Chương 4: Thì ra, các người đều là kẻ xấu!
Thời gian thấm thoát thoi đưa, Phạm Hiểu Giai về nhà sớm hơn mọi ngày, mở máy xong liền chạy đi tắm, bởi vì ngày hôm nay là..khụ..
Kỷ niệm 100 ngày thành hôn của [ Em gái Tiểu Lượng Gia] cùng [ Tiêu Diêu Trảm].
Hôm qua trước khi logout Tiêu Diêu Trảm có nói: sẽ cho nàng một kinh hỷ, hi vọng nàng lên mạng trước sáu giờ.
Phạm Hiểu Giai chỉ là đang nghĩ, hoa tươi, pháo hoa, dắt tay ngắm cảnh, thư tỏ tình, giúp cô luyện cấp, đứng yên cho cô đánh chửi, ngay cả bang hội của anh cũng chuyển sang đứng tên cô, nếu so với ngoài đời thực thì có thể ví như trai đẹp tặng nhà tặng xe ngọc ngà châu báu này nọ, có gì mà kinh hỷ?
Chỉ là nghĩ thì nghĩ vậy nhưng mà cô cũng rất trông đợi.
...
Tắm xong, cô vội vàng đăng nhập trò chơi, trước đây vốn là ghét bỏ phỉ nhổ, nhưng mà bây giờ mỗi lần login đều có thói quen nhìn xem thông báo ‘ Phu quân Tiêu Diêu Trảm của nàng đang ở....’ của hệ thống, cứ như vậy mà dần dần thay đổi.
Nhưng là, hôm nay không biết là trùng hợp mất NET hay là anh không login, cư nhiên tìm không thấy.
Phạm Hiểu Giai chặc lưỡi, vội vàng đi lấy mì ăn liền ôm đến trước máy tính ngồi ăn, sợ bỏ lỡ chuyện gì quan trọng.
Vậy mà, đến lúc cô làm xong hết bài tập tên Tiêu Diêu Trảm kia vẫn như cũ chưa chịu xuất hiện.
Không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ? Ý niệm này cứ ám trong đầu Phạm Hiểu Giai không xua đi được.
Càng lo lắng sẽ càng dễ suy nghĩ lung tung, cô bắt đầu đứng ngồi không yên, rồi hối hận lúc trước từ chối trao đổi số điện thoại.
Đông, đông, đông...Đồng hồ treo tường điểm 8 giờ tối, Phạm Hiểu Giai vỗ bàn, hai giờ đồng hồ cứ như vậy mà trôi qua à!
[ Toàn server] [ Em gái Tiểu Lượng Gia] : Xin hỏi có ai có cách liên lạc với Tiêu Diêu Trảm không? Xin nhắn tin cho ta.
[ Toàn server] [ Em gái Tiểu Lượng Gia] : Tiêu Diêu Trảm là phu quân trong trò chơi của ta, xin mọi người giúp ta một chút.
[ Toàn server] [ Heo Trà Sữa Chính Hiệu]: Có phải bị trộm tài khoản không? Các người ân ân ái ái như vậy sao nàng lại không có phương thức liên lại với đại ca chứ? Tên trộm nick mau lăn ra khỏi tài khoản của chị dâu nhà ta.
[ Toàn server] [Tiểu Kiều Thẹn Thùng]: Ai da, tên trộm nick này cũng thật biết chọn người nha, mau đi ly hôn đi, a rống rống.
Phạm Hiểu Giai lại phát tin thêm một lần, vẫn không ai tin tưởng, hai mắt cô đã trở nên hồng hồng.
Đang lúc tâm tư rối rắm thì có tiếng gõ cửa phòng.
“ Mẹ, con không đói bụng!”
“ Mở cửa, là anh trai nè.”
“ Em đang học bài...! Cấm không được quấy rầy.”
Phạm Hiểu Giai cho là anh trai sẽ tự động bỏ đi, nhưng tiếng gõ cửa vẫn ập đến như vũ bão.
Cô không nhịn được hậm hực đi ra mở cửa, vừa muốn nổi giận với anh trai thì nhìn thấy người thanh niên đứng gần anh.
Nhìn thấy người thanh niên có bộ dáng lịch sự nho nhã cùng với nụ cười chú chút tà khí, cô trố mắt một phút, “BÙM”
một tiếng đóng sầm cửa phòng!
“ Con nhóc này thiệt là không biết lễ phép!” Phạm Hiểu Lượng quát.
“Ai cho anh mang tên phá hoại này về nhà, mau đuổi anh ta đi!”
Người thanh niên đứng ngoài cửa tên là Thiệu Chấn, là bạn của anh trai, nhưng mà bởi vì bốn năm trước xảy ra một chuyện, Phạm Hiểu Giai vì vậy mà hận chết Thiệu Chấn --- anh ta, anh ta, anh ta cư nhiên làm hỏng tấm hình có chữ kí của Kaka mà cô yêu quý như bảo bổi!
Lúc cô nhìn thấy cảnh tấm ảnh bị xé thành năm bảy mảnh nằm dưới đất lại còn in đầy một đống dấu chân, thần kinh giống như bị đứt toác ra!
Mọi người nói xem, là ngôi sao đẹp trai của Brazil tự tay kí tặng nha, Thiệu Chấn có phải là rất đáng chết hay không?!
Cho nên, lần đầu tiên cô trở mặt với anh trai: nếu anh không chịu cắt đứt tình bạn với người kia thì sẽ không giữ được cô em gái chịu thương chịu khó làm trâu làm ngựa này nữa!
Phạm Hiểu Lượng vì thức ăn bữa khuya và công việc giặc quần áo, a không không không, là vì máu mủ tình thâm, lập tức tuyệt giao với Thiệu Chấn.
Ai ngờ được, đang lúc Phạm Hiểu Giai tâm tư rối bời như lúc này lại có kẻ hồ đồ chạy đến đứng ngay nòng súng!
Cô xem đồng hồ, đã sắp 9 giờ, Tiêu Diêu Trảm thật ra là đang đi đâu đây, không phải là xảy ra chuyện gì thật rồi chứ? Ô.
“Hiểu Giai, anh có quà muốn tặng cho em.”
Lời nói dịu dàng truyền đến tai Phạm Hiểu Giai đều biến thành tạp âm, tạp âm!
“ Đừng có phiền tôi, anh mau biến đi cho khuất mắt!”
Cô phẫn uất đập bàn, tâm tâm niệm niệm chỉ có Tiêu Diêu Trảm.
Con người chính là như vậy, suốt ngày chạy qua chạy lại bên cạnh mình thì không biết quý trọng, một khi mất liên lạc rồi mới phát hiện ra tình cảm sâu đậm.
Lúc này, một bức ảnh được nhét vào khe cửa thu hút ánh mắt của cô, cô tức giận nhìn qua, không khỏi kinh ngạc, chạy vội lại xem, này, là bức ảnh có chữ ký của Kaka.
“ Suốt thời gian đi du học anh vẫn luôn ghi nhớ chuyện này, thật lòng nhận lỗi với em, đừng giận nữa có được không?”
“ Tôi bây giờ không rảnh nghe anh nói nhảm! Bởi vì tôi đang đợi một người lên mạng, một người đối với tôi vô cùng quan trọng.”
Phạm Hiểu Giai thấy tấm ảnh, vốn nên cẩn thận nâng trong lòng bàn tay, kích động nhảy nhót kêu gào, nhưng sự thật cô
không có như vậy, chỉ giơ chân đẩy đẩy nó ra ngoài.
Chợt máy tính phát ra chuông báo nhận được tin nhắn , vì vậy cô không chút nghĩ ngợi chạy lại xem, thấy hình cái đầu chim cánh cụt quen thuộc của Tiêu Diêu Trảm lóe lên, tim của cô cơ hồ nhảy ra khỏi cổ họng.
Một giọt lệ lặng lẽ rơi, cô vui quá mà rơi lệ, cái người đáng chết này, rốt cục chịu xuất hiện, bình an là tốt rồi, cảm tạ ông trời.
Phạm Hiểu Giai hít sâu một hơi, vui vẻ mở hộp thoại ra, đây là một tin nhắn
từ điện thoại, nội dung rất ngắn, lại đủ khiến cô điên tiết ---
Tiêu Diêu Trảm : Hiểu Giai, ra mở cửa có được không?
Trong nháy mắt, Phạm Hiểu Giai ngây người như phổng... Cho nên anh dùng giọng nói cài sẵn trong QQ để nói chuyện với cô, cho nên anh hiểu rõ tính khí của cô như lòng bàn tay?
Quả nhiên là... tên khốn kiếp!
Phạm Hiểu Giai ba bước nhập làm hai bước đi ra mở cửa, chỉ thấy một bó hoa hồng đỏ chót to đùng che mất
cả người Thiệu Chấn, mà anh trai thì đã nhanh chân chạy khỏi đất chiến trường đầy khói lửa.
Rất dễ hiểu được, từ lúc anh trai đem tài khoản trò chơi cho cô thì cô đã bị anh trai và Thiệu Chấn hợp mưu lừa mất rồi!
Cầm thú aaa ~~~~~ (>_
Phạm Hiểu Giai nhanh tay gạt bó hoa qua một bên, lộ ra gương mặt của người nào đó vừa đẹp trai lại vừa đáng ghét.
“ Kỷ niệm một trăm ngày kết hôn vui vẻ.”
Mỗ nữ xanh mặt.
“Ách! Tấm ảnh kia...”
Mỗ nữ tiếp tục thối mặt.
“...” Thiệu Chấn nhấp nhấp môi dưới, rõ ràng là lớn hơn cô ba tuổi, nhưng mỗi lần đối mặt với Phạm Hiểu Giai đều bối rối không thôi, giống như bốn năm trước, khiến cho cô vừa khóc vừa mắng anh, anh cũng thật không biết làm cách nào để có thể lần nữa bước qua cửa nhà họ Phạm.
Nếu không thì cũng không cần tìm cách tiếp cận cô qua mạng, đương nhiên, chuyện này phải cảm ơn bạn tốt Phạm Hiểu Lượng đã nhọc công giúp đỡ, mời một bữa cơm là tuyệt đối xứng đáng.
Cùng lúc đó, bên phía anh trai ---
[Toàn server] [ Tiểu Lượng Gia]: Ta đã trở lại, muốn sống thì mau cút trở lại bang hội cho ta!
Nói chuyện thiệt là đáng ghét a! Phạm Hiểu Giai hít sâu, cố hết sức giữ tỉnh táo.
“ Còn đứng ở đây làm gì, mau login tiêu diệt Phạm Hiểu Lượng!”
Thiệu Chấn trong tay trống không, chỉ thấy Phạm Hiểu Giai nhận lấy bó hoa đi về phía cửa sổ.
Nhìn chăm chú bóng lưng của cô, anh ngớ ngẩn, dứt khoát đáp một tiếng, tươi cười rạng rỡ.
Trong phòng rất yên tĩnh...
Tiếng thao tác trên bàn phím vang về bên tai, xen với tiếng Phạm Hiểu Lượng kêu gào từ đằng xa truyền tới, chửi rủa Thiệu Chấn thấy sắc quên bạn không tiếc lời.
...
Phạm Hiểu Giai ngẩng đầu lên, nhìn về phía ánh trăng cong cong treo giữa trời đêm, trong mắt gợn lên sóng nước, ngượng ngùng cười.
Thiệu Chấn, kỷ niệm trăm này kết hôn vui vẻ.
[ Hết]