Thời gian một tháng thoáng cái đã qua.
Trong khoảng thời gian này, hai người đi không ít địa phương, tiểu thôn hẻo lánh, tiểu đảo xuân hoa rực rỡ, mỗi địa phương dừng lại không quá ba ngày. Trên đường Dạ Sắc Quân Lâm nắm cương ngựa, lão mã chậm rãi đi trước trên con đường nhỏ. Dọc trên đường phong cảnh rất đẹp, hai người vừa đi vừa nhìn, nói chuyện không nhiều lắm, nhưng cũng có một phong vị khác.
Đương nhiên cũng không có bỏ qua luyện cấp, có người nhận được tin tức nói rằng công ty game 《 tứ quý 》 hai tháng sau khai thông hệ thống trao đổi giữa tiền thực tế và tiền trong game, ở kênh diễn đàn tin truyền đi tới tới tấp tấp. Nhân vi tiễn tử điểu vi thực vong*, cũng không phải tất cả mọi người đều tâm tồn thiện niệm*.
Có Dạ Sắc Quân Lâm, tháng này hai người đánh không ít quái, level của Hướng Dịch soàn soạt tăng lên rất nhanh. Dọc đường thuận tiện giải quyết không ít người muốn đánh cướp, thế nên một đường cũng bình yên.
Đợi ở địa phương rừng sâu núi thẳm hẻo lánh chung quy không phải biện pháp, đợi level Hướng Dịch luyện đến cấp 18, một ngày cậu nhìn một chút kim tệ của mình, nói muốn đi trấn nhỏ phụ cận.
“Được.” Dạ Sắc Quân Lâm nhún nhún vai, cũng không có hỏi lý do. Đã trải qua một tháng du lịch không có chỗ ở cố định, hắn cũng muốn thử xem có chỗ có thể an ổn ở lại không.
Hai người đều không phải người chậm chập, ngày thứ hai liền kỵ mã ly khai đi trên đường lớn.
So với đường nhỏ hẻo lánh, ở đây người nhiều không ít, thường thường có người ngoảnh đầu nhìn họ.
“Hướng Dịch, bọn họ muốn cướp tiền của ngươi.” Dạ Sắc Quân Lâm ở trên ngựa quay đầu nhìn mấy lần, trong con ngươi tiếu ý không giảm, “Qua một thời gian ngắn sẽ có tỉ suất quy đổi tiền trò chơi và tiền hiện thực, một vạn kim tệ của ngươi có thể đổi hơn mười vạn.”
Hơn mười vạn, đối với người bình thường mà nói, đúng là một khoản lớn. Nhất là bây giờ thông đạo trao đổi chưa mở, muốn có được trang bị tốt, ngoại trừ đánh quái tuôn ra một ít, đa số đều phải dựa vào ngân tệ kim tệ trong trò chơi.
Đoạt tiền? Hướng Dịch liếc nhìn hắn một cái, không nói chuyện.
Dọc đường đi bị người đi đường nhìn chằm chằm có chút không chịu nổi, Dạ Sắc Quân Lâm thuận lợi đem kiếm bên hông Hướng Dịch rút ra, thờ ơ dùng tay phất nhẹ. Level này của hắn chính là chiêu bài tốt nhất, sợ bị đẳng cấp bảng đệ nhất cao thủ miểu sát, nhất thời ngoạn gia nhìn lén chạy trốn liền bóng người cũng không còn = =
Hai người tại trấn nhỏ tìm một gian nhà trọ, bên trong cũng không có nhiều người.
Điếm tiểu nhị chạy tới, Dạ Sắc Quân Lâm gọi mân đồ ăn, không bao lâu thức ăn liền lên. Hướng Dịch trong lòng suy nghĩ tiền mình nhiều, như vậy khi thanh toán tiền mình sẽ trả. Cưỡi ngựa rất lâu, vốn là có chút đói bụng, lập tức cầm đũa ăn cơm.
Hướng Dịch lượng cơm ăn vốn nhiều, trong trò chơi cũng dưỡng thành tập quán này. Thoáng cái ba bát cơm vào bụng, lúc nhìn trên bàn hầu như hết thức ăn, gãi đầu muốn cho tiểu nhị đem thêm thức ăn lên.
Ở chung lâu ăn ý cũng sâu thêm, Dạ Sắc Quân Lâm nhìn cậu mím môi mỉm cười, đợi hai phút sau còn không thấy cậu mở miệng, liền hô: “Tiểu nhị, lấy thêm thức ăn sở trường trong quán đến đây.”
“Có ngay.” Tiểu nhị bên trong lên tiếng trả lời, ngoảnh đầu đáp.
Người chung quanh dần dần nhiều hơn, lúc này đây bầu không khí ăn cơm có chút dị dạng, không khí có vẻ tràn ngập sát khí như có như không.
“Đang có người theo dõi chúng ta.” Kiên nhẫn chờ Hướng Dịch ăn no, Dạ Sắc Quân Lâm mới nói câu này.
Hai người đều là người cảnh giác, Hướng Dịch tâm lý linh thông, dọc đường đi cậu cũng hiểu được có cái gì không đúng, cũng may người chung quanh cũng không có hành động thiếu suy nghĩ.
Hướng Dịch trả tiền, hai người từ chỗ ngồi vừa đứng dậy, xung quanh vang lên tiếng đao kiếm ra khỏi vỏ kim loại va chạm. Thấy bọn họ đứng dậy, không ít người có xu thế rục rịch muốn hành động.
Dạ Sắc Quân Lâm thấy rõ động tác của bọn họ, cười cười, trong mắt lóe sáng, chậm rãi nói: “Các ngươi muốn bị miểu sát?”
Hắn một lần nữa ngồi xuống bàn, nhấp một ngụm trà, thờ ơ cười. Đối với một
cao thủ level 45 mà nói, miểu sát so với uống một ngụm trà còn đơn giản hơn. Trên lý thuyết ngoạn gia có thể vây công, nhưng mà trên thực tế ai cũng thích ngồi mát ăn bát vàng, không muốn xông tới làm con cờ thí.
“Ăn no chưa?” Dạ Sắc Quân Lâm để chén trà trong tay xuống, thấy Hướng Dịch không nói gì, đứng ở bên cạnh cậu nói, “Chúng ta đi thôi, tiếp theo ngươi muốn đi nơi nào? Ta cùng ngươi đi.”
Hướng Dịch suy nghĩ một lát, ánh mắt đen nhánh nhìn Dạ Sắc Quân Lâm, từng chút từng chút sáng lên, như ánh sao trong màn đêm, khóe miệng cũng lần đầu tiên nhếch lên, nói hai chữ, “Sòng bạc.”
Dạ Sắc Quân Lâm có điểm hoài nghi mình nghe lầm, hỏi một lần nữa, “Ngươi muốn đi nơi nào?”
Hướng Dịch bình tĩnh nhìn hắn, không gật đầu cũng không nói chuyện.
Lý giải thói quen của cậu người nào đó cũng không giả vờ nghễnh ngãng nữa, Dạ Sắc Quân Lâm tự thuyết phục mình vừa rồi không có nghe lầm, xoa xoa tóc của cậu, trong mắt chứa cưng chiều chính mình cũng không phát giác, “Hảo, ta dẫn ngươi đi sòng bạc.”
Đi tới cạnh cửa phát hiện bị ngoạn gia chặn, Dạ Sắc Quân Lâm nhàn nhạt nói: “Tránh ra.” Ánh mắt của hắn lạnh lùng, kiếm quang xẹt qua, ở dưới bóng tối tử vong, người bên cạnh không tự chủ được nhường đường.
Sòng bạc cách cũng không xa, vô luận là trong cuộc sống thực tế hay là trong game 《 tứ quý 》, Dạ Sắc Quân Lâm đều rất quen thuộc.
Hướng Dịch muốn đổ xúc xắc, lập tức tìm một bàn đặt cược tiền. Cậu trực tiếp xuất ra 10 mai kim tệ, người chung quanh thấy một trận líu lưỡi. 50 mai kim tệ là 5000 ngân tệ, còn chưa có khai thông đổi tiền, đây đã là một khoản tiền rất lớn.
Trong sòng bạc nhà cái là 《 tứ quý 》 công ty dưới sự an bài của NPC, đương nhiên sẽ không cự tuyệt tiền đặt cược, trái lại ước gì cậu đặt thật nhiều.
Đặt xong không buông tay, Hướng Dịch lẳng lặng ở một bên chờ.
Một vị ngoạn gia bên cạnh nhìn có chút hả hê nói, “Tiểu tử ngốc này đặt nhiều như vậy, nhất định là thua.”
Một vị khác tiếp lời: “Ha ha, công ty game cực gian trá, không nuốt tiền của cậu ta mới là lạ. Chúng ta từ từ xem náo nhiệt, chờ cho thua sạch là hảo ngoạn rồi.”
Thanh thiên bạch nhật, mồm quạ đen khí tràng cực kỳ mạnh.
Rất nhanh, Hướng Dịch thua 500 kim tệ.
Chưa tới gần nửa canh giờ, lại thua tiếp 1000 kim tệ.
Dạ Sắc Quân Lâm nguyên bản ở một bên hai tay ôm ngực xem náo nhiệt, về sau biểu tình trên mặt dần dần cứng đờ.
Một tháng này ở cùng Hướng Dịch, thấy lúc cậu đánh quái thân thủ mẫn tiệp, vô luận là tốc độ học tập kỹ năng, hay là sức bật thân thể đều không phải là người bình thường có thể đạt được, vô thức có chút hiếu kỳ, trong lòng cảm thấy trong game cậu có thể có thực lực như vậy, nói vậy trong cuộc sống thực tế cũng sẽ không kém.
Hiện tại Hướng Dịch nếu tới sòng bạc, đương nhiên là có khả năng lớn nắm chắc phần thắng, vậy mà càng xem càng không thích hợp.
Người bên cạnh ồn ào càng thêm lợi hại: “Nga, mau đến xem náo nhiệt, tiếp tục đặt, tiếp tục đặt, hệ thống có tiền nhất a ~ để thế giới hài hòa, NPC nỗ lực lên!”
Một vị nữ sinh liếc hắn một cái: “Biến, Hướng bảo bối mà Hủ Nữ gia tộc chúng ta xem trọng làm sao thua sạch được? Hanh, không được nói như vậy.”
Một vị nữ hài quần trắng tướng mạo vui tươi ở một bên la: “Là Hướng Dịch a ~~ đại soái ca nhiều tiền, nuôi ‘Dạ Sắc Quân Lâm’ cực phẩm manh nam ~~ oh oh oh, Hướng bảo bối nỗ lực lên, ta cổ vũ cho ngươi.”
Những lời này nguyên bản là một phiên bản khác của lời đồn đại: Hướng Dịch trẻ tuổi nhiều tiền bao nuôi đẳng cấp bảng đệ nhất cao thủ “Dạ Sắc Quân Lâm”, lãnh khốc manh thụ VS biệt nữu công quân.
Do Mộc Bạch ra sức tuyên truyền, mấy phiên bản đều truyền đi sôi sục.
Một vị nữ sinh khác cười tủm tỉm tiếp lời: “Hướng bảo bối, bỏ trốn gì gì đó thất đáng yêu. Đừng sợ, thua sạch cũng không có việc gì, tỷ tỷ có tiền mua cho ngươi đường ăn nga.”
Chuyên nghiệp thuật ngữ nhiều lắm, thêm không hiểu được chân tướng sự tình, thuần khiết Hướng Dịch
đồng học nghe không hiểu các nàng nói gì >o<
Dạ Sắc Quân Lâm vẻ mặt hắc tuyến, mí mắt nhảy lại nhảy, nghĩ đến tên khốn nạn truyền bá lời đồn đại kia, trong đầu hiện lên ý nghĩ tìm người đem Mộc Bạch
đồng học XXOO một trăm lần a một trăm lần.
Trong phòng làm việc rộng rãi,
Mộc Bạch
đồng học vừa liên tục đánh máy vừa liên tiếp hắt xì bốn, năm cái.
A Quyền ngồi bên cạnh hắn, quay đầu hỏi: “Bạch Bạch, làm sao vậy, sẽ không phải bị cảm đi?” Thân thủ thăm dò một chút trán của hắn, không có nóng lên.
Lại hắt xì ba cái, Mộc Bạch xoa mũi một chút, vẻ mặt đau lòng: “Nhất định là lão đại lâu lắm không gặp ta, nhớ ta.”
A Quyền: “...”
Lát sau, đưa qua cho hắn khăn giấy, lời nói sâu xa thuyết: “Bạch Bạch đáng thương, nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. Đυ.ng đến lão đại, ngươi... bảo trọng, ta sẽ đi chùa miếu cầu Như Lai Phật Tổ phù hộ cho ngươi.”
Mộc Bạch hung hăng trừng hắn liếc mắt, nhãn thần sắc bén.
A Quyền hai mắt nhìn thẳng, mặt không đổi sắc.
Cảm giác chưa hết giận, Mộc Bạch dừng một chút, đột nhiên bắt lấy tay hắn, há mồm ở trên cánh tay hắn cắn một cái, đem nỗi sợ lão đại trở về chuyển lên người hảo huynh đệ.
“Đau...” A Quyền nhe răng trợn mắt, “Bạch Bạch ngươi cầm tinh cẩu a, cắn ác như vậy!”
Mộc Bạch vênh mặt khinh người nói: “Hanh.” Dừng một chút, lại bỏ thêm câu: “Ai bảo ngươi cười trên nỗi đau của người khác.”
Sòng bạc bên này, tiền đặt cược càng đặt càng lớn, thời gian một chén trà, Hướng Dịch lại thua 2000 kim tệ.
Dạ Sắc Quân Lâm sờ mũi một cái, lo lắng có nên dẫn người đi hay không. Tiếp tục như vậy, phỏng chừng đến quần áo trên người cũng thua sạch.
Ở một bên quan sát Hướng Dịch biểu tình, Dạ Sắc Quân Lâm thấy cậu tuy rằng ngày càng thua nhiều, trên mặt lại không có một chút không vui, nhãn thần trái lại lượng lượng, bỗng nhiên lại không lỡ ngăn cản cậu.
Dù sao sòng bạc này lão bản sau màn là...
Dạ Sắc Quân Lâm sờ sờ mũi, quyết định tiếp tục ở bên cạnh xem náo nhiệt.
Một lúc lâu sau, Hướng Dịch hai tay đút túi quần, cúi đầu đi tới bên người Dạ Sắc Quân Lâm.
“Còn lại nhiều ít?” Dạ Sắc Quân Lâm có chút ngạc nhiên hỏi.
Hướng Dịch từ trong túi móc ra 50 kim tệ, đưa tới. Sau này ăn ngủ đều phải tốn tiền, để ở trên người Dạ Sắc Quân Lâm an toàn hơn.
Dạ Sắc Quân Lâm trừng mắt nhìn, không chút khách khí thân thủ tiếp nhận. Tiền của hắn kỳ thực cũng không ít, bất quá tốc độ phá sản của người nào đó thực sự làm người khác líu lưỡi. Phỏng chừng nếu để ở chỗ Hướng Dịch, thình lình một ngày nào đó cậu ta sẽ trở thành ngoạn gia đầu tiên trong game không có tiền mà chết đói.
Xung quanh tất cả mọi người thấy kim tệ của Hướng Dịch hầu như thua sạch vào tay NPC, hệ thống quy định không thể công kích NPC, nhất thời đại bộ phận người vây xem đều tiu ngỉu trở về.
Mấy nữ sinh ban nãy muốn thực hiện lời hứa rủ Hướng Dịch đi ăn đường an ủi, bị Dạ Sắc Quân Lâm nhìn chòng chọc một phút đồng hồ, nam nam trước mặt, mỹ nhân kế đương nhiên không có hiệu quả.
Nữ sinh vui vẻ bên cạnh lôi kéo đồng bạn ly khai, trong lòng luyến tiếc, vừa đi vừa quay đầu lại nói: “Hướng cục cưng ngươi phải bảo trọng, nếu có người khi dễ ngươi nhất định phải tới tìm chúng ta nga ~~~ ”
Nghe không hiểu nữ sinh vì sao sợ cậu chịu khi dễ, Hướng Dịch
đồng học thật thà chớp mắt.
Dạ Sắc Quân Lâm nhìn
dáng dấp ngơ ngác của cậu, hài lòng, đi tới xoa xoa đầu cậu, nở nụ cười: “Ngoan, không có tiền thì sau này ta nuôi ngươi.”