Chương 33: Nữ Nhi Quốc (Thượng) Edit: April Lục Trầm ngượng ngùng vuốt tóc, cười có vẻ hơi lúng túng.
Ban nãy trong nháy mắt cậu bị dọa cho hồ đồ, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy ngài Đại Thánh chính là cầu cứu, đem uất ức của mình trút ra, hoàn toàn không có chú ý đến hình tượng, lúc này đưa tay sờ lên mặt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Có phải ồn ào quá không, Cân Đẩu Vân thật xấu, nó bay nhanh như vậy làm ta bị dọa cái gì cũng quên hết."
Đầu ngón tay một mảng thấm ướt, nụ cười trên mặt hoàn toàn đông cứng.
Cậu vừa rồi không hề có chút hình tượng nào khóc trước mặt nam thần, xong rồi, cậu đi chết là vừa.
Lục Trầm xấu hổ không còn mặt mũi nào nhìn người khác, vội vàng che mặt, a ô a ô nói năng lộn xộn: "Trên mặt ta toàn là nước mắt đúng không, ha ha ha, rất lôi thôi, Cân Đẩu Vân sao lại xấu như thế, ta còn chưa kịp tắm."
Cậu vội vàng từ trong ngực Tôn Ngộ Không nhảy xuống để ngài Đại Thánh không thấy được vẻ nhếch nhác của mình, không ngờ bị giữ chặc lại, chỉ nghe thấy giọng nói lãnh đạm của ngài Đại Thánh lần nữa vang ở bên tai: "Ừ, là do nó, phải phạt."
Cả người Cân Đẩu Vân run lên, theo biên độ nhỏ đυ.ng vào bắp chân Tôn Ngộ Không, Lục Trầm có liên quan cũng run theo.
Lục Trầm dè đặt nhìn vào khoảng trống giữa kẽ tay tựa hồ chột dạ đối với Cân Đẩu Vân đang làm nũng cầu xin tha thứ, trong lòng áy náy, kỳ thực đều là do cậu quá yếu. Hít sâu một hơi u ám ngẩng mặt lên: "Hay là bỏ đi, Cân Đẩu Vân vẫn luôn chở ngài Đại Thánh, khó tránh khỏi việc không quen với loại gà bệnh như ta, phạm sai lầm cũng là chuyện đương nhiên mà."
Tôn Ngộ Không lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc này trước đây Lục Trầm hoàn toàn chưa từng thấy qua : "Nó sau này sẽ thường xuyên chở ngươi đi, nhớ lâu cũng tốt."
Lục Trầm ngây ngốc mất một lúc, sau đó lại thấy ngài Đại Thánh nói đúng, mỗi lần sau khi tỉnh lại sợ rằng cậu phải làm phiền Cân Đẩu Vân mang cậu tới nơi này, trên khuôn mặt lập tức xán lạn như đóa hoa nở rộ, ôm chặc lấy cổ Tôn Ngộ Không lấy lòng cọ hai cái: "Cám ơn ngài Đại Thánh."
Tôn Ngộ Không căng cứng vuốt dọc sống lưng của cậu, quay mặt khô khan nói: "Không có gì."
Nhưng —— liếc mắt nhìn tiểu Cân Đẩu Vân đang ủy khuất, Lục Trầm vẫn là nhỏ giọng cầu xin tha thứ: "Vậy để ta luyện tập nhiều một chút là được rồi, ngươi không cần phạt Cân Đẩu Vân, nó rất đáng thương, phải chở người như ta."
Tôn Ngộ Không nghe không ra ý trong lời nói của cậu, nhưng nhìn vẻ mặt của cậu cũng biết cậu đang khó xử: "Cũng được, khoảng thời gian này không có chuyện gì làm thì để nó mang ngươi bay nhiều chút, thuần thục càng tốt."
Cả người Lục Trầm run rẫy, vẻ mặt suy sụp, còn phải bay ư. Nhìn vẻ oan ức của Cân Đẩu Vân, cắn răng gật đầu, bay thì bay, ai sợ ai.
Toàn bộ nước mắt trên mặt đều được gió hong khô, gương mặt chỉ cần biểu cảm một chút liền đau, Lục Trầm cắn răng chịu đựng sự khó chịu.
Tôn Ngộ Không: "Mặt bị rút cơ?"
Khuôn mặt Lục Trầm quả thật bị rút cơ, bộ y phục trước ngực bị kẹp giữa cậu cùng Tôn Ngộ Không, cấn khiến xương sườn cậu khó chịu, hai ngón tay kéo ra đáng thương mong đợi nhìn Tôn Ngộ Không, cho hắn thấy bằng chứng mình chuẩn bị tắm nhưng lại bị cưỡng ép mang tới đây: "Ta muốn tắm có được không?"
Tôn Ngộ Không mím môi: "Được, ta giúp ngươi chuẩn bị nước tắm."
Khóe miệng Lục Trầm nở nụ cười, lúc đang chuẩn bị nói cám ơn, thì phát hiện bản thân vẫn còn ở trong ngực Tôn Ngộ Không, vội vàng đá hai cái chân muốn xuống: "Thật xin lỗi nha, ngài Đại Thánh, ta vừa rồi quá kích động."
Tôn Ngộ Không ôm eo cậu, thậm chí còn đi nâng lên nói: "Đừng động đậy, chưa có mang giày."
Mặt Lục Trầm đỏ lên, nghĩ đến bộ dạng gấp gáp đến nỗi giày cũng không kịp mang lúc nhìn thấy tờ giấy, mím môi không nói, chỉ cảm thấy lỗ tai nóng lên giống như bị cảm.
Tôn Ngộ Không cũng không biết vừa rồi cậu đang suy nghĩ cái gì, một tay ôm người còn tay kia thì búng một cái, trong phòng liền xuất hiện một cái bình phong cùng một thùng tắm lớn đang bốc hơi nóng.
Lục Trầm kinh ngạc tròng mắt cũng sắp rơi ra ngoài: "Ngài Đại Thánh, ngươi có thể trong hư không mà biến ra nước nóng, tại sao lại để Đường Đường lâu như vậy cũng không được tắm?"
Tôn Ngộ Không sững sốt, hoàn toàn không nghĩ tới đầu óc cậu còn có thể xoay chuyển nhanh như vậy: "Trên đường thỉnh kinh sư phụ không cho phép tùy tiện sử dụng pháp thuật."
Lục Trầm bĩu môi, chống cằm trên vai của Tôn Ngộ Không coi nó thành cái bàn: "Đánh yêu quái cũng dùng pháp thuật mà."
Giọng nói còn chưa lắng xuống, tầm mắt cậu đã vượt khỏi vai của Tôn Ngộ Không rồi dừng lại trên giường, thình lình kéo lỗ tai Tôn Ngộ Không về phía sau, kinh hô một tiếng, cánh tay run rẩy chỉ về phía cái giường: "Ngài Đại Thánh, có yêu quái! Mau đánh nàng ta, đánh đánh đánh."
Tôn Ngộ Không không quay đầu lại, lãnh đạm nói: "Tỳ bà tinh mà thôi."
Lục Trầm rúc về trong ngực Tôn Ngộ Không, đôi mắt thận trọng liếc trộm cái người đang khoác hồng sa, nửa che nửa hở, vóc dáng hoàn mỹ chỗ lồi chỗ lõm quyến rũ lả lướt, chính là nữ nhân thướt tha đang nằm ở trên giường.
"Ngài Đại Thánh, chúng ta ở đây nói chuyện cả nửa ngày, sao nàng ta một chút phản ứng cũng không có thế." Dáng vẻ còn lẳиɠ ɭơ dễ nhìn như vậy, yêu quái này —— sẽ không phải là...
Tôn Ngộ Không nhàn nhạt liếc mắt, tay vừa giơ lên người trên giường lập tức biến mất không dấu vết: "Chẳng qua là bị định thân." Vốn muốn hất thẳng ra ngoài, ai ngờ mới vừa định trụ liền phải nghênh đón người nào đó từ trên trời giáng xuống.
Người không quan trọng sau đó liền trực tiếp bị lãng quên.
Lục Trầm vờn quanh một vòng, phòng tuy lớn nhưng cách bày trí rõ ràng là khuê phòng nữ nhi, thậm chí còn có sa mạn màu hồng, cậu chăm chú nhìn, suy đoán nói: "Các ngươi không phải là đoạt khuê phòng nữ nhi nhà người ta chứ?"
Nhìn bộ dạng vừa rồi của ả yêu nữ kia, chắc là đang ngủ?
Tôn Ngộ Không nhìn cậu hồi lâu, không dấu vết thở dài, đặt cậu trên cái ghế nhỏ trước thùng nước tắm: "Nghĩ vớ vẩn, hiển nhiên không phải."
Lục Trầm thở phào nhẹ nhõm: "Thấy chưa, ta đã nói rồi, cho dù các ngươi có muốn, đoán chừng Đường Đường cũng không muốn."
Đôi mắt Tôn Ngộ Không ảm đạm: "Nơi này là Nữ Nhi Quốc, đương nhiên gian phòng được bày biện bố trí dựa theo lễ nghi của Nữ Nhi Quốc."
Lục Trầm ngoan ngoãn đứng trên cái ghế nhỏ, rất tự nhiên giang hai tay ra nhìn Tôn Ngộ Không ở trước mặt giúp mình cởϊ qυầи áo, đôi mắt lấp lánh: "Nữ Nhi Quốc? Thế trong bụng Trư Bát Giới cùng Sa Ngộ Tịnh cũng có em bé rồi chứ."
Khóe mắt Tôn Ngộ Không co giật, hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ luôn xoay chuyển của cậu: "Em bé?"
Lục Trầm cười híp mắt nhấc chân để hắn giúp mình cởϊ qυầи ra: "Đúng, Tây Du Ký có viết trong Nữ Nhi Quốc toàn bộ đều là nữ nhi, bên ngoài lãnh thổ các nàng có một con sông nhỏ nước xiết chảy không ngừng, theo truyền thuyết nếu có người muốn sinh con thì có thể uống nước từ con sông đó." Cậu nghiêng đầu, "Con sông này theo như ta nhớ hình như gọi là sông Tử Mẫu?"
Hai tay Tôn Ngộ Không luồn dưới nách cậu nhấc lên bỏ vào trong nước: "Trong sách viết chúng ta có người uống?"
Nghĩ đến bộ dạng quẫn bách của Trư Bát Giới trong phim, Lục Trầm xì cười thành tiếng, dưới chân bị trợt may nhờ Tôn Ngộ Không đỡ kịp, nửa nằm trong ngực hắn: "Đúng vậy, ta không nhớ rõ ai uống, nhưng nhất định là có Trư Bát Giới!"
Tôn Ngộ Không tiện tay đem người đẩy ra, bóp mũi cậu, thường xuyên bị đυ.ng hèn gì lại nhỏ như vậy: "Không có ai uống, dòng sông tuy nhìn có vẻ sạch sẻ, nhưng thực ra chúng ta vào từ hạ lưu của nó, Bát Giới còn lâu mới chịu uống."
Lục Trầm dẩu miệng, xoa xoa cái mũi, nghĩ đến bộ dạng tiểu công tử nhà giàu của Trư Bát Giới, cảm thấy cũng rất có thể, ngồi ở trong thùng nước tắm tùy tiện vẩy nước lên trên người, ngước mặt: "Kỳ thực trong sách cùng hiện thực rất bất đồng."
Đôi mắt Tôn Ngộ Không giật giật, ngồi ở trước thùng nước tắm nói chuyện phiếm với cậu: "Vậy sao?"
Lục Trầm cười híp mắt nhìn hắn chằm chằm: "Đúng vậy đó, nhất là ngươi, ngài Đại Thánh."
Cảm xúc nơi đáy mắt Tôn Ngộ Không dâng lên: "Chỗ nào không giống?"
Lục Trầm nghĩ nghĩ: "Chỗ nào cũng không giống, trong sách nói ngươi bướng bỉnh bất thuần, không chịu thua cũng không chịu sự quản chế." Cậu chỉ chỉ cái vòng trói buộc trên trán Tôn Ngộ Không, "Chính là cái đó, nếu một ngày Đường Đường mà không niệm Khẩn Cô Chú, ngươi liền không chịu nghe lời."
"Thế nhưng ngươi của hiện tại thì không phải, biết lý lẽ, chú trọng đại cuộc."
Tôn Ngộ Không cắt ngang lời cậu: "Vậy nam thần của ngươi chính là ta được viết ở trong sách?"
Lục Trầm cau mày, hiển nhiên là suy nghĩ hồi lâu: "Đúng."
Đôi mắt Tôn Ngộ Không ảm đạm chớp một cái.
Lục Trầm còn nói: "Đó là nam thần trong lý tưởng, ngươi là nam thần trong thực tế." Cậu kích động đứng lên, ào mang theo một đống nước, nhìn nước bắn lấm tấm trên mặt đất, ngượng ngùng ngồi xuống trở lại.
"Nếu nói đến sùng bái, ta quả là sùng bái hình tượng trong sách viết, dẫu sao thế gian có mấy người có thể chân chính được làm chính mình. Còn nói về thích, ta vẫn là thích ngươi."
Lục Trầm vắt hết óc suy nghĩ chọn lời, tìm cách biểu đạt những suy nghĩ chôn sâu nhất bên trong tim mình, biểu đạt sự yêu thích của mình đối với hắn: "Ta hy vọng ngươi thành thục, hy vọng ngươi hiểu lý lẽ, bởi vì chỉ có như vậy ngươi mới giảm bớt sự đau khổ, ngươi có thể sớm được giải thoát, ngươi như vậy ta rất thích, rất vui vẻ."
Tôn Ngộ Không nhìn vào hàng lông mi cong vυ"t không ngừng chớp của cậu, hơi thấp xuống đầu nhàn nhạt ừ một tiếng.
Trong lòng... Thật sự ấm áp, rất hạnh phúc?
Ở nơi Lục Trầm không nhìn thấy, đôi môi Tôn Ngộ Không hơi nhếch lên.
Lục Trầm mím môi cười, ngâm nga ca hát bắt đầu xối nước lên trên người, tuy rằng nghe không hiểu giai điệu, nhưng giọng ca trong trẻo ngân vang, nghe có vẻ rất là vui.
Sau khi tắm qua loa dùng khăn bọc lại, Lục Trầm coi như đã lau sạch sẽ lật đật muốn ra khỏi thùng nước tắm, bị Tôn Ngộ Không chặc chẽ đè lại, cầm lấy khăn tắm cẩn thận giúp cậu lau lại thân thể.
Lục Trầm sững sốt, vịn vai hắn khó khăn lắm mới đứng vững ngơ ngác nhìn hắn.
Tôn Ngộ Không ngẩng mặt đối diện với tầm mắt của cậu, cúi đầu nhẹ giọng mắng: "Sao lại giống con nít như vậy, cũng không có pháp thuật."
Lục Trầm ngượng ngùng cười, nhẹ giọng lầm bầm một câu nói ta không phải con nít, nhưng lại đặc biệt hưởng thụ sự chăm sóc của ngài Đại Thánh.
Đây chính là nam thần của cậu! !
Nam thần ôn nhu săn sóc, đối với mình tốt như vậy! !
Lục Trầm chỉ cảm thấy dưới chân nhẹ bỗng, ánh mắt mê ly, nếu như đây là mộng, đời này cậu nguyện không tỉnh lại nữa.
Có trời mới biết khi còn bé lúc nào cậu cũng mơ được trò chuyện cùng Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, chỉ cần hắn sờ đầu mình, truyền cho mình một ít năng lượng —— không chừng còn chữa khỏi cái chứng bệnh hay ngủ của mình.
Bây giờ —— nam thần cứ coi như đã sờ hết toàn bộ cậu đi.
Cả người Lục Trầm bao quanh bởi bong bóng ảo tưởng, đắm chìm vào trong mộng đẹp.
Toàn thân Lục Trầm chìm trong không khí thoải mái bị Tôn Ngộ Không ôm đến giường, còn chưa đến gần giường đột nhiên nhăn mặt, từ dáng vẻ hưởng thụ biến thành cắn răng chịu đựng thống khổ do không chịu nổi sự hành hạ.
Tôn Ngộ Không hỏi: "Làm sao vậy?"
Lục Trầm hít sâu một hơi, thiếu chút nữa bị sặc, bóp mũi than phiền: "Ngài Đại Thánh, ngươi không ngửi được trong phòng này có mùi son phấn quá đậm sao, mới vừa rồi còn không cảm thấy, bây giờ đến gần mép giường thì rất nồng nặc."
Căn phòng này vốn đã kỳ lạ, bố trí cổ quái, xông hương cổ quái, Tôn Ngộ Không sớm đã quen, nghe cậu nói như vậy cũng không có cảm giác gì khác, chẳng qua là vung tay lên,
hồng tụ thiêm hương [1], giường hồng sa mạn đã biến thành giường trúc bản mạn màu xanh phổ thông.
[1] - hồng tụ thiêm hương: Câu này là câu thành ngữ cổ, hiểu ngắn gọn là "Hồng nhan thêm hương". Nghĩa ban đầu là thư sinh trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan bên cạnh giúp đốt thêm hương. Ý chỉ những người có nữ nhân xinh đẹp bên cạnh. Hắn cũng không muốn cái người đã tắm sạch sẻ trong ngực lại dính phải phấn khí diễm tục.
Lục Trầm cười híp mắt, ngã xuống giường ôm chăn lăn lộn: "Đường Đường cùng mấy người kia đâu?"
Bỗng nhiên nghĩ đến những gì được miêu tả trong sách, trên mặt Lục Trầm mang theo thần sắc bát quái, quỳ xuống trước mặt Tôn Ngộ Không, nửa người trên hơi nghiêng về phía trước suýt nữa nằm luôn trong ngực hắn, ngước mặt lên tò mò hỏi: "Không phải là ở chung một chỗ với Quốc Vương chứ?"
Tôn Ngộ Không duỗi tay giúp cậu hong khô mái tóc đen rũ ở sau lưng, vuốt dọc sống lưng truyền dòng nước ấm qua: "Trong sách có phải lại viết cái gì cổ quái hiếm lạ, chuyện
loạn thất bát tao [2]."
[2] - loạn thất bát tao: mất trật tự, lộn xộn. Lục Trầm kéo qua chăn, che đôi chân nộn trắng nõn bị nhăn do ngâm nước quá lâu, vẫn quỳ như cũ: "Sao lại là chuyện kỳ quái, đó là tuổi thơ của ta."
Ánh mắt Tôn Ngộ Không quái dị nhìn cậu, không lên tiếng.
Lục Trầm đột nhiên nhục chí, bả vai hơi sụp xuống: "Được rồi, so với các ngươi trong hiện thực, quả thật rất kỳ quái, có điều trong sách có nói Quốc Vương thích Đường Đường."
Nhìn thấy mâu quang Tôn Ngộ Không thoáng qua, Lục Trầm bỗng nhiên hứng thú, lần nữa tiến lên trước: "Có phải vậy không, Quốc Vương có phải thật sự thích Đường Đường không?"
Tôn Ngộ Không không biết làm sao, đẩy mặt cậu kéo dài khoảng cách giữa hai người: "Đến bây giờ Quốc Vương vẫn còn chưa đóng dấu thông quan văn điệp."
Lục Trầm kích động ở trên giường tiếp tục lăn lộn, hai cái chân đạp đạp hai cái, a a a kêu loạn: "Ta đã nói mà, ha ha ha ha không ngờ lại đúng."
"Đúng rồi, nghe nói Quốc Vương rất đẹp, ngài Đại Thánh, ngươi có thấy qua chưa?"
Tôn Ngộ Không nhăn mày nhìn cậu đang vui mừng: "Ngươi thích, xinh đẹp?"
Da mặt trắng nõn của Lục Trầm trong nháy mắt đỏ, ngón tay đâm chăn, cúi đầu ấp úng: "Ta, ta không có, ta đọc sách thấy trên đó có viết, Quốc Vương rất đẹp."
Cậu vẫn còn con nít, không hiểu những thứ này đâu ~ Lục Trầm ngượng ngùng dù muốn cũng không dám nghĩ tới.
Tình yêu, cậu xem truyền hình nếu gặp phải sẽ xấu hổ mà đổi đài, không có cách nào tưởng tượng được cảm giác có một tiểu thư xinh đẹp yêu thích.
Tôn Ngộ Không kéo cái chân cậu ra ngoài, giúp cậu mang vớ, tròng mắt tối tăm không rõ: "Phải không?"
Lục Trầm nhìn hắn động tác thuần thục, ánh mắt ngơ ngẩn, lập tức quên mất sự xấu hổ khi nãy: "Ngài Đại Thánh, ngươi có phải chưa chịu tha thứ cho ta?"
Tôn Ngộ Không ngẩn người, hiển nhiên không nhận ra được cậu có ý gì.
Trên mặt Lục Trầm nở nụ cười rực rỡ, nửa ngồi ở trên giường đá đá chân mình, thiếu chút nữa đạp phải tay ngài Đại Thánh, le lưỡi cười hì hì: "Chính là chuyện Kim Cô Bổng lần trước đó, ngươi đối với ta tốt như vậy, có phải tha thứ cho ta rồi không?"
Tôn Ngộ Không hừ lạnh, hung hăng nhéo bắp chân cậu: "Còn chưa đâu."
Lục Trầm trong nháy mắt suy sụp, rút về chân, ai oán liếc mắt nhìn Tôn Ngộ Không rồi xoa xoa chỗ bị nhéo đau: "Sẽ không đâu, ngươi nếu chưa tha thứ cho ta thì sẽ không đối tốt với ta như vậy đâu!"
Khi hắn nhìn thấy cậu chỉ theo bản năng muốn làm mọi chuyện vì cậu, không muốn cậu khóc, chỉ muốn dỗ cậu, muốn ôm cậu, nhìn thấy cậu cười mình cũng vui theo, nhìn thấy cậu ngu ngốc mình càng vui vẻ, nhìn thấy cậu tín nhiệm mình, lệ thuộc vào mình, thích mình . . .
Tôn Ngộ Không ngẩng mặt: "Chẳng qua ban nãy thấy ngươi khóc đến
hi lý hoa lạp [3] rất đáng thương, nên đồng cảm."
[3] - hi lý hoa lạp: Một từ tượng thanh chỉ tiếng khóc, ý nói thất bại nhục nhã. "..." Lục Trầm trề môi, túm lấy ống tay áo lúc ẩn lúc hiện của hắn: "Nếu đã đồng cảm, thì tha thứ luôn không phải tốt sao?"
Tôn Ngộ Không lặng lẽ nhìn cậu: "Sau đó dùng Kim Cô Bổng đánh ngươi ba gậy giúp ngươi về nhà?"
Lục Trầm xin lỗi: "Ta có chút nhớ nhà, thấy ta ngủ mãi mà không tỉnh không biết người nhà có lo lắng hay không?"
Sắc mặt Tôn Ngộ Không hoàn toàn thay đổi, vẫn ngồi ở bên cạnh bàn nhưng không nhìn đến cậu: "Vậy ngươi đã từng nghĩ đến nếu ngươi rời đi, ta, chúng ta phải làm sao đây? Ngươi không phải đã đáp ứng với ta và sư phụ sẽ cùng nhau đi Tây Thiên sao?"
Lục Trầm luống cuống, từ trên giường nhảy xuống đứng phía sau Tôn Ngộ Không, vóc dáng cậu nhỏ, cho dù Tôn Ngộ Không có ngồi thì cậu cũng không cao hơn người ta được bao nhiêu, muốn chạm vào Tôn Ngộ Không lại không dám, mím môi cẩn thận dùng một đầu ngón tay chọt bả vai hắn: "Ngươi trước không nên tức giận nha."
Nghĩ đến lời chất vấn của Tôn Ngộ Không, Lục Trầm lại nghiêng đầu, vô tội nói: "Ta có nói sẽ cùng các ngươi đi Tây Thiên thỉnh kinh sao?" Chẳng lẽ không phải ta nói là đến Bạch Cốt Sơn rồi sẽ rời đi sao?
Ánh mắt Tôn Ngộ Không lạnh lùng quét qua cậu.
Nói cũng đã nói rồi, còn tức giận như vậy làm gì.
Lục Trầm run lập cập, nơm nớp lo sợ oan ức nói: "Vậy các ngươi sau khi hoàn tất việc thỉnh kinh, để ta trở về có được không?"
Tôn Ngộ Không vẫn không nói lời nào.
Lục Trầm làm bộ tội nghiệp kéo tay áo hắn: "Nếu ta không trở về nhà, người nhà ta sẽ rất lo lắng, ngài Đại Thánh, ngươi rốt cuộc là tức giận chỗ nào, để ta sửa được chưa?"
Tôn Ngộ Không cúi đầu suy nghĩ: "Ngươi lúc đó đã từng nói sẽ luôn ở bên cạnh ta."
Lục Trầm: "QAQ " không thể nào, cậu biết mình phải về nhà, hẳn sẽ không hứa hẹn mấy cái loại vĩnh viễn này, rõ ràng là không thực hiện được.
Có thể lúc đó tâm trạng cậu đang kích động, nếu có thêm bầu không khí xúc tác thì xong rồi, nói không chừng đúng thật là đã vô tình buột miệng nói ra.
Tôn Ngộ Không: "Lúc Ngũ Chỉ Sơn sụp xuống ngươi đã nói như vậy."
Lục Trầm: "QAQ" khi đó ngài Đại Thánh yếu ớt như thế, cậu có thể là... Thật sự đã nói. Cậu chăm chú nhìn Tôn Ngộ Không nhưng vì cúi đầu nên không thấy rõ mặt, cảm giác đồng cảm lại lan tràn khắp tim, "Ngài Đại Thánh, vậy ta sẽ theo các ngươi hoàn thành việc đi Tây Thiên thỉnh kinh rồi mới trở về được không?"
Dù sao trước giờ cậu vẫn luôn ngủ, thậm chí lần ngủ dài nhất cũng mất hai ba năm, khoảng thời gian này không trở về chắc cũng chả sao đâu, người thực vật không phải cũng hôn mê à, có đường glucose nên cũng không vấn đề gì.
Huống chi nói không chừng sau khi có được chân kinh vào tay còn có thể cầu Phật tổ phương pháp trở về, thậm chí còn có thể quay ngược thời gian. Như vậy cha mẹ cũng không cần lo lắng, còn có thể phụng bồi ngài Đại Thánh, nhất cử lưỡng tiện, thật quá giỏi!
Lục Trầm
thần kinh đại điều [4], trong lòng ngẫm lại thấy tốt, ngoài miệng cũng nói tốt lắm, cậu nịnh nọt gật gù chỉ muốn lấy lòng Tôn Ngộ Không: "Ngài Đại Thánh, ta biết sai rồi, vậy nếu ta hoàn thành cam kết thì không còn được coi là gạt người nữa, ngươi không được tức giận nữa đó?"
[4] - thần kinh đại điều: 1. Nghĩa xấu: người tùy tiện, cẩu thả; hành động không suy nghĩ; không tinh tế; không mẫn tiệp | 2. Người đơn thuần, hào hiệp; không tâm cơ; bộc trực, thẳng thắn. Tôn Ngộ Không nhàn nhạt lướt qua người cậu, đáy mắt chợt lóe lên ý cười, ngữ khí vẫn đơn điệu may móc: "Xem biểu hiện của ngươi đã."
Lục Trầm cũng biết hắn người lớn không bắt lỗi kẻ nhỏ, ôm chầm lấy hắn rồi nhanh chóng lui ra: "Ta biết ngươi là tốt nhất."
Độ cong môi Ngài Đại Thánh lại tăng thêm mấy phần.
Hắn vui vẻ, tim Lục Trầm cuối cùng được thả lỏng, lòng bàn chân bỗng nhiên cảm thấy lạnh, vội vàng nhón chân ngồi vào cái cách vách, hai chân giơ lên cao, lộ ra quần và vớ trắng như tuyết, bỉu môi giơ tay phủi chân.
Tôn Ngộ Không cau mày, đưa tay bấm pháp quyết giúp cậu bỏ bụi bặm mới vừa bám trên lòng bàn chân, đổi lại được một nụ cười ngu ngốc lấy lòng mình, trong lòng mắng thật khờ, nhưng đáy mắt lại mang theo ý cười.
Người này —— rất dễ thoả mãn trong mọi tình cảnh, tính cách không ràng buộc nhìn thấy bất cứ ai cũng cởi mở. Quan trọng hơn chính là trên người y dường như có ma lực, chỉ cần ở cạnh bên thì y cả người sẽ dần dần tĩnh hạ tâm lai, cảm nhận được sự yên bình vui vẻ.
Nhất là hắn, lưu lại ở bên người tiểu ngu ngốc, khiến trái tim luôn xốc nổi phải bình tĩnh lại. Cho dù là nghi hoặc đã trăm ngàn năm qua hay vấn đề mình không tìm được câu trả lời, dường như đã không còn quan trọng. Chỉ cần có đôi mắt lúc nào cũng sáng lấp lánh của tiểu ngu ngốc, biết đâu, hồ đồ một chút cũng là hạnh phúc.
Tiểu ngu ngốc ——
Cho dù trên thế gian tất cả đều hiểu lầm ta, kiêng kỵ, xa cách. Ngươi vẫn sẽ kiên định không rời đứng sau lưng ta, ngốc nghếch sùng bái ta.
Nếu hoàn tất việc đi Tây Thiên thỉnh kinh, không phải có thể khẩn cầu Phật tổ cho biết phương pháp xé nát hư không, dịch chuyển thế giới
1 2 »