Chương 26: Tạm thời ly biệt Edit: April "Tê, nhức đầu quá." Lục Trầm xoa cái đầu sưng phồng ê ẩm, lê thân chầm chậm từ trên giường bò dậy.
Lắc lắc đầu ngẩng mặt liền thấy Đường Tăng đang ngồi ở trước giường mình, đáy mắt lộ vẻ lo lắng cơ hồ muốn tràn ra ngoài.
Lục Trầm bỗng nhiên nghĩ đến việc mình lại tùy tiện ngủ, trước khi ngủ trong đầu thoáng qua gương mặt của Tôn Ngộ Không, lập tức cầm tay Đường Tăng nôn nóng hỏi: "Ngài Đại Thánh đâu? Tên yêu quái kia đâu, hai người bọn họ không sao chứ."
Đường Tăng vỗ vỗ mu bàn tay cậu tỏ ý cậu an tĩnh lại: "Tiểu Trầm, ngươi an tâm, không có ai xảy ra chuyện."
Lục Trầm theo tầm mắt hắn quay mặt nhìn sang, dư quang liếc đến một thân ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ: "Nha, ngươi là cái người ngày đó tên gì đó... ."
Trư Bát Giới! !
Nhìn gần càng đáng yêu, gương mặt mũm mĩm cười một tiếng liền lộ ra hai cái lúm đồng tiền đặc biệt rõ ràng, thật muốn chọt một cái.
Lục Trầm nuốt nước miếng, bàn tay giấu đằng sau.
Trên khuôn mặt mũm mĩm của tiểu công tử treo lên nụ cười lấy lòng: "Ngươi đã tỉnh, không có sao chứ, sư phụ nói ngươi chẳng qua chỉ ngủ, ta còn lo lắng ngươi bị cái tên Bát Hầu đó khi dễ."
Cho dù dáng dấp ngươi có khả ái, cũng không thể tuỳ tiện nói xấu ngài Đại Thánh.
"Không cho phép ngươi nói như vậy với ngài Đại Thánh, hắn sẽ không khi dễ ta đâu." Lục Trầm đảo mắt một vòng, bởi vì hàng phục được Trư Bát Giới mà khóe miệng không tự chủ lộ ra nụ cười, cùng với vẻ mặt cáu giận hoàn toàn không phù hợp.
Cậu không đợi kịp nhìn về phía Đường Tăng hỏi: "Đường Đường, hắn gọi ngươi là sư phụ, vậy hắn..."
Còn chưa chờ Đường Tăng mở lời, tiểu công tử đã thò đầu lại gần, gương mặt gần như dính sát vào Lục Trầm, "Ta bây giờ đã là đồ đệ của sư phụ, sau này ta sẽ cùng các ngươi đi thỉnh kinh ."
Tiến tới quá gần, hơi thở ấm áp phun ra trên gò má của cậu, Lục Trầm rất vui mừng đồng thời cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Nghiêng mặt nhẹ nhàng tát một cái lên trên cái mặt đang dán lên trên mặt cậu đồng thời đẩy toàn bộ người ra ngoài hai phân: "Ta không phải là đồ đệ của Đường Đường, hơn nữa ta cũng không cùng các ngươi đi thỉnh kinh."
Tiểu công tử kinh ngạc, ngay sau đó xoay người đưa tay chỉ ra ngoài cửa trách mắng: "Sao lại như thế? Bát Hầu lúc đó rõ ràng nói với ta... ."
Đường Tăng nhìn sắc mặt Lục Trầm dần dần trầm xuống, tuy không biết cậu tại sao đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng vẫn vô điều kiện đứng về phía cậu, xoay người rầy tiểu công tử: "Bát Giới, không thể nói bậy, tiểu Trầm vốn chỉ là bằng hữu của chúng ta, hắn không có nghĩa vụ phải đi thỉnh kinh cùng."
"Cái gì, tên Bát Hầu kia rõ ràng nói ta sẽ cùng đi với mỹ nhân ..." Tiểu công tử không chết tâm, chọt vai Lục Trầm, âm thanh ngờ vực mở miệng, "Ngươi thật sự không đi cùng với chúng ta?"
Lục Trầm cảm kích nhìn Đường Tăng, lại nhìn về hai cái răng cửa lớn lộ ra ngoài của Trư Bát Giới, nghĩ đến trước kia mình từng nói qua muốn một mực kề cận Đại Thánh, ưu tư khó hiểu suy sụp: "Đại Thánh, hắn đã nói gì với ngươi."
Trư Bát Giới ưỡn ngực, bộ dạng tự tin ta tuyệt đối không nói láo: "Còn có thể nói gì, vừa thấy hắn, ta dĩ nhiên trước tiên quan tâm đến mỹ nhân, nếu không phải tại ngươi ngất xỉu, ta còn lâu mới cùng con khỉ kia nói chuyện."
"Đáng ghét, không cho phép ngươi nói xấu ngài Đại Thánh, ta không phải ngất xỉu, ta chỉ là ngủ, là chứng ngủ rũ, ngươi biết không, ngài Đại Thánh sẽ không khi dễ ta đâu." Lục Trầm nghe không lọt tai, mắt to tròn trừng không dứt.
Tiểu công tử nhẹ nhướng mày, cười nhạo ra tiếng: "Ai ôi, ngươi thật sự thích hắn, bộ mặt như tảng băng, có cái gì tốt mà thích."
Lục Trầm lườm hắn, lười cùng hắn nói chuyện.
Tiểu công tử thấy cậu không phản bác lời Đường Tăng, nhất thời nhục chí: "Tại sao lại như vậy, ta vốn là bởi vì ngươi nên mới đáp ứng lưu lại, tên Bát Hầu kia lừa ta."
Mắt thấy hắn lại sắp chê bai ngài Đại Thánh, cũng không quan tâm hắn nói gì, Lục Trầm vẻ mặt suy sụp, không vui thẳng thừng phản bác: "Ngài Đại Thánh không lừa ngươi đâu, ngươi nói thử xem hắn lừa ngươi cái gì."
Tiểu công tử cũng giận dỗi: "Hắn chính là đã lừa gạt ta, không tin ta kêu hắn tới đây đối chất, hắn còn nói ngươi..."
"Bát Giới!" Đường Tăng hiếm khi tức giận, nghiêm nghị ngăn hắn lại.
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Đường Tăng, Lục Trầm rụt đầu lại, cậu vốn đã không vui, lúc này một chữ cũng không nói, chỉ ngồi ở trên giường ngơ ngác ngẩn người.
Thấy cả hai người đều đã an tĩnh lại, Đường Tăng vuốt tóc Lục Trầm trấn an: "Tiểu Trầm mới vừa ngủ dậy, đừng kích động, cẩn thận không một lát lại ngủ mất."
Lục Trầm dẩu miệng, ngáp một cái nhỏ, vẫn là rất buồn ngủ.
Cứ tiếp tục như vậy phỏng đoán mình sẽ chống đỡ không được bao lâu.
Quả nhiên, vẫn nên sớm quay về Bạch Cốt Sơn.
Cậu dời tầm mắt về phía tiểu công tử Trư Bát Giới đang ủy khuất đứng một bên, giống như là đang khẩn cầu phá vỡ bầu không khí này, trong nháy mắt bực bội liền biến mất chỉ còn chút ngượng ngùng, dù sao cũng do tâm tình mình không tốt, chưa hiểu rõ tình trạng liền hung dữ với người ta: "Thật xin lỗi, tuy rằng ta không biết ngươi nói đến chuyện gì, nhưng ta tin tưởng ngài Đại Thánh tuyệt đối sẽ không lừa gạt ngươi, ngươi nếu không chịu một lát nữa thử đi hỏi hắn, có phải có hiểu lầm hay không?"
Trư Bát Giới nhìn Đường Tăng, do dự hơi há miệng cuối cùng vẫn không nói chuyện.
Đường Tăng lại lên tiếng: "Bát Giới, ngươi ra ngoài trước đi, ta có lời muốn nói cùng tiểu Trầm."
Trư Bát Giới liếc nhìn Lục Trầm mới vừa tỉnh ngủ, môi đỏ răng trắng đôi mắt còn phủ hơi nước, rõ ràng là bộ dạng công tử nhà giàu, tướng mạo tuấn tú, nhưng hết lần này tới lần khác đều làm ra những hành động thô tục.
Hút hút nước miếng đang chảy xuống ngẹo đầu kiễng mũi chân hai mắt còn muốn nhìn thêm nữa, vừa quay đầu liền trực tiếp bắt gặp ánh mắt hơi tàn bạo cùng cảnh cáo của Đường Tăng.
Cam chịu nhún vai lầm bầm lầu bầu rời đi.
Đường Tăng ngồi ở mép giường, giúp Lục Trầm đem chăn mền đắp lên trên người, đôi môi hiện lên nụ cười ôn nhu khiến cho người khác tâm bình khí hòa hỏi cậu: "Còn buồn ngủ không?"
Hai mắt Lục Trầm không mở ra nổi, sắp không thấy rõ mặt mũi Đường Tăng, cũng chỉ mơ hồ nghe được giọng nói mơ màng gật đầu: "Có một chút, ngài Đại Thánh đâu?"
Đường Tăng xoa đầu cậu, trong nụ cười xen lẫn thần sắc lo lắng: "Ngươi đừng hỏi đến Ngộ Không nữa, hắn đi thu thập tàn cuộc bên ngoài rồi, nếu đã thu Bát Giới làm đồ đệ, cục diện rối rắm trước mặt tóm lại là do chúng ta phụ trách."
"Trư Bát Giới." Nhớ tới trong Tây Du Ký là nhân vật ham ăn làm biếng, Lục Trầm không kiềm được cười ra tiếng.
Ham ăn làm biếng thì chưa biết, nhưng háo sắc thì vẫn phù hợp với thiết lập của nhân vật.
"Tám điều giới luật, cái này có gì buồn cười." Đường Tăng cho là cậu cười cái tên mình đặt, gõ một cái lên đầu cậu, cậu cũng không giận.
Lục Trầm suy yếu ngay cả sức lực giơ tay lên cũng không có, tùy tiện đặt trên vạt áo, âm thanh nhỏ như ruồi muỗi: "Không phải không phải, ta chẳng qua cảm thấy dáng vẻ của hắn so với tưởng tượng của ta không quá giống nhau."
Là rất không giống nhau, trả lại cho ta Trư Bát Giới trong phim truyền hình với cái bụng có thể chống đở cả một cái thuyền cùng với tinh thần hăng hái suốt ngày líu ríu đây.
Đường Tăng cũng cười: "Đúng là có chút không giống, cho dù mặc tăng phục vào, cũng không giống hòa thượng, ngược lại giống như đệ tử tục gia của một gia đình giàu có."
Phải phải phải, thật là người hiểu ta chỉ có mỗi Đường Đường.
Lục Trầm theo hắn cười hai tiếng, biểu tình liền có chút cứng ngắc, ấp a ấp úng dường như có lời muốn nói.
Đường Tăng nhéo khuôn mặt cậu: "Còn có gì muốn nói với ta sao?"
Lục Trầm do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định sớm nói ra: "Đường Đường, ta phải rời đi?"
Mới vừa rồi nhìn phản ứng khó hiểu của cậu thì đã có dự cảm, chẳng qua là bây giờ do chính miệng cậu nói ra Đường Tăng vẫn có chút không tin: "Làm sao vậy, ở chung một chỗ với chúng ta không vui sao?"
Làm sao như thế được, các ngươi chính là bằng hữu của ta, rất vui vẻ, chẳng qua là... . Lục Trầm chột dạ nghiêng đầu không dám đối diện với ánh mắt của Đường Tăng, cậu vẫn muốn về nhà.
Thế giới cũ cậu còn có người thân, bạn học, cho dù số lượng không nhiều... Bạn.
Cậu cúi đầu ngập ngừng hồi lâu: "Gần đây số lần ta ngủ càng ngày càng nhiều."
Đường Tăng cau mày, cái vấn đề này hắn cũng phát hiện: "Đúng vậy, rốt cuộc là tại sao?"
Lục Trầm lắc đầu: "Ta cũng không biết, từ khi bắt đầu hiểu chuyện ta đã bị. Chắc ta lại sắp rơi vào một giấc ngủ dài." Loại cảm giác này rất mãnh liệt, bất quá cậu đã tính qua, bây giờ đi về ngủ một giấc thật ngon, lúc tỉnh lại bọn họ cũng vừa vặn đến được Bạch Cốt Sơn.
Đường Tăng hỏi: "Ngộ Không cũng nói không có cách nào sao?"
Lục Trầm sững sốt, cái này cậu thật ra chưa có hỏi qua ngài Đại Thánh.
Là chứng ngủ gật, đây là bệnh. Ngài Đại Thánh cũng không chữa được, chắc là không có biện pháp.
Đường Tăng đứng lên: "Ngộ Không biết nhiều tiên hữu như vậy, tóm lại sẽ có biện pháp."
"Đừng." Lục Trầm níu một phần tay áo hắn lại, đáy mắt phủ hơi nước làm bộ đáng thương.
Đường Tăng không hiểu: "Tại sao?"
Lục Trầm: "Vẫn là thôi đi, không muốn gây thêm phiền phức cho ngài Đại Thánh, không muốn nợ nhân tình. Hơn nữa ta cũng chỉ ngủ một giấc, không có gì đáng ngại, ta cũng thích ngủ."
Mang theo mục đích ẩn núp ở bên cạnh họ đã là rất quá đáng, còn muốn lợi dụng ngài Đại Thánh giúp mình chữa bệnh, Lục Trầm cho dù có thành công về đến nhà cũng sẽ áy náy.
Đường Tăng lần nữa ngồi xuống: "Ngươi cái đứa nhỏ này..."
Lục Trầm miễn cưỡng cười một tiếng: "Đường Đường, ta gần đây có thể phải trở về một chuyến."
Đường Tăng còn chưa an tâm: "Ngươi trở về? Một mình người?"
Lục Trầm: "Không cần lo lắng đâu, đó là nhà ta, sẽ không có ai khi dễ ta hết, ta trở về còn phải ngủ."
Đường Tăng dừng một chút: "Ngộ Không có biết chưa?"
Lục Trầm khóe miệng hạ xuống, ngón tay dùng sức vặn vạt áo: "Ta còn chưa có nói với ngài Đại Thánh."
Đường Tăng vuốt tóc cậu như đang sờ chó nhỏ: "Không dám nói với hắn?"
Lục Trầm kỳ quái: "Tại sao lại không dám nói với hắn?"
Đường Tăng nhấp mím môi: "Ta còn cho là hai ngươi... Thôi, không có gì."
Lục Trầm cảm thấy khó hiểu, chẳng qua nhìn thấy dáng vẻ không muốn nói của Đường Tăng, cậu vốn cũng không phải là người thích ép buộc người khác, ngẩng đầu nhìn cái bóng nhỏ trên tường: "Ta chưa sẵn sàng nói với ngài Đại Thánh."
Cậu đến cái thế giới này trừ ngủ, thì chính là ở bên cạnh Tôn Ngộ Không, ở trong lòng cậu vốn đã sớm xem bọn họ là bạn thân, đột nhiên phải ly biệt, đôi mắt Lục Trầm cay cay.
Đường Tăng tay chân luống cuống, vội vàng móc ra một cái khăn trên người đưa ra: "Ngươi đừng có khóc mà."
Lục Trầm chớp mắt mấy cái: "Ta không có khóc."
Đường Tăng nhìn đôi mắt có chút hồng hồng của cậu, cảm thấy người xuất gia không nên nói dối, rất muốn phản bác, nhưng nhìn vẻ mặt khổ sở dứt khoát không chịu thừa nhận của cậu.
Lục Trầm dùng sức ôm chăn ở trên giường lăn lộn: "Đường Đường, ta rất muốn ở cùng với các ngươi."
Đường Tăng cười: "Chờ ngươi tỉnh lại thì tới tìm chúng ta không được sao."
Sẽ tìm các ngươi, nhưng không phải trong hình dạng này.
Lần sau gặp lại sẽ không còn sau này nữa.
Trên cái thế giới này sẽ không còn Lục Trầm nữa, chỉ có Bạch Cốt Tinh. Trầm ở phía trước chờ các ngươi.
Càng nghĩ Lục Trầm càng cảm thấy khổ sở, mặt mũi chôn ở trong chăn thật lâu cũng không muốn ra, giọng nói nghẹn ngào: "Đường Đường, ta ở lại một lát nữa là phải đi."
Đường Tăng kinh ngạc: "Ở lại một lát rồi đi?"
Lục Trầm buồn buồn ừ một tiếng: "Đúng vậy, nếu chậm trễ ta sẽ phải ngủ lại tại đây, đối với các ngươi mà nói sẽ rất phiền phức."
Đường Tăng: "Làm sao ngươi biết, Ngộ Không hắn sẽ..."
"Không cần làm phiền ngài Đại Thánh, hắn..." Lục Trầm thấp giọng nói, "Hơn nữa ta tạm thời chưa muốn nói cho hắn biết."
Đường Tăng: "Ngươi không cùng Ngộ Không từ biệt sao?"
Lục Trầm ngẩng mặt lên, đáng thương mở to mắt: "Không được, Đường Đường, ngươi chờ sau khi ta đi mới nói cho ngài Đại Thánh, ta... Ta sợ không biết phải nói như thế nào."