Chương 17: Đều hơi biết một chút

Đây là điều mà Giang Tuyền đoán dựa trên bức tranh trong phòng của Mạnh Phất. Vu gia đời đời thư hương môn đệ*, có uy tín cao ở thành phố T. Vu Vĩnh cũng là một nghệ thuật gia, đam mê âm nhạc, cờ vua, thư pháp và hội họa, ông có danh tiếng lẫy lừng trong giới cờ vây và hội họa và nắm giữ nhiều chức vụ

*Con em nhà dòng dõi học hành đỗ đạt: thư hương môn đệ 書香門第. (Theo vanchuongviet.org)

Nhiều người yêu thích nghệ thuật sẽ đặc biệt đến thành phố T tìm Vu Vĩnh để vẽ tranh.

Chỉ là tài năng nghệ thuật của Vu gia không được Giang Hâm Thần kế thừa, nhưng Giang Hâm Nhiên lại bộc lộ tài năng ở lĩnh vực này, Vu gia và Giang gia đã cẩn thận bồi dưỡng cô, Giang gia ban đầu còn tưởng rằng Giang Hâm Nhiên đã đi theo con đường tài năng nghệ thuật của Vu gia.

Sau này, khi thân phận của Giang Hâm Nhiên bị bại lộ, cả Giang gia và Vu gia đều rất tiếc nuối, nhưng học nghệ thuật, muốn tìm được một học sinh hợp ý với mình không phải là điều dễ dàng.

Giang Hâm Nhiên hiển nhiên là sự tồn tại khiến Giang gia rất hài lòng, cho dù Giang Hâm Nhiên không phải là con gái Giang gia, bọn họ vẫn coi Giang Hâm Nhiên như con ruột.

Nghe nói Mạnh Phất có thể vẽ, Vu Vĩnh liếc nhìn Mạnh Phất.

Ngay cả Giang Hâm Thần cũng không khỏi nhìn Mạnh Phất, rõ ràng không tin, vẽ tranh cần kiên nhẫn và tài năng.

Ngồi trên sô pha, Giang Hâm Nhiên cầm điện thoại dừng lại một chút.

Vu Vĩnh đặt tách trà xuống, ông đã gần năm mươi tuổi, dáng vẻ tỉ mỉ, dường như có thần thái bất diệt của một học giả vĩ đại, ông ta nhìn Mạnh Phất với vẻ mặt có phần đờ đẫn: “Cô học vẽ loại tranh nào?”

Hai người đang nói chuyện, Giang Tuyền khẩn trương nhìn Mạnh Phất, hy vọng cô sẽ không nói "vẽ bùa".

Còn Giang Hâm Nhiên thì cụp mắt xuống, cúi đầu uống nước, lỗ tai vẫn luôn lắng nghe đến câu trả lời của Mạnh Phất.

Đại sảnh rơi vào im lặng.

Mạnh Phất ngồi ở trên sô pha, không có hứng thú với người khác, liếc nhìn Giang Tuyền nói: "Quốc họa**."

**Hội họa truyền thống của Trung Quốc có nguồn gốc từ thời nhà Hán. Người thời Hán gọi tranh vẽ là “tranh Trung Quốc”, gọi tắt là “quốc họa”. Nó chủ yếu đề cập đến các bức tranh cuộn được vẽ trên lụa. Quốc họa là một dạng tranh truyền thống của Trung Quốc. Được vẽ trên lụa hoặc giấy bằng bút nhúng nước, mực hoặc màu. Dụng cụ và vật liệu bao gồm bút lông, mực, bột màu vẽ, lụa, v.v. Đối tượng có thể được chia thành: nhân vật, phong cảnh, động vật, v.v. (Theo ChineseRd Việt Nam)

Mọi người trong Vu gia đều có tài năng về nghệ thuật, Vu Vĩnh, lão gia của Vu gia, cũng là nghệ thuật gia.

Giang Tuyền thở phào nhẹ nhõm, thời điểm mấu chốt không bị mất hứng, xem ra ông đoán đúng, Mạnh Phất thật sự đã học qua, biểu hiện cũng tốt hơn rất nhiều: “Phất nhi, cậu của con là nghệ thuật gia lớn trong lĩnh vực hội họa cũng là thầy của chị con, về sau rảnh rỗi thì theo ông ấy học một chút, lúc đó muốn ghi danh ở một trường nghệ thuật lớn cũng không phải là vấn đề khó khăn.

Giang Tuyền muốn để Vu Vĩnh làm thầy cho Mạnh Phất, trong giới nghệ thuật, cái tên "Vu Vĩnh" là tài năng bậc nhất, nếu Mạnh Phất học dưới danh nghĩa của ông, vậy sau này có thể được sử dụng làm lý lịch.

Nghe nói Mạnh Phất thật sự đã học qua quốc học, vẻ mặt Vu Vĩnh tốt lên rất nhiều, ông nhìn Mạnh Phất mấy cái mà không để lại dấu vết: “Cô đang tập trung vào thể loại tranh nào? Tranh phong cảnh, hoa điểu (hoa và chim chóc) hay vẽ nhân vật?”

Mạnh Phất nghịch cẩm nang trong tay, nói ngắn gọn: “Cái gì tôi cũng biết một chút.”

Giang Hâm Nhiên nghe được câu này, nhướng mày nhìn Vu Vĩnh, cười nói: "Xem ra em gái của con cao thủ, thậm chí còn có thể vẽ nhiều thứ."

Khi Giang Hâm Nhiên nói ra lời này, sắc mặt Vu Vĩnh trở nên lạnh nhạt hơn một chút.

Ai học hội họa đều biết rằng ai cũng giỏi vẽ một loại hình, người vẽ phong cảnh thì chú trọng vẽ phong cảnh, người vẽ hoa và chim chú trọng hoa và chim, còn người vẽ nhân vật chú trọng vào nhân vật, họ phấn đấu để đạt được sự xuất sắc và theo đuổi sự hoàn mỹ.

Càng học nhiều, nó càng trở nên phức tạp, khó đạt được bất kỳ thành tựu nào.

Vu Vĩnh trở nên nổi tiếng với bức tranh "Mặc trúc", trong khi bức tranh Giang Hâm Nhiên được bán với giá hàng trăm nghìn là "Hoa mẫu đơn đồ".

Meng Fu nói về hội họa và chỉ đơn giản là một người nghiệp dư.

Giang Hâm Nhiên nói xong, Vu Vĩnh vốn không muốn hỏi Mạnh Phất nữa, nhưng đây là chuyện của Giang gia, ông biết Giang Tuyền muốn ông khuyên nhủ Mạnh Phất vài câu, không kiên nhẫn nói: “Cô đã luyện thư pháp được bao nhiêu năm rồi?”

Nghe được câu này, Mạnh Phất không biết mình đang nghĩ đến điều gì, dừng một chút rồi nói: “Ba tháng.”

Câu này khiến Vu Vĩnh sửng sốt, ông kìm nén cơn tức giận nói tiếp: "Màu sắc ở đâu? Cô đã đọc qua 《 giới tử viên họa truyền》*** cơ bản chưa?"

***Bộ sách tập hợp những lý luận cơ bản về tranh phong cảnh của Trung Hoa

Mỗi lần ông nói cái gì, Mạnh Phất đều lắc đầu.

Vu Vĩnh nổi tiếng đến mức có vô số người mỗi tháng đều muốn bái sư, nhưng không ai trong số họ khiến ông tức giận như Mạnh Phất, ông giận đến mức muốn lấy một cây thước và nói: “Cái này không luyện, cái kia chưa học. Sao cô dám nói là đang học quốc họa? Cô chỉ là nhìn chị cô học quốc họa mà thôi. Mấy năm này đi theo đòi học văn vẻ, cũng không có thật sự muốn học quốc họa.”

Người làm nghệ thuật đều có tính khí thất thường.

Đặc biệt là Vu Vĩnh trong những năm gần đây được đánh giá rất cao, giới trí thức khắp nơi đều ca ngợi anh, ông cũng có thanh danh cao trong loại tranh quốc họa, khi còn nhỏ Vu Vĩnh đã học quốc họa, vẽ nát tận mấy cái đầu bút. Ghét nhất là loại người như Mạnh Phất, loại người này chỉ nghĩ đến đua đòi mà lại mơ trở thành vĩ nhân.”

Lần đầu tiên sau ngần ấy năm mất bình tĩnh trước mặt Giang gia.

Giang Hâm Thần sợ đến mức ngay cả hắn, người muốn chế nhạo Mạnh Phất, cũng không dám nói gì.

Giang Hâm Nhiên ở một bên cũng nhanh chóng đứng lên: "Cậu, cậu đừng giận em ấy, chỉ là em ấy không hiểu thôi."

Trong miệng cô ta nói lời lo lắng, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên, có chút vui mừng.

Giang Tuyền ngồi ở một bên không ngờ Vu Vĩnh lại tức giận, đứng dậy nói: "Anh, đừng tranh cãi với Phất nhi, cũng trách em, không bàn bạc rõ ràng đã nói chuyện với anh."

Giang Tuyền nhìn Mạnh Phất ngồi ở một bên, không khỏi thở dài, vừa rồi ông cũng có chút xúc động, nghĩ đến hoàn cảnh sống của Mạnh Phất mấy năm nay, cô làm sao có điều kiện quốc họa.

Chắc hẳn là hai năm sau khi trở về Giang gia mới học.

Trong bếp, Vu Chân Lĩnh nghe tiếng động liền đi ra, đặt hoa quả mang ra lên bàn, bình tĩnh liếc nhìn đại sảnh, cười nói: “Anh sao thế, làm sao tức giận như vậy?"

Dưới sự an ủi của Vu Chân Lĩnh và Giang Hâm Nhiên, cơn giận của Vu Vĩnh cũng dịu đi, chỉ là ông không muốn gặp lại Mạnh Phất mà thôi.

Ăn xong, Vu Vĩnh không ở lại nữa, Giang Tuyền và Vu Chân Lĩnh đích thân tiễn ông.

Sau khi xe của Vu Vĩnh rời đi, Giang Tuyền thở dài, có chút tiếc nuối nói: “Tôi vốn tưởng rằng với sự dạy dỗ của anh trai bà, con bé sẽ dễ dàng thi vào trường đại học để theo học ngành nghệ thuật. Anh trai bà nổi tiếng, không ngờ ông ấy lại tức giận.”

Vu Chân Lĩnh tức giận nhìn ông: "Nó nói có thể vẽ tranh quốc họa, ông có tin không? May mắn là không ảnh hưởng đến Hâm Nhiên, sau này ông đừng có nghĩ kế lung tung!"

“Hôm nay tôi yêu cầu nó không được vào làng giải trí và quay lại đi học, nhưng nó nói sẽ vào Đại học Q.” Giang Tuyền lắc đầu, “Vào Đại học Q dễ dàng như vậy sao? Cho nên có lão sư dạy cũng tốt."

“Tuổi còn trẻ mà tâm tư lại khá lớn. Nếu được thì ông hãy nói chuyện với nó, có thể nhờ cha tôi dùng mối quan hệ giúp nó vào được đại học T với tư cách dự thính, đại học Q hay A nó cũng đừng ảo tưởng. . . " Vu Chân Lĩnh không muốn nghe những điều này về Mạnh Phất nữa.

Khi hai người đang nói chuyện thì Mạnh Phất cũng bước ra.

Vu Chân Lĩnh lập tức ngừng nói.

"Phất nhi, tối nay con có về không?" Giang Tuyền liếc nàng một cái.

Mạnh Phất "Ừm" cuối cùng tìm được cơ hội đưa cẩm nang cho Giang Tuyền và nhờ ông đưa cho Giang lão gia.

Giang Tuyền cầm trong tay nhìn xem, nhưng nhìn không ra: "Đây là cái gì?"

Mạnh Phất cầm chìa khóa chuẩn bị đi ra ngoài, thản nhiên nói: “Con vẽ bùa.”

Vu Chân Lĩnh đang định quay về, nghe vậy liền quay đầu nhìn cẩm nang trong tay Giang Tuyền: “Cô bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm những việc không đứng đắn này suốt ngày? Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi? Học thêm nhiều một chút đối với cô không có gì xấu. Người đời trước cũng không có ngu muội như cô. Đây là Thành phố T, khác với nơi ở trên núi của cô. Những thứ giả thần giả quỷ này có ích gì với ông nội cô?"