Chương 7: Lần gặp cuối cùng (1)

Vị đạo sư này là Ôn Dục, tuổi hơi lớn, là một nghệ sĩ.

Tổ chương trình mời cô tới để đàm tọa, cô bao dung với những người trẻ tuổi này hơn Tịch Nam Thành rất nhiều.

Mạnh Phất được xem là điểm nhấn của chương trình, về tin đồn của cô, người trong chương trình còn biết nhiều hơn cả trên Internet.

Đường đường chương trình tuyển chọn, vậy mà xuất hiện một thực tập sinh thậm chí còn không biết giản phổ là gì.

Ấn tượng của Ôn Dục về cô lần trước có chút thay đổi, cô cảm thấy cô gái này vẫn là một tài năng có triển vọng.

Nhưng bây giờ......

Ôn Dục nhìn xem chữ trên tờ giấy trắng, tư thái nảy sinh, thiết họa ngân câu*, không chút gò bó, thoạt nhìn là do người nào đó có mười phần bản lĩnh thâm hậu viết ra, nhìn chữ như xem người, chữ viết này thật sự là đẹp tới cực điểm.

*Thành ngữ hình dung cách đi bút nhẹ nhàng mà mạnh mẽ trong thư pháp.

Ôn Dục am hiểu việc nghiên cứu tranh chữ, đối với chữ này của Mạnh Phất, cô cảm thấy mặc cảm.

Chỉ nhìn những lời này, gần như là một hình ảnh khác so với hình ảnh thiển cận và trình độ học vấn thấp mà Ôn Dục từng thấy trong chương trình trước đó.

Ôn Dục lòng sinh kinh ngạc.

“Ôn lão sư?” Tịch Nam Thành đang suy nghĩ về Diệp Sơ Ninh, đi tới cửa liền phát hiện Ôn Dục cũng không có đi theo.

Ôn Dục có chút bất đắc dĩ, liền quay mặt đi, tiến về phía trước hai bước, ngạc nhiên nói: “Tôi vừa phát hiện chữ viết của Mạnh Phất rất đẹp, anh đi xem xem.”

“Chữ?” Tịch Nam Thành nhìn cái bàn kia một mắt, cười một cái, “Ôn lão sư, cô có thể xem thư pháp của Diệp Sơ Ninh, cô ấy đoạt giải nhì môn thư pháp, nhưng cô ấy chưa bao giờ nhắc đến nó trong chương trình. Khi cô nhìn thấy chữ viết của cô ấy, cô liền biết có chút chữ nó cũng không phải là thư pháp.”

Toàn bộ chương trình chỉ nhằm mục đích để khuấy động một mình Diệp Sơ Ninh, để thỉnh thoảng khiến cho Diệp Sơ Ninh được yêu thích.

Nghe lời nói của Tịch Nam Thành, Ôn Dục dừng một chút: "Nam Thành, anh đối với Mạnh Phất có quá nhiều thành kiến."

Tịch Nam Thành cười cười, cũng không giải thích , “Ôn lão sư, tôi còn có việc.”

Những người khác đều đang luyện múa, chỉ có cô ấy đang viết, Tịch Nam Thành đã quen với những loại chiêu trò này.

Tịch Nam Thành còn muốn cùng đạo diễn thương lượng về việc mời gia sư riêng cho Diệp Sơ Ninh, anh ta chào Ôn Dục rồi rời đi mà không nhìn tờ giấy trên bàn.