Chương 50: Hôn môi (hạ) Edit: April Chờ khi đã ngồi vào ghế sô pha ở trong nhà, Lục Trầm vẫn không thể tin vào mắt mình, vùi ở trong ngực Tôn Ngộ Không dùng sức chọt cơ ngực lớn cùng cái cằm của hắn: "Anh thực sự là Tôn Ngộ Không sao?"
Ngón tay Tôn Ngộ Không nhẹ nhàng điểm trán cậu: "Thế nào? Tới đây rồi, radar chuyên dùng để nhận ra tôi liền biến mất?"
Lục Trầm mếu máo: "Anh xuất hiện cũng quá đột ngột, làm sao em tin được."
Rõ ràng mới vừa chia lìa, nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, trước mặt cậu bỗng nhiên xuất hiện ngài Đại Thánh mặc tây trang, còn sử dụng thành thạo ngôn ngữ hiện đại, cậu không nghi ngờ mới là lạ.
Con ngươi Tôn Ngộ Không hơi dao động, nắm lấy mũi cậu: "Tiểu ngu ngốc."
Lục Trầm kháng nghị, há miệng thở hổn hển hít vào thở ra: "Em không phải."
Dừng một chút, đôi mắt Lục Trầm lưu lại trên mặt hắn có chút suy nghĩ sâu xa, gò má cậu tựa vào trước ngực hắn, hỏi nhỏ: "Chắc rất cực khổ."
Tôn Ngộ Không: "Hả?"
Hai tay Lục Trầm nắm lấy vạt áo của Tôn Ngộ Không, đôi mắt to linh động chớp chớp nhìn hắn: "Để em vừa tỉnh lại liền nhìn thấy anh, chắc rất cực khổ."
Môi Tôn Ngộ Không chầm chậm kéo ra một nụ cười, đầu ngón miết qua khuôn mặt cậu, kéo dài đến trên cằm, đôi mắt đầy thâm tình: "Rất xứng đáng."
Không phải không khổ cực, mà dù có nhiều khổ cực hơn nữa cũng đều xứng đáng.
Đôi mắt chua xót, Lục Trầm hít mũi dựa vào trong ngực hắn.
Cậu rất là vui, vui vì ngài Đại Thánh thích cậu; đồng thời, lòng cậu cũng rất xót xa, lòng xót xa vì cậu rốt cuộc có tư cách gì mà khiến ngài Đại Thánh vì cậu làm đến như vậy.
Thanh âm rầu rĩ, Lục Trầm nhắm mắt lại, ngăn chất lỏng không biết tên đang tràn ra: "Ngài Đại Thánh, em đã làm tốt công tác chuẩn bị để cả đời này chờ anh." Cho nên anh không cần phải vội vàng, cũng không cần cố ép bản thân phải học tập ngôn ngữ hiện đại, tất cả những điều này, em đều có thể chiều theo anh, nhưng —— trong lúc vô tình, anh cũng đã chiều theo em.
Ngài Đại Thánh —— luôn là như vậy, ở nơi mình không thấy vẫn luôn không ngừng trả giá, không cầu hồi báo.
Đầu ngón tay Tôn Ngộ Không đưa vào trong tóc cậu, giọng nói rất nhỏ, giống như chiếc lông vũ cọ vào tim, mềm mại ngứa ngứa.
"Không bỏ được."
Lục Trầm trước nay chưa từng nghĩ tới giọng nói trầm thấp thường ngày của Tôn Ngộ Không lại gợi cảm dịu dàng như vậy, lỗ tai cậu giật giật, khuôn mặt nhanh chóng hiện lên hai vệt đỏ hồng: "Ngài Đại Thánh."
"Hử?"
Giống như lưỡi câu mềm mại móc vào trong tim Lục Trầm, cậu gần như là quên mất tiếp theo mình muốn nói gì, cảm giác trên đầu đang bị bao quanh bởi một đống bong bóng màu hồng, nhìn cái gì cũng đều biến thành khói hồng, cậu choáng váng mở miệng: "Em cảm thấy rất hạnh phúc, rất vui vẻ, từ khi sinh ra đến bây giờ cũng chưa từng vui vẻ như vậy."
"Tương lai sẽ càng hạnh phúc hơn."
Cũng không biết trong khoảng thời gian chia ly ngài Đại Thánh đã xảy ra cái gì, kỹ năng nói lời âu yếm quả thực hoàn hảo, chẳng lẽ để thích ứng với cuộc sống hiện đại nên học theo mấy bộ phim thần tượng?
Lục Trầm có điểm chịu không nổi, đôi tay vịn chặt quần áo của ngài Đại Thánh ngã vào trong lòng hắn, ngậm miệng không nói gì nữa, cậu phải hưởng thụ thật tốt dư vị từ mấy câu nói kia của ngài Đại Thánh.
Từng chữ từng chữ đọc lại một lần, trong miệng tràn ngập hương vị ngọt ngào, giống như rơi vào trong đống kẹo bông gòn, mềm mịn, ngon ngọt.
Lỗ tai Tôn Ngộ Không ửng đỏ, nhìn như mấy cảnh tình cảm trong kịch, đây là lần đầu tiên từ miệng mình nói ra những lời nói ấy.
Hắn cảm thấy hơi nóng, nghiêng đầu, nhìn phòng khách xung quanh được bố trí đơn giản, cùng với các loại vật dụng trong nhà được bao góc lại bằng cao su mềm, sắc mặt ngưng đọng, đổi đề tài: "Ba mẹ của em......"
"Hả?" Lục Trầm đột nhiên từ trong dư vị trở lại, gò má hồng nhạt giống như hoa đào, cho là hắn phải rời đi, khẩn cầu nắm lấy tay áo Tôn Ngộ Không giữ lại nói, "Ở lại với em chút đi, bọn họ không trở về đâu."
Ấn đường Tôn Ngộ Không nhíu lại: "Ý em là em chỉ ở một mình?"
Lục Trầm gật đầu, không để tâm nói: "Ừ, nhưng mà những lúc không bận bọn họ sẽ ghé qua giúp em mua sắm thêm vật dụng." Khóe miệng cậu nhếch lên lộ ra nụ cười, "Em thường mua đồ trong siêu thị của tiểu khu, nên mọi người trong tiểu khu đều biết em, nếu như vô tình nhặt được em lúc ngủ, thì trực tiếp mang đến phòng khám bệnh tiểu khu, tỉnh lại thì em sẽ tự mình trở về."
Cậu cảm thấy đó là chuyện cười rất thú vị, lời nói còn chưa nói xong, bản thân đã mở miệng cười ha ha ha trước, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt Tôn Ngộ Không đang trầm thấp.
Tôn Ngộ Không túm lấy cổ tay Lục Trầm: "Ba mẹ em cứ như vậy liền yên tâm?" Hắn luyến tiếc người này đến nỗi không dám rời mắt quá một giây, bọn họ lại nhẫn tâm bỏ mặc một người bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ như chết ở một mình?
Bị sự sắc bén trong đôi mắt hắn làm cho hoảng sợ, Lục Trầm theo phản xạ tính ôm lấy eo hắn để né tránh ánh mắt, lập tức phản ứng được hắn đang giận cái gì. Vừa cảm thấy ngọt ngào, vừa chua xót, kỳ thật khi cậu còn nhỏ đôi lúc cũng cảm thấy thương tâm buồn bã, sau khi lớn lên thì đã sớm quen.
"Kỳ thật ba mẹ em rất tốt, bọn họ rất yêu thương em. Bây giờ tuy rằng rất bận, nhưng bọn họ cũng đều vì muốn cuộc sống sau này của em tốt hơn, anh nhìn xem......" Lục Trầm cúi đầu đếm số trên đầu ngón tay, "Chứng ngủ rũ này của em có khả năng sau này không chữa khỏi được, nói cách khác sau khi lớn lên em căn bản không thể nào có cuộc sống giống như người thường được."
"Bọn họ cho em đi học cũng không phải muốn em sau này tìm được việc làm, mà vì thấy lúc nhỏ em rất cô đơn, nên muốn em được tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều hơn, bọn họ kiếm rất nhiều tiền, để cuộc sống sau này của em không cần lo lắng, những thứ này......"
Tôn Ngộ Không nắm chặt tay cậu: "Ba mẹ em nói như thế với em?"
Lục Trầm ngẩn người, rồi gật đầu: "Kỳ thật không cần bọn họ nói, em cũng hiểu, em......"
Thanh âm cậu hơi nghẹn ngào, "Em đều biết hết."
Tôn Ngộ Không ôm lấy cổ cậu, đem người kéo vào trong ngực của mình, hai người ôm chặt lấy nhau: "Về sau, tôi sẽ chăm sóc em."
Lục Trầm bỗng nhiên cười: "Được." Cậu lập tức ngẩng đầu nghiêm túc bổ sung nói, "Kỳ thật em sống một mình cũng khá ổn, bằng không cũng không sống được đến bây giờ, chỉ là thường xuyên một mình ngồi trong phòng mà thôi."
Tôn Ngộ Không ôm cậu, không nói lời nào.
Lục Trầm ngượng ngùng cười hai tiếng, liền ngừng, khuôn mặt cọ cọ trên tây trang của hắn, hơi lạnh cùng sự thô ráp mang lại cảm giác thoải mái, đó là cảm giác do ngài Đại Thánh mang lại. Cậu ngưỡng mặt hỏi: "Ngài Đại Thánh, anh còn chưa có nói với em, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Chuyện có thể làm Tôn Ngộ Không bối rối, đương nhiên không đơn giản.
Cậu vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào cằm của Tôn Ngộ Không, cho nên mới cực khổ sao?
Tôn Ngộ Không bắt lấy tay cậu, nắm trong lòng bàn tay: "Không có gì quan trọng."
Lục Trầm dẩu môi: "Ngài Đại Thánh, anh cái gì cũng không nói cho em biết."
Tôn Ngộ Không cười: "Đều đã qua rồi nói cho em cũng có ích lợi gì?"
Lục Trầm không cam lòng, phồng mặt nói: "Sao lại là vô ích, em đau lòng vì anh, anh là bạn trai của em, vì tới gặp em khẳng định đã ăn không ít khổ, lúc này anh nên ở trước mặt em than khổ, làm mình thêm thảm, như vậy em càng yêu anh, càng không rời xa anh."
Tôn Ngộ Không nhíu mày: "Chẳng lẽ tôi không nói em liền không yêu tôi?"
"Này, cũng không phải." Tròng mắt Lục Trầm đảo qua, rồi đảo lại, không nghĩ được câu gì để phản bác, chớp mắt liền nản lòng, "Ái nha, chỉ là......" Ngón tay cậu chọt chọt đệm dựa sô pha, rồi chọt chọt chân Đại Thánh, lẩm bẩm lầm bầm, "Tại sao lại không chịu nói cho em biết?"
Tôn Ngộ Không giống như đang trêu mèo, nhéo nhéo sau cổ của cậu: "Vì cái gì lại muốn biết như vậy?"
Đôi mắt to ngập nước của Lục Trầm nhìn chằm chằm vào Tôn Ngộ Không, răng cắn nhẹ vào môi dưới. Ngài Đại Thánh lấy sức của bản thân mình đem vật cản giữa hai người loại bỏ hết, để lại cái kết tốt đẹp cho cậu.
Cho dù tất cả đều đã qua, cậu vẫn không muốn tự nhủ trong đó có khó khăn cùng cay đắng, là bởi vì sợ mình lo lắng sao, có thể nếu mình không biết gì hết, trong lòng...... Lục Trầm duỗi tay đặt lên vị trí trái tim, rầu rĩ, càng thêm khó chịu.
Ánh mắt Tôn Ngộ Không lay động: "Rất muốn biết sao?"
Lục Trầm ngây ra một lúc, trịnh trọng gật đầu: "Có thể nói cho em biết sao? Cho dù em cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, nhưng em vẫn muốn chia sẻ cùng anh."
Tôn Ngộ Không nhìn cậu, nhẹ nhàng nói: "Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là sau khi thỉnh kinh xong bọn họ đưa ra lựa chọn giúp thoát khỏi cõi trần, tôi cự tuyệt." Trên thế gian đối với hắn còn nhiều điều tốt đẹp, hắn muốn hướng tới, hắn làm sao cam lòng mà vô dục vô cầu.
Nghĩ đến kết cục trong nguyên tác Tây Du Ký, Lục Trầm theo bản năng nắm chặt lấy tay áo của hắn, cúc áo nơi cổ tay cộm lên khiến lòng bàn tay cậu đau, nhưng chỉ có như vậy, Lục Trầm mới cảm nhận được sự tồn tại của ngài Đại Thánh.
Anh ấy ở đây, anh ấy tới tìm mình. Ngài Đại Thánh gia trong xã hội hiện đại là chân thật tồn tại.
Lục Trầm hít mũi, ôm eo hắn: "Ân."
Tôn Ngộ Không vuốt dọc theo xương sống của cậu, giống như nhìn ra được sự suy tính thiệt hơn của cậu, biểu hiện sự tồn tại của mình ở mọi phương diện: "Tôi ở đây."
Lục Trầm buồn bực khó chịu: "Bọn họ có làm khó anh không?"
Nếu cự tuyệt, vậy phải nói rõ được
tư dục (ham muốn cá nhân), nhưng người có năng lực cường đại thì tuyệt đối không được phép có tư dục, Lục Trầm nhấp môi. Quả nhiên, vì tới được đây, ngài Đại Thánh khẳng định gặp rất nhiều trắc trở.
Tôn Ngộ Không: "Bọn họ sẽ không làm khó tôi."
"Này?" Lục Trầm kinh ngạc, "Vì sao?"
Bởi vì làm thế nào để không tốn một binh một tốt mà vây khốn được tôi, không để lại hậu quả khi tước đoạt em, cũng để tôi hơn một ngàn năm qua không có biện pháp giải quyết nghi hoặc, chỉ là những điều này Tôn Đại Thánh không tính để cho tiểu ngu ngốc biết. Ngón tay hắn vuốt mái tóc ngắn mềm như nhung của tiểu ngu ngốc, tiểu ngu ngốc của hắn chỉ cần phụ trách việc
vô ưu vô lự (không buồn không lo) là được rồi.
Tôn Ngộ Không nhìn kĩ cậu, dường như ánh mắt chạm vào nhau, môi khẽ mở: "Lục Trầm, em thích tôi là thật sự bởi vì thích tôi sao?"
Tự nhiên hỏi thẳng cái vấn đề nhạy cảm như vậy khiến Lục Trầm không biết phải làm sao, ngay khoảnh khắc cậu nghe thấy tên mình, theo bản năng hoảng loạn cúi đầu che dấu những vệt đỏ đang lan nhanh trên mặt, luống cuống hai tay vặn vào nhau: "Sao vậy, tự nhiên lại hỏi cái này?"
Tôn Ngộ Không hơi dừng lại, thanh âm có chút mờ mịt: "Em là bởi vì sùng bái tôi, cho nên mới tiếp cận tôi, nhưng trong sự sùng bái có phải còn đồng tình, thương hại, cảm thấy tôi không sai, không nên chịu cái loại đãi ngộ này, cảm thấy tôi hẳn nên có một kết cục tốt, cảm thấy tôi......"
Nói bậy nói bạ. Lục Trầm hoảng loạn giơ tay che miệng lại, kêu to thành tiếng: "Không, không có!"
Tôn Ngộ Không bình tĩnh nhìn vào đôi mắt cậu, không gợn sóng, giống như hồ sâu phẳng lặng, chỉ cần chăm chú nhìn vào nó cả người bất tri bất giác liền bị hút vào, vạn kiếp bất phục.
Lục Trầm bị hắn nhìn đến chột dạ, cúi đầu nhưng trước sau không dám lấy tay ra, sợ hắn sẽ tiếp tục nói ra những gì mình không muốn nghe: "Không phải, em......"
Cậu hít sâu một hơi, dũng cảm mà ngẩng đầu, "Tôn Ngộ Không, anh nghe rõ cho em, em thích anh, không phải bởi vì anh đáng thương, không phải bởi vì đồng tình với anh, mà bởi vì em thật sự thích anh, yêu anh, yêu con người của anh."
Sự căng thẳng khiến cái tay còn lại của cậu hung hăng vò vạt áo, "Tuy rằng em không nói được lý do tại sao lại thích anh, nhưng tuyệt đối không phải vì đồng tình, em nếu như thương hại cảnh ngộ của anh, thì em chỉ cần cố hết sức đối với anh tốt chút là được rồi, chứ tuyệt đối sẽ không tốt đến nỗi mong muốn được trở lại quá khứ, dùng sinh mệnh của em để trao đổi, khiến anh không phải trải qua cảnh ngộ này."
Lục Trầm nói xong chính mình cũng bị dọa cho giật mình, cậu chỉ là một con người nhỏ bé, làm sao có bản lĩnh lớn đến nỗi thay đổi được quá khứ, thậm chí làm loạn kết cục bị đè dưới Ngũ Hành Sơn của Tôn Ngộ Không.
Nhưng —— trong lòng vẫn tiến thoái lưỡng nan, còn tích tụ. Cho dù ngài Đại Thánh có sai, nhưng sai cũng không phải chỉ mình anh ấy, vì cái gì mà anh ấy phải bị đè dưới chân núi 500 năm?.
Tôn Ngộ Không nhìn theo rồi bỗng nhiên cười ra tiếng.
Sự giận dữ của Lục Trầm phút chốc liền tiêu biến, không nói lời nào chọt chọt cơ bụng của hắn: "Anh cười cái gì." Không khí đang tốt đều bị anh phá hỏng cả.
Tôn Ngộ Không mím môi, đem cậu ôm chặt hơn nữa, Lục Trầm cảm nhận được tâm tình của hắn so với vừa rồi đã tốt hơn một chút, dường như đã giải quyết được vấn đề nan giải nên đã thanh tĩnh lại, hắn vươn đầu lưỡi liếʍ ngón tay Lục Trầm.
Lục Trầm: "!" Bỗng chốc rút tay lại, toàn bộ tay phải mềm mềm tê tê tựa như không còn là của chính mình. Đại não trống rỗng, mình là ai mình đang ở nơi nào chuyện gì mới vừa xảy ra!
Xem bộ dạng ngơ ngác ngốc ngốc của cậu, Tôn Ngộ Không cười nhạo ra tiếng, cười xong sau đó liền nặng nề thở dài, nói: "Ừ, tôi biết, em chính là em, không liên quan đến bất cứ ai cả."
Lục Trầm còn chưa kịp ngượng ngùng xong, đột nhiên bị mấy câu Phật ngữ nháo đến đầu óc mơ hồ, cảm xúc trong lòng thiếu nam cũng chầm chậm tiêu tán. Thời điểm ngẩng đầu chuẩn bị hỏi rõ, Tôn Ngộ Không lại cắt ngang lời còn chưa nói của cậu, ánh mắt thâm thúy, lóe lên tinh quang, làm Lục Trầm nhanh chóng đắm chìm vào trong đó —— thế nhưng dùng đến sắc đẹp, gian xảo!
Cảm giác ẩm ướt trong lòng bàn tay vẫn còn vương vấn, con tim thình thịch nhảy loạn, giống như con thỏ nhỏ nhảy tới nhảy lui trong ngực.
Lục Trầm ảo não, cậu thực sự không nhớ rõ bản thân vừa rồi muốn hỏi cái gì.
Tôn Ngộ Không chủ động nói: "Em nghĩ như vậy, cũng có người cùng suy nghĩ với em, lần này tôi lưu lại nơi đó, chính là vì giải quyết chấp niệm. Ban đầu bị đè dưới Ngũ Hành Sơn, tôi không hề oan uổng, cũng không cần bất kỳ kẻ nào xin lỗi."
Hắn không muốn trước mặt tiểu ngu ngốc đàm luận những việc này, Tôn Ngộ Không tùy tiện nói hai câu, liền đổi chủ đề: "Em về sau sẽ không còn lúc nào cũng muốn ngủ nữa, tôi đã thỉnh cầu ——" hắn dừng một chút, "Phật Tổ đã chữa trị cho em......."
Lời nói còn chưa nói xong, con ngươi Lục Trầm chuyển động, kinh ngạc vui mừng cắt ngang hắn: "Thật vậy sao, em về sau sẽ không tùy thời tùy chỗ mà ngủ bậy nữa sao?"
Vấn đề này đã quấy nhiễu cậu mười mấy năm, chưa từng có hy vọng xa vời rằng một ngày nào đó có thể chữa khỏi, Lục Trầm kích động túm lấy tay áo của hắn, lập tức thẹn thùng buông tay, "Xin lỗi nha, em quá hưng phấn, em......" Cậu nhấp môi, hai con mắt sáng lấp lánh nhìn Tôn Ngộ Không, "Ngài Đại Thánh, anh đối với em thật tốt."
Tôn Ngộ Không nghẹn lời: "Ừ."
Lục Trầm nghiêng đầu: "Chữa bệnh phải cần thời gian dài như vậy ư? Lại nói, Bạch Cốt Tinh không phải nói đã giúp em chữa bệnh rồi sao?"
Nhắc tới Bạch Cốt Tinh, ánh mắt Tôn Ngộ Không hiện lên một tia lạnh lẽo, tuy nói hắn là bị ép buộc hành sự, ở mức độ nào đó còn giúp Lục Trầm tránh khỏi hậu quả tan thành mây khói, nhưng Tôn Ngộ Không căm hận hắn vẫn là sự thật. Lệ khí chợt thoáng qua.
"Hắn làm gì mà có năng lực." Chẳng qua bởi vì sợ chết, nên ra sức dát vàng trên mặt mà thôi, đầu ngón tay Tôn Ngộ Không như có như không vuốt ve cằm của cậu: "Phần lớn thời gian tôi lưu lại nơi đó chính là vì muốn chữa trị chứng ngủ rũ của em."
Một căn bệnh mà đã phức tạp như vậy. Lục Trầm áy náy: "Khó khăn lắm sao?"
Vẻ mặt Tôn Ngộ Không nghiêm túc, trịnh trọng mà nói bậy: "Mệnh cách thượng, em chỉ là một mảnh cô hồn, bởi vì trôi giạt đã lâu nên gần như tiêu tán, sau khi tiến vào Diêm La Điện hồn phách không đầy đủ nên vi phạm quy định đầu thai, vận mệnh của sinh mạng mới chỉ thích ngủ, điều tôi cần làm chính là trong thiên địa tìm được những phần đã tiêu tán của em, đem về cho em, bổ toàn hồn phách."
Lục Trầm: "!" Những việc này thật.......
666 [1].
[1] - 666: (牛牛牛) có nghĩa là khen ai đó làm gì rất tốt, giỏi, cừ. Lục Trầm kinh ngạc miệng không khép được, hồi lâu mới lên tiếng: "Không nghĩ tới hồn phách của em lại trải qua những chuyện phong phú như vậy." Ý nghĩ chợt thoáng qua, càng thêm đau lòng vì ngài Đại Thánh. Cẩn thận ngẫm lại, thế giới lớn như vậy, ngài Đại Thánh chắc rất vất vả mới chắp vá được mình lại.
Cậu cảm kích vành mắt ửng đỏ, nước mắt rơi xuống, ngài Đại Thánh sao lại tốt như vậy, chuyện gì cũng đều vì mình suy xét chu đáo, ở sau lưng không hề than vãn mà chỉ biết làm cho xong. Cậu nhìn ngài Đại Thánh, kiếp trước rồi kiếp trước nữa cậu rốt cuộc đã tích được bao nhiêu phúc đức mới tìm được người bạn trai tốt như ngài Đại Thánh.
Lục Trầm tâm tư đơn thuần, hoàn toàn không nghĩ tới Tôn Ngộ Không sẽ lừa cậu, dễ như trở bàn tay liền tiếp nhận cách giải thích này.
Mà Tôn Ngộ Không —— khuôn mặt hiện lên một tia phòng bị.
Lục Trầm chỉ là một sợi chấp niệm, bởi vì bản thân ân hận mà sinh ra chấp niệm, nhưng vì bản thể cường đại nên vượt thẳng qua hỗn độn, tự phát sinh ra thần chí, cũng không thể nói hồn phách không đủ nên cần bổ khuyết, nghiêm chỉnh mà nói, em ấy căn bản vô hồn vô phách, cũng may bản thể chấp niệm không cạn, cho nên Lục Trầm mới có thể tồn tại trong thế giới vô biên, tránh được việc tiêu tán.
Sau đó, chấp niệm hấp thu thiên địa tinh hoa, dần dần hóa thành hình người. Không thể xóa bỏ cũng không chỗ sắp đặt, chỉ có thể đưa đến dị giới, không nghĩ tới chấp niệm vẫn là chấp niệm, quá mức cố chấp, vậy mà bản thân lại biết lợi dụng Bạch Cốt Tinh đầu cơ trục lợi dùng thủ đoạn bắt cầu, tự bản thân tới tìm mình.
Tôn Ngộ Không siết chặt cánh tay mình, ảm đạm nhìn Lục Trầm nằm trong lòng của mình. Đã nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng cắt đứt được liên kết của em ấy cùng bản thể, tuy em ấy hiện tại vẫn vô hồn vô phách, nhưng vẫn được cưng chiều như trân bảo, trở thành sự tồn tại vượt qua Lục giới, có thể luôn luôn bên cạnh mình.
Khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười.
Nói đến những thứ này, một mình hắn tuy nói có thể làm được, nhưng tóm lại vẫn tốn hơi nhiều thời gian một chút. Cũng may mắn chấp niệm phối hợp bản thể.
Hiện tại Lục Trầm chỉ là Lục Trầm, là Lục Trầm duy nhất của hắn, tình yêu của hắn, và Lục Trầm cũng yêu hắn.
"Vậy anh còn trở về sao?" Lục Trầm từ trong ngực hắn thoát ra.
"Vậy còn em, muốn ở chỗ này hay là trở về?" Tôn Ngộ Không vén tóc bên tai cậu.
Lục Trầm mím môi khó xử: "Em sao cũng được, chỉ là, chỉ là....... Ba mẹ của em......." Cậu chưa xác định được là ngài Đại Thánh thích nơi này hay là thế giới tây du, nhưng cậu biết, mặc kệ ngài Đại Thánh ở nơi nào, cậu đều muốn đi theo.
Tôn Ngộ Không mỉm cười, nắm cằm cậu: "Tôi ở bên này cũng có thân phận, tự nhiên biến mất dễ gây ra nhiễu loạn, trước tiên ở bên này đợi, chờ lúc nào muốn trở về thì trở về, dù sao......" Hắn hơi dừng lại, ý cười trên khóe môi càng đậm, "Cả hai cái thế giới chúng ta đều có thể tùy ý qua lại, không sao cả."
Lục Trầm ánh mắt sáng lên: "Thật sự?
Tôn Ngộ Không gật đầu: "Ừ, không tin tôi sao?"
"Tin, đương nhiên tin, sao lại không tin được." Lục Trầm gật đầu như con gà mổ thóc, ngã vào trên đùi hắn, ngẩng mặt sùng bái nhìn hắn, "Anh làm sao biết?"
Tôn Ngộ Không: "Dĩ nhiên có người dạy."
"Nga." Lục Trầm bỗng nhiên tỉnh ngộ, mím môi, thần bí hề hề ngoắc ngoắc ngón tay, kề sát vào Tôn Ngộ Không nhỏ giọng hỏi, "Đối tốt với anh như vậy, lại không làm khó anh, chắc là bắt anh ký mấy cái hiệp định bất bình đẳng đúng không?"
Tôn Ngộ Không: "Không có."
"Ai, sao có thể." Lục Trầm không tin, trừng mắt nghi ngờ nhìn Tôn Ngộ Không nói, "Anh có phải gạt em cái gì không? Nói, không nói thì......." Cậu làm ra vẻ mặt hung ác, nhe răng trợn mắt, "Cắn chết anh."
Đầu ngón tay Tôn Ngộ Không nhét vào trong miệng của cậu: "Thật sự không có."
"Phi phi phi, anh chưa có rửa tay." Lục Trầm vẻ mặt đau khổ. Đầu lưỡi để hơn nửa ngày cũng không đẩy ngón tay ra ngoài, ngược lại làm cho cái lưỡi mình lưỡi tê dại, ai oán nhìn Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không cười tủm tỉm, hiển nhiên nhìn cậu như vậy tâm trạng rất tốt.
Lục Trầm cảm thấy bất lực đối với sở thích bé nhỏ của hắn chính là bắt nạt mình, không nghĩ tới đường đường là Tôn Đại Thánh lúc không có ai lại như một đứa trẻ vậy, bất quá như vậy cũng tốt, ngài Đại Thánh như vậy dường như rất vui vẻ.
Xem ra —— mọi chuyện thật sự đã được giải quyết.
Trong ba ngày mình ngủ thϊếp đi, Tôn Đại Thánh một mình cố gắng hơn một ngàn năm, tất cả những vướng mắc cùng mâu thuẫn đều đã
1 2 »