Mặt Giang Tuyền tràn đầy nghi hoặc.
Nghệ thuật, hội họa và những thứ này đều cực kỳ đắt đỏ nên Giang Tuyền chưa bao giờ cân nhắc những thứ này cùng với Mạnh Phất.
“Dùng để vẽ bùa.” Mạnh Phất dựa vào khung cửa, vẻ mặt có chút lười biếng, dùng giọng điệu trung lập đáp lại.
Nói đến đây, Mạnh Phất chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức quay đầu cười nhìn Giang Tuyền, da cô trắng mịn như tuyết như ngọc, khi cười như khắp núi băng tuyết tan vào mắt: “Con không chỉ có thể vẽ bùa, còn có thể luyện ra thuốc để xen vào kéo dài tuổi thọ, không gạt già trẻ, cha có cần không?"
Cô luôn lười biếng, ngay cả nụ cười cũng mang vào gỗ ăn sâu ba phân*.
*Hán Việt: Nhập mộc tam phong. Ý chỉ lập luận sắc sảo, bàn tán sâu sắc. Theo vtudien.com
Lúc này cô vừa cười, tài xế vốn đã quen nhìn mỹ nhan thịnh thế của Mạnh Phất, ngẩn người ở phía sau Giang Tuyền.
Giang Tuyền hiểu ra Mạnh Phất đang nói cái gì, sắc mặt nghiêm nghị, lông mày vặn chặt: "... Nói hưu nói vượn, nơi nào có thứ kì quái như thế. Nhìn cô xem, mẹ cô nói không sai, cô nên trở về đọc sách, đừng để những thứ này đầu độc.”
"Vậy nên cha không muốn?" Mạnh Phất liếc nhìn Giang Tuyền, xác nhận ông thật sự không muốn, cô lập tức nén cười, trở về bộ dạng lười biếng, không lạnh không nhạt.
Thậm chí còn không thèm nở một nụ cười giả tạo.
Như thể mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo ảnh.
Sau đó, cô dùng ngón tay gõ vào khung cửa, lạnh lùng nói: "Người ở bên trong kia, anh nhanh chóng lấy đồ đi."
Người lái xe phía sau cuối cùng cũng xác nhận những gì anh ta nhìn thấy trên xe vừa rồi không phải là ảo ảnh.
Tiểu thư như cô có hai mặt.
Người thanh niên bên trong bưng hai thùng sơn nhỏ đi ra, ngẩng đầu liếc nhìn Mạnh Phất rồi đi về phía cửa đối diện, không nói một lời.
Khi ngẩng đầu lên, Giang Tuyền và tài xế liền nhìn thấy rõ khuôn mặt của thanh niên trẻ.
Giữa đôi lông mày trẻ tuổi tuấn tú ẩn chứa loại cảm giác kiêu ngạo, dường như không phải do một gia đình bình thường nuôi dưỡng.
Sau khi cửa đóng lại, Giang Tuyền dường như có điều gì suy nghĩ nhìn Mạnh Phất: "Hai người quen không?"
“Không quen.” Mạnh Phất một tay giật khẩu trang bên kia xuống.
Mạnh Phất hiển nhiên không muốn nói nhiều, Giang Tuyền rất ít cùng cô giao lưu, lúc này không biết nên bắt đầu câu hỏi từ đâu, chỉ vòng vo chủ đề: “Con là con sẽ quay về trở lại trường cấp ba một lần nữa. Con thấy sao? Dù có ở đâu, có một chút am hiểu mới là điều cần thiết.”
“Tùy tình hình.” Mạnh Phất đứng ở cửa thay dép lê, lời ít mà ý nhiều, lạnh lùng vô tình.
Cô không còn là tiểu khả ái ở bệnh viện nữa.
Giang Tuyền thở dài, Vu Chân Lĩnh trước đó đã nói với ông, dù thế nào cũng nên để Mạnh Phất quay về, cho dù là mới có bằng cấp: “Đừng sợ không theo kịp khóa học, ta sẽ tìm người giúp con bù đắp kiến thức cấp 2. Hoặc nếu con muốn ra nước ngoài cũng được, ta làm vì lợi ích của con ”.
Mạnh Phất mới về Giang gia được hai năm, mười năm trước ông cũng không có chăm sóc cô, Giang Tuyền cũng không dám thúc ép cô quá mức, có lão gia chiếu cố cô, ông càng không dám kiểm soát nhiều hơn.
“Vậy cha có thể giúp con mua một căn hộ ở đại học Q không?” Mạnh Phất cuối cùng cũng nhìn ông.
Đại học Q, trường đại học đầu tiên ở bảy châu lục trên thế giới, xứng đáng với tên gọi của nó. Hàng năm, rất ít người ở Trung Quốc có thể vào được Đại học Q. Có gần 10 triệu sinh viên trên thế giới tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học hàng năm , và chỉ có vài nghìn người có thể vào được trường đại học này.
Không quá lời khi gọi tỉ lệ của nó là một phần triệu.
Giang Tuyền: "..."
“Xem ra cha cũng không giỏi lắm.” Mạnh Phất tiếc nuối nhìn Giang Tuyền: “Con chuẩn bị nghỉ ngơi.”
"Con cho rằng con muốn là có thể mua những căn hộ ở trường đại học này sao? Không thể đổi trường đại học? Cho dù là đại học A, ta cũng có thể giúp con tìm ra biện pháp," Giang Tuyền xoa xoa thái dương, cảm thấy có chút đau đầu: "Đại học Q? Cho dù là chị gái con, ta cũng không dám nghĩ như vậy, quên đi, ta nói cho con cũng không hiểu.”
Giang Tuyền không muốn cùng Mạnh Phất nhắc đến chủ đề này nữa, “Tối nay nhớ về nhà ăn cơm, chú con và những người khác đều ở đó, nhớ kĩ phải trở lại.”
Mạnh Phất nói: "Ồ".
Sau đó cô chuyển sự chú ý sang người lái xe.
Người lái xe có chút bối rối.
Mạnh Phất khách khí nhìn tài xế: “Trợ lý của chúng tôi vừa mới thay thảm, nếu anh không có dép…”
Tài xế liếc nhìn tấm thảm: “…”
Nó màu xám nhạt, anh làm tài xế cho Giang gia hơn 20 năm, là tâm phúc của Giang Tuyền, có cái gì tốt mà anh chưa nhìn thấy, nhưng anh ta lại không nhìn thấy gì đặc biệt ở tấm thảm này.
Anh rút chân ra.
Giang Tuyền ban đầu không có chuẩn bị đi vào, có lẽ Mạnh Phất mắng dọc đường đã khiến ông hoài nghi nhân sinh.
Nghe vậy, ông không nói gì nữa.
Nhưng khi cùng tài xế đi xuống cầu thang, ông chợt nghĩ đến điều gì đó, "Vừa rồi, Phất Nhi, cậu bé đối diện cửa nhà con bé đang mang thuốc màu, nó lại đang muốn gài bẫy tôi à?"
Đó hoàn toàn không phải dùng để vẽ bùa mà là dùng để vẽ biểu tượng.
Tài xế lẩm bẩm, cảm thấy cô Mạnh vừa rồi không giống như đang nói đùa.
**
Mạnh Phất buổi chiều tại thư phòng mày mò nghiên cứu trong chốc lát.
Khoảng 5h chiều nhiều thời điểm, mới cầm một túi tiền boa đi ra ngoài.
Vừa ra đến ngoài cửa, điện thoại di động của cô vang lên, là một dãy số không tên, Mạnh Phất một tay đeo tai nghe vào tai, tay kia đội mũ áo len lên đầu.
Điện thoại đầu kia, Tô Thừa đang chờ đèn đỏ, bóng đêm nhuộm dần mặt mũi anh, cảm giác lãng mạn nhàn nhạt: “ngày mai còn xin nghỉ sao?”
“Không được, trở về huấn luyện.” Mạnh Phất đoán rằng, cô lại xin nghỉ một ngày, sẽ lại khiến người ta ghét bỏ.
Tô Thừa cũng không hỏi cô đã làm gì, chỉ làm như trợ lý nói: “Sáng mai tôi đón cô đi huấn luyện.”
Mạnh Phất có chút ủ rũ “ừm” một tiếng,dừng chiếc xe trở về Giang gia, “6:00 tới.”
Giang gia.
Hôm nay, Giang gia mời Vu Vĩnh, chú của Mạnh Phất đi ăn tối.
Khi Mạnh Phất đến, toàn bộ Giang gia và Vu Vĩnh đều có mặt ở đó.
Một nhóm người đang ngồi trên ghế sofa và bàn cà phê, trò chuyện và cười đùa, có thể nghe thấy tâm trạng của họ đều rất vui vẻ.
Trong lúc mọi người đang trò chuyện cười đùa, người giúp việc ở ngoài cổng đúng lúc lên tiếng: "Lão gia, phu nhân, cô Mạnh đã về rồi."
Bầu không khí vui vẻ nhất thời đông cứng lại.
Giang Hâm Thần ngắt khối bánh ngọt ném tới trong miệng, từ trong mũi phát ra tiếng giễu cợt tiếng hừ.
Vu Vĩnh cầm chén trà một bên uống trà, một bên cùng Giang Hâm Nhiên, Giang Tuyền nói chuyện phiếm, không có quay đầu lại.
Vu Chân Lĩnh đang ở trong bếp quan sát, không phải ở bên ngoài.
Ngược lại là Giang Hâm Nhiên, thả tập tranh trong tay xuống, liếc nhìn ngoài cửa, đứng dậy, cười: “là em đã trở về, hôm nay không huấn luyện sao?”
Giang Hâm Nhiên và Mạnh Phất cùng tuổi, người Giang gia không muốn đem Giang Hâm Nhiên đưa trở về, cho nên một mực để cho hai người làm chị em.
Giang Tuyền nhớ tới ban ngày bị Mạnh Phất mắng, có chút buồn bực, nhưng cũng chiếu cố Mạnh Phất: “Phất Nhi, đến đây, cậu tới, tại sao không gọi cậu.”
Mạnh Phất giương mắt, uể oải lại không quy củ gì một tiếng: “cậu.”
Giang Tuyền sợ cô nói “Ta còn có cậu”?
Thấy cô có chút thành thật, Giang Tuyền cũng không để ý thái độ của cô.
“Hôm nay cậu con tới, là cho chúng ta nhìn chị con vẽ,bức tranh thuỷ mặc chị con vẽ hôm qua đã được chọn vào gian hàng trưng bày cấp C trong triển lãm ở thành phố T, con đó, ít nhiều nên học hỏi thêm từ chị con.” Giang Tuyền chia sẻ với cô những tin tức mới.
“A.” Mạnh Phất vẫn như cũ qua loa.
Giang Hâm Thần giọng mỉa mai nở nụ cười, “Cha, cha nói với chị ta nhiều như thế làm gì, chị ta biết cái gì gọi là triển lãm cấp C sao.”
“Con ngậm miệng,” Giang Tuyền trừng mắt nhìn hắn, quay người lại, hướng Vu Vĩnh nói, “Anh, anh không biết, thực ra Phất Nhi cũng biết vẽ tranh.”