Chương 08: Chuyện không có khả năng thực hiện (3)

Đinh Lưu Nguyệt, sáng mai nhóm sẽ nộp bài hát. Mấy ngày nay mọi người đều toàn lực phối hợp tập luyện bài hát và vuc đạo do cô biên soạn, hiện tại cô lại muốn vào đội của Giang Nhiễm?. Ngụy Cẩm không thể tin nhìn Đinh Lưu Nguyệt:

"thật xin lỗi, chuyện này tôi đã nói với đạo sư, đạo sư cũng đồng ý."

Đinh Lưu Nguyệt không nhìn Sở Nguyệt và Ngụy Cẩm bèn nói:

"hôm nay tôi đã nói với các cô một tiếng”.

Đinh Lưu Nguyệt thừa nhận chuyện đến bây giờ là cô có lỗi với nhóm của Sở Nguyệt, nhưng mà cô không muốn lần biểu diễn tiếp theo là lần biểu diễn cuối cùng của cô.

Tiến vào giới giải trí, ai không muốn trèo lên trên? Cô cũng giống vậy.

Vốn nhóm của họ đã không bằng Giang Nhiên, giờ đây lại có thêm Mạnh Phất, cơ hội của cô lại càng mỏng manh.

Nói xong, cô mở cửa muốn đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Mạnh Phất tựa vào khung cửa nghịch điện thoại di động.

Đinh Lưu Nguyệt đối mặt với nhóm của Sở Nguyệt còn cảm thấy có lỗi nhưng khi đối mặt với Mạnh Phất cũng sẽ không.

Cô cũng không thèm nhìn Mạnh Phất một cái, trực tiếp đi đến phòng huấn luyện.

Mạnh Phất lúc này mới vào ký túc xá, nhìn thấy những người khác trong tổ đều ở đây, cũng không kinh ngạc, chỉ nhẹ nhàng đóng cửa lại.

"Ngụy Cẩm trực tiếp từ trên giường đứng lên: “ta đi tìm Lưu Nguyệt, cô ấy khẳng định có điều gì khó nói.”

Mạnh Phất lấy đàn hương và dụng cụ từ trong túi ra, không nhanh không chậm đốt:

"tối hôm trước ở đầu cầu thang tôi thấy cô ấy nói chuyện với Giang Nhiên rồi, cô tìm cô ấy cũng vô dụng thôi.”

Nghe vậy, sắc mặt Ngụy Cẩm trắng bệch cả người vô lực ngồi trên giường.

Những người khác cũng là vẻ mặt chán nản, không cam lòng.

Mạnh Phất châm xong, thưởng thức một ít đàn hương, cô luôn luôn lười biếng tản mạn, tốc độ nói chuyện cũng chậm rãi, "cô ấy đi thì đi, vốn dĩ cô ấy cũng không nghiêm túc sáng tác cho nhóm”

Bọn Ngụy Cẩm cũng không có ý giận chó đánh mèo Mạnh Phất, chỉ cười khổ: "cô không hiểu, nhóm của chúng ta chỉ có cô ấy biết sáng tác, hai ngày nay Đường lão sư cho chúng ta một đoạn nguyên khúc đều ở chỗ Lưu Nguyệt, chúng ta đều phối hợp với phong cách sáng tác và biên đạo múa của cô ấy. Sáng mai phải nộp bản chính thức, mọi thứ đều đã xong, chỉ thiếu phần soạn nhạc của cô ấy”.

Bọn họ muốn hoàn toàn bị loại a.

Khán giả, đạo sư sẽ không quan tâm đến lý do tại sao họ không có tiết mục.

Mạnh Phù quay đầu lại nhìn Ngụy Cẩm, đưa tay nâng cằm cô, cười nhẹ: “Đừng khóc, chúng ta soạn nhạc”

Tự soạn? Làm thế nào để soạn? Mọi người đều sững sờ, đừng nói rằng họ không viết soạn nhạc thậm chí là soạn nhạc trong một đêm, điều này đối với họ là không thể.