Chương 10: Bùng nổ biểu diễn đường phố, hắc mã (2)

Tên bài hát của nhóm Mạnh Phất là living, sống sót.

Khi buổi biểu diễn bắt đầu, tất cả đèn sân khấu đều tắt. Tiếng guitar nhẹ nhàng vang lên phải mất khoảng hai hoặc ba giây để hòa âm bass:

.

"Bang—"Trống đánh cực nhịp nhàng được thêm vào, ánh đèn sân khấu sáng lên ngay lập tức, chia thành tám chùm chiếu sáng lên tám cô gái!

Tiếng trống xen lẫn tiếng người và âm thanh kỳ ảo, từng tiếng từng tiếng đập vào tai mỗi người tại hiện trường.


Tiếng trống vang lên khiến Tịch Nam Thành đang thờ ơ ngồi trên ghế huấn luyện viên chậm rãi ngồi dậy, nheo mắt nhìn tám người biểu diễn.

Tám người hiên tại không hề giống phong cách ngọt ngào như trước đây, mà lúc này mỗi người đều là phong cách đơn giản mà ngầu, có người mặc quần bò dài phối cùng với áo khoác đinh, có người lại mặc T-shirt hình đầu lâu...

Mạnh Phất chỉ mặc áo T - shirt ngắn màu đen, cổ tay phải đeo một cái vòng tay màu đen, trên đầu còn đội một cái mũ lưỡi trai màu đen, tiết mục vừa vặn quay đến hình ảnh của cô chiếu lên màn hình lớn, mũ lưỡi trai cơ hồ đã che khuất hơn phân nửa khuôn mặt của cô, chỉ lộ ra hàm dưới tinh xảo.


Doãn Băng Niên đối với màn biểu diễn của nhóm thực tập sinh vừa rồi không có ý nhận xét gì, hiện giờ cô không rời đi đơn giản chỉ là tùy ý xem mà thôi.

Dù sao cô cũng coi như là fan qua đường của Diệp Sơ Ninh, Diệp Sơ Ninh ở tuổi này, có thể đạt tới thành tựu như vậy thì chỉ có ba tuyển thủ nước ngoài mới có thể so sánh được.

Đối với Mạnh Phất cô không quan tâm đến, ngoại trừ Diệp Sơ Ninh, cô cũng giống như đại đa số người trong nước chỉ chú ý đến ba sân thi đấu khác ở nước ngoài.

Cô đang chán đến chết
suy nghĩ lung tung thì tiết tấu đầu tiên đã đi vào, tiếng hát của Sở Nguyệt vang lên, nhịp đập đột nhiên nổi lên, cô gái cầm gậy bóng chày ở giữa bước một bước nhỏ bằng chân phải và tay phải đặt ở trước người, nhìn qua động tác rất lưu loát, động tác tay chân vô cùng mạnh mẽ.

Ngay sau đó mỗi người làm ra một động tác mang tính biểu tượng,

mọi người nhảy múa hăng say, cống hiến hết mình cho âm nhạc, mồ hôi đầm đìa,
gióng như đang khiêu vũ trên bờ biển với ánh mặt trời mọc vậy.

Những gì toát lên chính là tinh thần nhiệt huyết của tuổi trẻ không thể kìm hãm.

Bởi vì nhịp điệu mạnh mẽ, mái tóc ngắn cùng ánh đèn sân khấu biến hóa không ngừng nên toàn bộ sân khấu trong nháy mắt chỉ có bọn họ, âm thanh của người xem ở đây cùng những thứ khác tựa hồ không tồn tại.

Doãn Băng Niên theo bản năng chú ý tới cô gái đội mũ lưỡi trai ở giữa, dáng người của cô ấy thực sự rất đẹp, có độ mềm mại cao, nhưng lực độ tay chân lại mạnh mẽ đến đáng sợ.


Âm nhạc gần kết thúc, từ nhịp trống cao vυ"t giàu tiết tấu chậm lại, chỉ có tiếng guitar vẫn vang lên.