Khi lần đầu tiên nhìn thấy Tô Thừa, Triệu Phàm thiếu chút nữa cho rằng anh là một thiếu niên cổ đại xuyên qua hàng ngàn năm, thật không nghĩ đến là công ty sắp xếp anh làm trợ lý của Mạnh Phất.
Triệu Phồn có chút không dám nhìn anh, Tô Thừa mặc dù là trợ lý của Mạnh Phất, nhưng bọn họ rất ít gặp Tô Thừa, cơ bản mỗi tháng một lần.
Đối với Tô Thừa, Triệu Phồn nhớ rõ nhất chính là một năm trước, Mạnh Phất có một lần hát nhép bị trên mạng tẩy chay, công ty gần như từ bỏ Mạnh Phất.
Đến ngày hôm sau, khán giả trên weibo giống như đều quên hết chuyện này.
Vô luận là chuyện cá nhân hay là chuyện "hát nhép" đều bị xóa sạch sẽ, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nếu không phải Triệu Phồn có ảnh chụp màn hình thì cô còn tưởng rằng mình mất trí nhớ.
Ừ, "Tô Thừa đưa tay cầm lấy USB mà Triệu Phồn đưa cho anh, nhìn Mạnh Phất đang ngủ suy nghĩ một lát, trầm giọng nói: "chờ cô ấy tỉnh lại rồi hãy đi”.
Chờ Tô Thừa ra cửa, Triệu Phồn vẫn không có phản ứng lại.
Anh Thừa lúc nào dễ nói chuyện như vậy?
Mỗi lần nhìn thấy anh, cô cùng Mạnh Phất cơ bản đầu cũng không dám ngẩng lên.
Cùng Tô Thừa cùng làm việc 2 năm, Triệu Phồn biết, Tô Thừa người này có bệnh thích sạch sẽ, phòng này là phòng riêng của Tô Thừa, mỗi lần giải quyết xong công việc, cô cùng Mạnh Phất cũng không thể ở lại thêm dù chỉ một phút.
Hôm nay đột nhiên lại phá lệ để Mạnh Phất ngủ thẳng đến tỉnh?
Lúc Mạnh Phất trở lại tổ tiết mục đã là mười một giờ tối. Cô cài mũ trùm lên đầu, khi đi ngang qua phòng huấn luyện, đèn ở một số phòng huấn luyện lớn vẫn còn sáng. Lần biểu diễn sau là lần đào thải theo hệ thống nên một đám thực tập sinh người sau cố gắng hơn người trước.
Mạnh Phất chuẩn bị về tắm trước.
Gần đến cửa ký túc xá, cô ngẩng đầu nhìn cửa ký túc xá một cái, sau đó lại làm như không có việc gì đi vào. Cửa ký túc xá đóng kín, chỉ để lại một chút khe hở.
Mạnh Phất còn có thể nghe được tiếng nói chuyện của Đinh Lưu Nguyệt ngoài cửa: “tôi có thể làm sao bây giờ? Tôi vì cơ hội lần này, từ bỏ việc học. Buổi biểu diễn sẽ được tổ chức trong vài ngày tới, hai mươi người đứng cuối cùng sẽ bị loại. Sở Nguyệt, lần trước tôi xếp hạng là bao nhiêu cô không biết sao? Thứ 37! Lần này biểu diễn có một chút sai lầm, tôi sẽ vĩnh viễn đánh mất đi cơ hội.”