Mạnh Phất chỉ mới dùng ghita biểu diễn một số giai điệu mà cô ấy chọn, những thứ này thêm một chút hòa âm và phối, chính là bổ sung ca khúc thành công.
Liễu ám hoa minh*, những người khác hưng phấn điền vào các chi tiết.
Trong văn hóa Trung Hoa xưa, thành ngữ: “Liễu ám hoa minh” thông thường có ngụ ý rằng: Khi trước mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng mới tốt đẹp hơn, cũng tựa như trong hoàn cảnh khốn khó mà tìm thấy được lối thoát thênh thang phía trước vậy. (Theo ntdvn.net)
Chỉ có cô gái tóc ngắn ngồi xổm dưới chân Mạnh Phất, nắm vuốt góc áo xuống, nhỏ giọng hỏi: “Cô biết đàn ghita? Vậy lần trước cô nói với Tịch lão sư rằng cô không biết khuông nhạc.”
Mạnh Phất rất kiên nhẫn đối với cô gái dễ thương này, cô ngồi theo dáng hình chữ (mã) “马”: “Chị học ghita từ một người bạn của sư phụ, nhưng anh ấy không có thời gian để dạy chị đánh đàn.”
Cô gái tóc ngắn nghiêng nhìn Mạnh Phất, cảm thấy "Sư phụ" mà Mạnh Phất nói nghe có vẻ kỳ quái, trong xã hội hiện đại, ngày càng ít người dùng từ "Sư phụ", về cơ bản họ gọi đó là "Thầy".
Nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của cô gái tóc ngắn, Mạnh Phất nuốt lại những từ cô đã học được mấy tuần nhưng chưa thành thạo.
Mạnh Phất hứng thú với mọi thứ cô đọc được và học mọi thứ rất nhanh, sau khi học được một thứ, cô rất nhanh mất hứng thú và tìm kiếm những điều mới, cô thường xuyên bị thầy mắng: “Trông thì có vẻ như cậu có thể làm được mọi thứ, nhưng thực tế là cậu chẳng giỏi cái gì cả.”
**
Đinh Lưu Nguyệt rời khỏi nhóm của Sở Nguyệt đi đến nhóm của Giang Nhiên, 《 Tối Giai Ngẫu Tượng》 các nhóm thực tập sinh cũng chẳng có gì ngạc nhiên, ngoại trừ Giang Nhiên và Đinh Lưu Nguyệt, những người khác cũng không để ý tới.
Người ở đây đều chỉ muốn ở lại đến cuối cùng, ký hợp đồng nâng cấp.
Giang Nhiên và Sở Nguyệt là cùng một công ty , thứ hạng cũng gần nhau, sở dĩ cô lôi kéo Đinh Lưu Nguyệt, là hy vọng lần này Sở Nguyệt biểu diễn thất bại, để công ty rời bỏ cô.
Nhưng cô không nghĩ tới, ngày thứ hai cùng bốn vị đạo sư xác nhận tiết mục, Sở Nguyệt, Ngụy Cẩm và cả nhóm đều không hề tỏ ra chán nản.
Thậm chí tinh thần rất phấn chấn, còn cùng nhau thảo luận, xem ra cũng không bởi vì Đinh Lưu Nguyệt rời đi mà sinh ra phiền não.
Giang Nhiên dừng lại ở ngã tư, liếc nhìn Đinh Lưu Nguyệt, tháo tai nghe xuống, hỏi thăm: “Cô viết bài hát cho bọn họ?”