Chương 24: Ánh nắng tươi sáng

Sau bữa cơm tối, Hướng Dịch ngồi trên ghế salon đờ ra, thấy Tiêu Quân Lâm ăn cơm no xong, cậu nhanh như chớp trở về phòng thay quần áo. Đến khi Hướng Dịch một thân tây trang đen từ trong phòng đi ra, có vẻ trường thân ngọc lập, tinh thần sáng láng.

(Trường thân ngọc lập: vóc người thon thả, mảnh mai)

Âm thầm ca ngợi xong Tiêu Quân Lâm lập tức nhớ tới buổi trưa mình đáp ứng tối sẽ dẫn cậu đi thăm Hướng Vinh, thế nên Hướng Dịch hiện tại mới đi thay quần áo?

Tiêu Quân Lâm cúi đầu nhìn, chính hắn vẫn đang mặc một thân áo ngủ ở nhà, bây giờ thấy dáng vẻ Hướng Dịch trầm ngâm nhìn hắn hình như chờ hắn cùng đi tới khách sạn thành tây…

Tiêu đại thiếu gia sờ sờ mũi, nói: “Hướng Dịch, hôm nay sắc trời đã tối, không bằng chúng ta sáng sớm mai hẵng qua?”

Hướng Dịch nhãn thần dừng một chút, nhướng mày trừng hắn.

“Hướng bá phụ lớn tuổi, nếu chúng ta lái xe đi khách sạn thành tây vừa vặn đúng lúc ông ấy ngủ…” Tiêu Quân Lâm dừng không nói, bên khóe miệng duy trì dáng cười hơi áy náy, ánh mắt lại đang quan sát phản ứng của Hướng Dịch.

Buổi chiều thừa dịp Hướng Dịch đang chơi game, hắn liền một mình đi thành tây, cùng Hướng Vinh nói chuyện một lúc lâu, mục đích trong kế hoạch đều đã đạt được.

Tối nay không đến khách sạn, đối với hắn mà nói cũng không phải chuyện quá quan trọng.

Về phần Hướng Dịch —— Tiêu Quân Lâm đến gần vỗ vỗ vai cậu, cười cam kết: “Ngày mai ngươi nhất định sẽ nhìn thấy Hướng bá phụ, đêm nay chúng ta nghỉ ngơi thật tốt đã, được không?”

Hướng Dịch cắn môi dưới, dưới ánh mắt chờ đợi của Tiêu Quân Lâm gật đầu. Nếu sớm hay muộn đều gặp, thì hôm nay và ngày mai cũng không có gì khác nhau. Cậu và kẻ phụ thân bỏ nhà đi hơn chục năm không gặp trong truyền thuyết kia, trừ bỏ huyết nhục tương liên ra, tuyệt đối không có tình cảm gì quá phức tạp, quá đặc biệt cả.

Tắm rửa xong chờ tóc khô, đồng hồ trên tường chỉ 9 giờ đúng. Hướng Dịch mắt híp lại, cảm giác có chút buồn ngủ. Cậu sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi bình thường, thường thì buổi tối thời gian ngủ không bao giờ trước mười giờ.

Buổi chiều trong trò chơi bị Mộc Bạch dài dòng đến nỗi trong lòng gần như có bóng ma, buổi tối lại thế nào cũng không dám online.

Trở về phòng mở điều hòa, Hướng Dịch mơ mơ màng màng liền ngủ. Biệt thự xây ở vùng ngoại thành, ánh sáng chói lóa, rực rỡ của đèn điện ở khu vực thành thị chỉ ánh lên vài tia thưa thớt qua ngoài cửa sổ.

Tiêu Quân Lâm nhẹ nhàng mở cửa phòng, đứng bên mép giường của Hướng Dịch, thấy người kia mặc áo ngủ nằm nghiêng người ngủ thật ngon bên cạnh tấm chăn mỏng, Tiêu Quân Lâm cười một cái, lắc đầu, ánh mắt nhu hòa hiếm thấy: “Sao hôm nay sớm như vậy đã ngủ rồi?”

Ánh sáng trong phòng rất tối, Tiêu Quân Lâm không chú ý tới Hướng Dịch người mà hắn cho rằng đã ngủ rồi, chân mày lúc này lại rung động khẽ giật.

Ngồi xuống bên giường, Tiêu Quân Lâm lật tấm chăn mỏng, đắp chăn cho Hướng Dịch. Điều hòa trong phòng mở có chút lạnh, tuy rằng trước đây vẫn không có nghe nói cậu cảm mạo qua, bất quá ở trong lòng Quân Lâm, thứ cảm mạo này, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất a ~~

Cảm giác giường trũng xuống một chút, Hướng Dịch mơ mơ màng màng, dứt khoát vẫn không nhúc nhích tiếp tục nhắm mắt lại giả bộ ngủ. Ừ, ngày mai còn phải dậy sớm đi gặp cha, được rồi, còn phải xuống cửa hàng sữa đậu nành dưới biệt thự ăn điểm tâm…

Đang nghĩ say sưa, trên đầu hình như đột nhiên bị một bàn tay đặt lên, vuốt ve tóc của cậu, sau đó, bên tai truyền đến thanh âm rất nhỏ, quen thuộc: “Tiểu Dịch, thật không biết nên bắt ngươi làm sao bây giờ?”

Hướng Dịch nghe đến hồ đồ, mắt len lén mở ra một khe nhỏ, những bộ phận khác trên thân thể đương nhiên là động cũng không động một cái.

Cảm giác được Hướng Dịch không phản ứng chút nào, Tiêu Quân Lâm dừng một chút, không thể làm gì đành cười cười: “Ngủ thật là sâu…” Hắn lại thì thầm: “Hai ngày nay ta một mực chờ ngươi hỏi ta ngày đó tại sao muốn hôn ngươi, bất quá đợi ba ngày ngươi cũng không có mở miệng. Ngươi người này, theo ta cùng một chỗ lâu như vậy cũng không phát hiện Tiêu Quân Lâm ta là ai, thật đúng là trì độn a ~~ ”

Trong giọng nói pha lẫn một loại cảm xúc hận không thể rèn sắt thành thép luôn được.

Tiêu, Quân, Lâm!?

Giống như có dòng điện xẹt qua, đang lúc nghìn cân treo sợi tóc, trong đầu Hướng Dịch bỗng nhiên liền hiện lên bốn chữ Dạ Sắc Quân Lâm.

Khi cậu đang nhắm mắt lại ngốc lăng, Tiêu đại thiếu gia buông bàn tay đặt trên đầu cậu xuống, gần như lẩm bẩm nói một câu: “Tiểu Dịch, nếu có thể vẫn cùng ngươi ở một chỗ thì tốt rồi. Ta nếu như không thích ai, vô luận như thế nào cũng sẽ không hôn người đó.”

Nói xong, Tiêu Quân Lâm nhìn người nào đó vẫn ngủ ngon trên giường, đắp lại chăn cho cậu, trong con ngươi mặc sắc hiện lên một tia giảo hoạt, lúc này mới lâng lâng đi ra.

Về phần Hướng Dịch nằm ở trên giường, trằn trọc, ác mộng liên tục, nghĩ Tiêu Quân Lâm nói vậy không biết thật hay giả, trong đầu như bị nghìn vạn con kiến nhỏ cào cấu, lần đầu cảm thấy tư vị nửa đêm bị dày vò.

Một đêm khó ngủ, sáng ngày thứ hai Hướng Dịch khó có được dậy trễ, chờ cậu rửa mặt xong ra phòng khách, Lăng Ti Hữu đã ngồi trên ghế salon, đang cùng Tiêu Quân Lâm giao lưu cảm tình rất hài hòa.

“Hướng Dịch, sớm a.” Thấy cậu đi ra, Lăng Ti Hữu tươi cười xán lạn, quay đầu đối với Tiêu Quân Lâm nháy mắt mấy cái, cười nói, “Đa tạ ngươi mấy ngày nay giúp ta chiếu cố cậu ấy, ta trước dẫn cậu ấy về nhà, sau này rảnh sẽ mời ngươi ăn cơm.”

Lời này nói xong dị thường lưu loát, chờ lúc Hướng Dịch hồi thần, Lăng Ti Hữu đã đứng lên đi về phía cậu.

“Ta chiếu cố Hướng Dịch vốn chính là chuyện thuộc bổn phận, không cần phải cảm tạ.” Tiêu Quân Lâm thân thủ ngăn cản Lăng Ti Hữu, tươi cười khó lường, “Ngươi ngồi trước đi, ta đưa Hướng Dịch xuống phía dưới ăn điểm tâm. Đúng rồi, một lát nữa có thể sẽ có người đến, Lăng Ti Hữu, đến lúc đó làm phiền ngươi.”

Nở một nụ cười rất kiêu ngạo, Tiêu đại thiếu gia cầm chìa khóa, ví tiền mang theo Hướng Dịch nghênh ngang mà đi.

Lúc hai người trở lại, trong biệt thự có thêm một người.

Hướng Vinh khoanh hai tay, đang ngồi trên ghế salon đối diện Lăng Ti Hữu. Cách xa vài mét, Hướng Dịch thấy trong nháy mắt khi cậu và Tiêu Quân Lâm vào cửa, Hướng Vinh phi thường rõ ràng thở dài một hơi.

“Tiêu tiên sinh, A Dịch.” Nhìn hai người ở cửa, Hướng Vinh mở miệng lên tiếng chào hỏi.

Tiêu Quân Lâm nhàn nhạt cười đáp lại, quay đầu nhìn Lăng Ti Hữu, giới thiệu: “Vị này chính là phụ thân của Hướng Dịch.”

“Ta biết, vừa rồi chúng ta hàn huyên vài câu.”Lăng Ti Hữu thiêu mi, trong thần sắc hơi có chút chất vấn, “Hướng bá phụ vừa cùng ta nói, sau này Hướng Dịch sẽ vẫn ở đây, phải không?”

Tiêu Quân Lâm mím môi mỉm cười: “Không sai.” Dừng một chút, hắn lại cười híp mắt nói, “Lăng Ti Hữu, yên tâm, sau này ta sẽ chiếu cố Hướng Dịch thật tốt…”

Đối với chuyện chân chính để ở trong lòng, Tiêu Quân Lâm

đồng học luôn luôn phải suy tính cẩn thận —— tỷ như Hướng Dịch. Hướng Vinh xuất hiện vừa vặn cho hắn một cớ đem Hướng Dịch lưu lại, phụ tử thiên luân, máu mủ tình thâm. Mặc dù hơn mười năm không gặp, lời Hướng Vinh nói ra, Lăng Ti Hữu cũng không thể không cân nhắc một … hai ….

Đây là đạo bảo hiểm thứ nhất.

Về phần đạo thứ hai, chính là tối hôm qua hắn “nói thật” với Hướng Dịch.

Đêm hôm khuya khoắt mở cửa luôn có âm thanh, hơn nữa bản thân Hướng Dịch và Lăng Ti Hữu hoặc

Tiêu Quân Lâm cũng là người phản ứng bén nhạy, đều sẽ phát hiện có người tiến đến. Lúc đó Hướng Dịch làm bộ ngủ, Tiêu Quân Lâm cũng giả bộ không biết.

Tiêu Quân Lâm “rất lơ đãng” đem thân phận của mình vạch trần ra, lại “rất không cẩn thận” nói tới nụ hôn ngày đó…

Chọc cho Hướng Dịch nửa đêm canh ba dày vò khó nhịn, trong lòng hoài nghi hắn đến tột cùng có phải người đồng bạn thân thiết nhất trong game không, vô hình trung càng làm cho hắn tăng thêm vài phần lợi thế.

Hai bút cùng vẽ, thời gian lại khớp đến từng phút không sai, vì vậy cuối cùng Tiêu đại thiếu gia rất hoàn mỹ đạt thành mục đích, ôm mỹ nhân về.

****************

Sinh hoạt sau đó rất dễ chịu rất thoải mái.

Đối với Tiêu Quân Lâm mà nói, ở trong công ty đi làm cộng thêm bóc lột trợ lý Mộc Bạch, đứng ngoài xem những chuyện không thể không nói giữa Mộc Bạch và A Quyền… Làm BOSS cuối khai thác game《 tứ quý 》, dùng lời của hắn mà nói, thường thì, hắn phụ trách quy hoạch tổng thể là được rồi.

Thế nên Tiêu đại thiếu gia rất nhàn nhã, mỗi sáng sớm cùng Hướng Dịch xuống dưới khu biệt thự ăn điểm tâm, hoặc đánh quyền tập thể hình, trở về phòng chơi game, thỉnh thoảng qua sòng bạc dạo một vòng, thuận tiện qua cửa hàng bánh ga-tô mang cho Hướng Dịch vài cái bánh ga-tô cậu thích ăn.

Ngày nào đó, trời cao khí sảng, vạn dặm không mây.

Bên tiểu viện của khu biệt thự, Hướng Dịch nằm trên mặt đất nhìn bầu trời ngẩn người.

Tiêu Quân Lâm cọ đến bên cạnh cậu nghiêng người nằm xuống, một tay đặt trên mặt đất, mở miệng nói: “Hôm nay khí trời thật tốt.”

Ánh mắt Hướng Dịch dời đi chỗ khác, không để ý tới hắn.

Tiêu đại thiếu gia ho khan một tiếng, sờ mũi một cái, rất thành khẩn nói tiếp: “Tiểu Dịch, đừng nóng giận, sáng sớm ta là không cẩn thận hôn đến ngươi, tối hôm qua cũng là không cẩn thận bò lên giường của ngươi.”

Hướng Dịch: “…”

Lúc nhắm mắt lại, bỗng nhiên cảm giác một bàn tay đặt lên gò má của mình. Hướng Dịch đang muốn nhảy dựng lên, hai tay lại bị giam cầm vững vàng, lập tức bên tai truyền đến giọng nói ôn hòa, từ tính của người nọ: “Đừng nhúc nhích, có lá rụng.”

Đầu ngón tay hơi lạnh, hô hấp nóng rực.

Lúc Tiêu Quân Lâm thu tay về, trông thấy nam tử thân mặc bạch y nằm trên cỏ đang trợn to đôi mắt nhìn hắn.

Ánh nắng tươi sáng, một chút ánh sáng rực rỡ chiếu xuống trong con ngươi của cậu, trong suốt như nước, lại giống như đang ngỡ ngàng nhìn bốn phía xung quanh.

Cái loại biểu tình si ngốc này, khả ái mơ hồ đến mức gần như làm người ta muốn một tay túm lấy khiêng về nhà, cẩn thận cất giấu đi.

Tiêu Quân Lâm trong lòng nhịn không được nóng lên, cúi người xuống, đem môi chậm rãi in trên mắt của cậu.

Khi Vệ Danh Viễn cùng Tiêu lão thái gia tiến vào tiểu viện, đập vào mắt là cảnh tượng một bức xuân ý ấm áp như thế.

Tiêu gia đại thiếu gia một thân hắc y, thân cao một thước chín mươi mấy nghiêng người đặt trên người một nam tử, thấy không rõ khuôn mặt.

Tư thế thân mật không gì sánh được duy trì ước chừng nửa phút, nam tử dưới thân hắn hình như phản ứng lại, bắt đầu phản kháng, đem Tiêu Quân Lâm từ trên người mình đẩy xuống, sau đó cấp tốc đứng lên, sải chân bước đi về phía trước.

Tiêu lão thái gia lúc này mới nhìn rõ tướng mạo của nam tử.

Tuổi chừng gần hai mươi lăm hai mươi sáu, vóc người thon dài, khuôn mặt tuấn lãng, cặp mắt đen nhánh mở thật to, trong chớp mắt cắn môi dưới, lại làm cho người khác có loại cảm giác rất đặc biệt.

Kiểu người sống qua nửa đời trên mũi đao như bọn họ, rất ít khi gặp được người có thể ở lần đầu gặp làm mình cảm thấy hảo cảm. Tiêu lão thái gia sống đã vài chục năm, tự xưng là nhìn qua vô số người, có thể có được một đôi mắt trong trẻo như vậy, tuyệt đối không phải là người có mưu đồ gì với con của hắn.

Lại quan sát vài lần, Tiêu lão thái gia dần dần lại phát hiện nam tử này nhìn có điểm quen mắt. Lúc này mới nhớ tới, lần trước lúc ở Tiêu trạch, cậu ta và Lăng Ti Hữu cùng đi chung.

Tên hình như gọi là… Hướng Dịch?