Chương 7: Lần gặp cuối cùng (2)

**

Phòng vệ sinh.

Mạnh Phất dựa vào cửa, một tay nhét tai nghe vào tai, tay kia mở vòi nước để rửa sạch vết đen nhạt trên tay, "Triệu tỷ?"

Là Triệu Phàm gọi cho cô.

“Em tìm thời gian vào buổi tối để ra ngoài một chuyến, lúc 6:00,” Triệu Phồn bên kia hẳn là còn ở công ty, thấp giọng nói, “Tô ca đã trở về, nhớ kỹ, em nhất định không thể tới trễ.”

Mạnh Phất dựa vào bồn rửa tay, chậm rãi rửa tay còn lại: “Có chuyện gì, buổi tối bọn em còn muốn tập luyện.”

Cô biết Tô ca mà Triệu Phồn nhắc tới chính là trợ lý của cô.

Nói đúng ra, Vân Trợ Lý chỉ sống trong miệng nữ phóng viên và Triệu Phồn.

Đi theo sau lưng nữ phóng viên một tháng, Mạnh Phất cũng không có nhìn thấy ai khác dù chỉ một lần.

Đương nhiên, Mạnh Phất cũng không hiểu, tại sap Triệu Phồn đường đường là một người đại diện, lại gọi một trợ lý là “Tô ca”?

“Em không phải vẫn muốn tìm giáo viên thanh nhạc hay sao, trước đó mấy ngày chị nghe Tô ca nói, nhờ anh ta giúp em tìm một người, hôm nay vừa đúng lúc anh ta trở về, hẳn là giúp em tìm được rồi ,” bên kia Triệu Phồn lấy tay ấn lên điện thoại, nói:

“Em nhớ kỹ, 5:00 chiều chị sẽ tới đón em.”

Triệu Phồn cúp điện thoại.

Mạnh Phất giơ tay rút một tờ giấy từ chỗ rửa tay bên cạnh, lau khô tay, mới đi tìm Đường Trạch xin phép nghỉ.

Đường Trạch mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng cũng không làm khó cô.

Mạnh Phất có chút đặc biệt tại toàn bộ tổ chương trình, những người khác bao cả Diệp Sơ Ninh trong quá trình huấn luyện đều chưa bao giờ rời khỏi tổ chương trình, nhưng Mạnh Phất là ngoại lệ, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, thời gian trước kia hầu như rất ít ở lại tổ chương trình.

Về việc này, đạo diễn đều ngầm đồng ý.

Đường Trạch có đôi khi cũng hoài nghi, Mạnh Phất có hậu thuẫn hùng mạnh phía sau.

Tịch Nam Thành từ bên kia đi tới, vừa hay nhìn thấy bóng lưng Mạnh Phất rời đi khỏi phòng làm việc của Đường Trạch.

“Cô ấy đến tìm Đường lão sư làm gì?” Tịch Nam Thành liếc nhìn bóng lưng Mạnh Phất , hỏi nhân viên công tác.

Nhân viên công tác dừng lại một chút, “Xin phép nghỉ, giống như muốn đi......”

Tịch Nam Thành trực tiếp xua tay, thản nhiên nói: “Không cần nhắc đến cô ấy.”

**

Cùng lúc đó.

Thành phố T.

Tại một nhà hàng cũ ở phố cổ, hương trà tỏa ra bốn phía.

Ở lầu hai, gần bên cửa sổ,có một ông lão ngồi trên ghế kéo đàn nhị rất tao nhã, cô gái ở bên cạnh nhẹ nhàng hát.

Tựa như dẫn người ta vào một cái thế giới ảo giác.