Chương 14: Biết ngươi đang soát bình phong của ai không?

Nghe vậy, Đồng Nhĩ Dục nhìn Đồng phu nhân một cái, bà thoạt nhìn không muốn nhắc nhiều đến Mạnh Phất.

Đồng Nhĩ Dục cũng không hỏi nhiều bèn nói: "Ngày mai con phải đi gặp người của Vệ gia, không có thời gian.

Đồng phụ vốn không định nói chuyện nhưng nghe vậy, sắc mặt nghiêm túc: "đón tiếp Vệ gia cho thật tốt’’.

Trên thực tế, bất kể là Đồng gia hay là Giang gia, đều không rõ Vệ gia rốt cuộc có thế lực như thế nào ở kinh thành, chỉ nghe nhà mẹ đẻ Đồng phu nhân nói qua qua một chút nhưng Đồng phụ cũng rõ ràng, Vệ gia không phải là nơi mà bọn họ có thể động tới.

Điều quan trọng là Đồng Nhĩ Dục có thể đáp thượng tuyến.

Đồng Nhĩ Dục cười cười: “Con biết rồi".

Hắn đối với Mạnh Phất cũng không phải rất tò mò, trong vòng cũng hiếm khi nghe được tin tức về Mạnh Phất, hắn ngược lại có nghe qua Mạnh Phất trong giới giải trí.

Đừng nói là hắn không chú ý đến Mạnh Phất, cho dù có chú ý, cũng sẽ không vì Mạnh Phất mà từ chối gặp Vệ thiếu.

**

Cùng lúc đó, xe bảo mẫu của Mạnh Phất đã chạy đến tiểu khu cô thuê.

Lần trước tới vội vàng, Triệu Phồn không có tỉ mỉ chú ý khu vực này, lúc này Triệu Phồn xuống xe, nhìn thoáng qua tiểu khu cảm thấy khá kỳ quái, dù đã hơn mười giờ nhưng cảm giác nơi này người vô cùng ít..

Triệu Phồn sờ sờ cánh tay của mình, vừa nghĩ, vừa đi theo phía sau Tô Thừa.

Hành lang tòa nhà rất cũ, tổng cộng sáu tầng, không có thang máy, nhưng rất sạch sẽ, đèn được điều khiển bằng âm thanh, lúc này thoạt nhìn đen thui.

Mạnh Phất đang định đi lên, Tô Thừa giơ tay ngăn cô lại: “Đưa chìa khóa cho tôi. "

Mạnh Phất không hiểu, nhưng hai ngày nay cô vừa diễn tập, vừa theo Sở Nguyệt học múa, rất mệt mỏi, cô miễn cưỡng ngáp một cái, tìm chìa khóa đưa cho Tô Thừa.

Ngón tay của cô gái thon dài, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm nhẹ vào lòng bàn tay anh, có chút ấm áp.

Tô Thừa cụp mắt xuống, liếc nhìn chiếc chìa khóa, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn cô bằng ánh mắt ôn hòa: "Đi theo phía sau tôi”.

Anh vòng qua Mạnh Phất, đi lên cầu thang. Mạnh Phất kinh ngạc nhìn bóng lưng anh, sau đó mỉm cười. Khi anh bước lên từng bước, ánh sáng trên đầu anh cũng sáng lên. Ánh đèn trên cầu thang không sáng lắm, chiếu lên áo sơ mi màu nhạt của anh càng khiến nó mờ ảo, làm cho làn da của anh trở nên trắng sáng hơn, khi giơ tay định lấy chìa khóa mở cửa, gần như có thể nhìn thấy những đường gân xanh nhạt trên mu bàn tay.

Phòng của Mạnh Phất vẫn như lần trước anh đến, cũng không được dọn dẹp nhiều.

Tô Thừa mở đèn, quét xong một vòng, lông mày nhăn lại.

Trầm mặc một lát, anh nhìn về phía Mạnh Phất, đôi mắt đen nhánh phản xạ ánh đèn: "Một người có thể ở sao?"

Mạnh Phất nằm ở trên sô pha tại phòng khách, nhìn giống như rất mệt, ánh mắt cô khép hờ, lông mi buông xuống, có thể nhìn thấy bóng dáng nhàn nhạt trên mí mắt, lười biếng không muốn nói chuyện, giơ tay về phía anh, ra hiệu là có thể.

Chiếc điện thoại trong tay vẫn sáng. Mạnh Phất tiện tay mở ra, là wechat Ngụy Cẩm gửi tới.

Ngụy Cẩm: [mình thế nhưng không bị đào thải!]

Ngụy Cẩm: [Quỳ tạ. jpg]

Ngụy Cẩm: [Xoay vòng. jpg]

Ngụy Cẩm:...

Gửi một đống icon.

Mạnh Phất nhíu mày - -

Cô có biết cô đang lướt wechat của ai không?

icon của đối phương lập tức dừng lại.

Khoảng một phút sau [Ba, con sai rồi.]

Tô Thừa cúi đầu nhìn cô một cái, cũng không nói chuyện, chỉ đưa tay gọi điện thoại, không tới mấy phút, một người đàn ông cao lớn mặc áo đen đi lên, nhìn Tô Thừa, há miệng, "Ít...

Tô thừa liếc nhìn anh ta nhưng không nói gì.

Thanh âm của người đàn ông lại vang lên: "... Thừa thiếu.

Tô Thừa rũ mi mắt xuống: “Dọn dẹp một chút"

Người đàn ông: "......

**

Người đàn ông:….

Ngày hôm sau.

Mạnh Phất bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Gọi điện thoại chính là Vu Trinh Linh giọng nói không có nhiều cảm xúc, chỉ thấp giọng nói: "Không phải con nói sẽ đến thăm ông nội con sao?. Ông đã đợi con cả buổi sáng rồi.”

Mạnh Phất xoa xoa đầu, ngồi dậy: "nửa tiếng nữa”.

Sau khi nói xong, ném điện thoại di động, chân trần xuống giường đi ra ngoài.

Lúc mở cửa phòng đi ra ngoài, mới phát hiện toàn bộ phòng khách rực rỡ hẳn lên, sô pha thay đổi, trên mặt đất cũng trải một tầng thảm mềm mại.

Cô nhíu mày, sau đó đi đánh răng, thay quần áo, xuống lầu đón xe đi bệnh viện.

Nửa giờ sau, cô đến bệnh viện.

Giang lão gia nằm tại phòng điều dưỡng VIP ở tầng cao nhất, có hộ lý chăm sóc, Mạnh Phất kéo khẩu trang trên mặt, đăng ký thông tin ở chỗ y tá, tìm được phòng bệnh của Giang lão gia liền mở cửa đi vào.

Trong phòng, hôm nay người Giang gia hầu hết đều ở đây.

Giang mẫu Vu Trinh Linh, Giang phụ Giang Tuyền, còn có một một thiếu niên ngồi ở trên sô pha cúi đầu nhìn điện thoại di động.

Giang Tuyền ngồi ở bên giường, thấp giọng nói chuyện với Giang lão gia tử: “Ba, Phất nhi tới rồi."

Vu Trinh Linh nhìn Mạnh Phất, thần sắc có chút phức tạp, không mở miệng.

Thiếu niên ngồi trên ghế chơi điện thoại di động cũng không di chuyển.

Chỉ có Giang lão gia tử mở hai mắt, nhìn về phía Mạnh Phất, hai mắt đều chứa đầy vui sướиɠ cùng ôn hòa: "Phất nhi con tới rồi, mau ngồi đi.”

Ông yêu cầu hộ lý điều chỉnh giường của mình cao hơn. Lại nhìn Giang ba một cái, Giang ba liền đứng lên, nhường chỗ cho Mạnh Phất, ôn nhu nói: "Nói chuyện với ông nội con đi”.

Mạnh Phất một tay đóng cửa, một tay đang tháo khẩu trang xuống, nghe Giang lão gia nói, tay cô dừng lại một chút. Cô không nghĩ tới, Giang lão gia tử sẽ có thái độ như vậy với cô.

Giang lão gia tử nhìn thấy cô, tinh thần cũng tốt hơn không ít, nói liên miên cằn nhằn với cô, mặt mày còn có chút đắc ý: "Tối nay tám giờ tiết mục của con lại bắt đầu chiếu, ông đã bảo y tá ở đây đều đi xem, sau đó bỏ phiếu cho con."

Mạnh Phất bình tĩnh siết chặt cổ tay ông, nhìn rất ngoan: "Cảm ơn ông nội”

Ừ…Giang lão gia tử nhìn cô, càng nhìn càng thích, không biết lại nghĩ tới cái gì, nhìn về phía Giang Tuyền, "Nghe nói Nhĩ Dục cũng đã trở lại, 2 đứa nó đã gặp mặt nhau chưa?"

Nghe được một câu hỏi này, Vu Trinh Linh nghẹn lại, không biết phải nói gì.

Ầm - -

Cách đó vài mét, thiếu niên ngồi trên ghế cúi đầu nghịch điện thoại, nghe được câu này, trực tiếp đá văng ghế đứng lên, hắn nghiêng đầu, cười lạnh nhìn về phía Mạnh Phất: "Bởi vì chị, chị tôi hai năm nay rất ít khi trở về, có phải chị không thích chị tôi, bây giờ còn muốn cướp người chị ấy thích?"

Giang phụ mặt biến sắc, liếc ngang qua: "Giang Hâm Thần! Con nói chuyện với chị con kiểu gì vậy!

Con chỉ có một chị là Giang Hâm Nhiên, mấy người loạn thất bát tao gì đó cũng có thể là chị con?"