Chương 7: Lần gặp cuối cùng (3)

Không bao lâu, Triệu Phồn đưa Mạnh Phất đi vào.

Đến lầu hai, Triệu Phồn hướng nhìn bốn phía nhìn một chút, hỏi thăm nhân viên phục vụ, xác định chỗ ngồi, tiếp đó đưa tay gõ cửa một cái.

Rất nhanh, bên trong truyền đến chữ “vào đi”.

Triệu Phồn ra hiệu cho Mạnh Phất, lập tức đẩy cửa đi vào.

Phòng khách không lớn, bên trong tựa như đang đốt đàn hương, một làn hương bay lên, khiến lòng Triệu Phồn đang khẩn trương dần bình tĩnh trở lại.

Mạnh Phất chăm chăm cúi đầu vuốt điện thoại, vẻ mặt lười biếng, khóe miệng như có như không cong lên.

Ngửi được mùi đàn hương này, cô hơi ngẩng đầu lên.

Liếc mắt liền nhìn thấy bên cửa sổ có một người đàn ông.

Đối phương mặc một chiếc áo len trắng sạch sẽ, sạch sẽ mà phẳng phiu, dáng người tao nhã, giống như trúc xanh.

“Tô ca.” Triệu Phồn hạ thấp giọng, mở miệng.

Tô Thừa xoay người lại,lúc này Mạnh Phất mới nhìn thấy trong tay anh ta còn cầm tách trà, khớp xương tay rõ ràng phản chiếu đến chén trà màu xanh lam, càng lộ ra đường nét trắng trẻo và mảnh mai, lạnh lùng như ngọc, anh đặt chén trà xuống, khẽ ngẩng đầu, ánh đèn làm mờ đi hình dáng của anh: “Ngồi trước, người sẽ đến ngay.”

Giọng nói trầm tĩnh, trong veo tựa như dòng suối trong ánh sao đêm giá lạnh.

Mạnh Phất kéo ghế ra ngồi xuống, lấy tay xoa xoa lỗ tai, âm thanh này, thật là dễ nghe.

Cô vừa ngồi xuống.

Bên ngoài đã có người gõ cửa.

Triệu Phồn lập tức đứng lên, “có lẽ là giáo viên tới!”

Cô trực tiếp đi mở cửa.

Bên ngoài là một người đàn ông trung niên, theo Triệu Phồn đi vào, “xin hỏi, anh là anh Tô mà lão Trần vừa nói đến?”

“Chào anh,” ánh mắt Tô Thừa dừng lại trên mặt Mạnh Phất, lần nữa nhìn về phía người đàn ông trung niên, giơ tay gọi phục vụ mang thêm một bình trà, “lão Trần nói tôi tìm anh có chuyện gì sao?”

Người đàn ông trung niên gật đầu.

Tô Thừa lại rót thêm một bình trà, Triệu Phồn nhanh chóng giải thích tình huống của Mạnh Phất cho ông ấy.

“Ý cô là cô gái này?” Người đàn ông trung niên lúc này mới hiểu rõ nguyên nhân, đưa mắt nhìn Mạnh Phất.

Triệu Phồn gật đầu, “chính là cô ấy, lão sư, ông cảm thấy thế nào?”

Người đàn ông trung niên nhíu nhíu mày, liếc nhìn Mạnh Phất, suy nghĩ nửa ngày, vẫn lắc đầu, “xin lỗi, buổi chiều hôm nay tôi đã nhận một học sinh rồi.”

Nếu ngày trước, là Trần lão giới thiệu người, ông sẽ không dễ dàng từ chối.

Nhưng lần này không giống nhau, người học sinh buổi chiều kia là Tịch Nam Thành giới thiệu cho ông, vừa rồi Triệu Phồn nói, cũng giới thiệu Mạnh Phất không biết nhạc lý là gì, điều này khiến ông hoài nghi Triệu Phồn có phải muốn tới đây làm loạn hay không.

Chọn cái này hay cái kia cũng không cần suy nghĩ.