm lưới được đan từ gân bò, dù nó giãy dụa như thế nào cũng không thể tránh thoát.
Bốn tên hai sâm hớn hở ra mặt, tiến tới gần mà nhìn ngắm.
-Trên đỉnh Bạch Lão có rất nhiều vách đá, tất cả đều có người mai phục. Vậy mà Linh sâm lại gặp phải chúng ta, có lẽ đây là trời giúp chúng ta. Sau khi trở về được phân một chén canh, nói không chừng có thể trở thành một cao thủ.
- Có lẽ trực tiếp ăn vào cũng có thể thành Thần tiên đấy!
Mấy tên hái sâm cùng nhau cười to, bỗng nhiên một tên trong đó trở nên cứng đờ, một mũi kiếm sáng như tuyết lộ ra từ trong cổ của gã, gã cố sức muốn quay đầu lại.
Mũi kiếm vừa được rút ra, gã liền đổ sập xuống đất, trong lúc ngã xuống, gã mơ hồ nhìn thấy một bóng đen.
Những tên hái sâm khác cũng kịp phản ứng, giận dữ rút đao, chém về phía bóng đen. Mũi kiếm như linh xà cắt qua cổ bọn chúng, mấy vòi máu phụt ra.
Chỉ trong nháy mắt, bốn tên hái sâm đã chết oan chết uổng, liền một chiêu cũng không kịp đánh trả. Từ đó nhìn ra, võ công của kẻ mới đến không phải bình thường.
- Không nghĩ tới lời đồn là thật, hừ, những thê thôn dân quê mùa sao có thể xứng đáng hưởng dụng linh vật như vậy.
Một tên nam tử trẻ tuổi với quần áo đẹp đẽ quý giá, tiêu sái thu hồi trường kiếm, đồng thời đưa ta chụp lấy Linh sâm rơi trên mặt đất. Trong lòng gã cũng nhìn không được mà trở nên kích động, chỉ cần lấy được thứ này, công lực của gã sẽ tăng mạnh.
Nhưng vào ngay lúc này, dị biến lại phát sinh, Linh sâm đang rơi xuống, đột nhiên lao ra ngoài, để cho tên nam tử chụp vào không khí.