Nơi này là căn tin, bọn họ không có mic và hiện trường cũng không có camera cho nên Đinh Lưu Nguyệt không cần quan tâm đến hình tượng mà tỏ thái độ bất mãn đối với Mạnh Phất đến mức tối đa.
Phỏng đoán toàn bộ trại huấn luyện, không mấy người ưa thích Mạnh Phất, cô ở đội nào thì nhất định là tai nạn của đội đó.
“Lưu Nguyệt?” Ngụy Cẩm nhìn thấy bóng lưng Đinh Lưu Nguyệt rời đi, mở to miệng. Cuối cùng quay sang Mạnh Phất, giải thích: "Cô ấy bình thường không phải như vậy, lần này là bởi vì thời gian quá gấp, ngày mai chúng ta sẽ đem ca khúc cùng bài nhảy đã chọn giao cho đạo sư, tổ chúng ta chỉ có một mình cô ấy sáng tác, anh đừng bị cô ấy ảnh hưởng."
Hôm nay là ngày huấn luyện khép kín thứ hai, từ lúc biên soạn đến huấn luyện, lại đến khi biểu diễn, chỉ có không đầy một tuần lễ, gần như mỗi người mỗi ngày thời gian đi ngủ không đến năm tiếng.
Mạnh Phất nhấp một ngụm sữa bò, nghe vậy, chỉ nhìn Ngụy Cẩm Sở Nguyệt một chút: “đằng sau có gì cần ta giúp một tay, cứ việc nói.”
Ngụy Cẩm thấy Mạnh Phất không giống như đang tức giận, nhẹ nhàng thở ra: “tốt.”
Còn việc Mạnh Phất nói sẽ giúp đỡ, Ngụy Cẩm cùng Sở Nguyệt đều chỉ thoáng nghe qua không cho là thật, ở trong mắt hai người, Mạnh Phất chỉ cần cùng bọn họ nghiêm túc huấn luyện, đó chính là trợ giúp lớn nhất rồi .
Hiệu ứng sân khấu tốt không chỉ do một người mà là do cả một tập thể phối hợp.
Nghe trong giọng nói của Ngụy Cẩm có ý qua loa, Mạnh Phất cũng không giải thích, chỉ nhướng mày cười. Cho đến hiện tại hai người đối với Đinh Lưu Nguyệt vẫn tín nhiệm vô điều kiện. Có lẽ, đây là niềm tin của người trẻ tuổi đối với tình bạn, với một tinh thần không sợ hãi xông về phía trước, cuối cùng đυ.ng đến đầu rơi máu chảy.
Nhà ăn lầu hai phòng khách, đây là chỗ ăn của đạo sư cùng nhân viên công tác.
Tịch Nam Thành bưng bánh mì và salad, tới ngồi ở bàn ăn bên cửa sổ.
Nhân viên khác sẽ liếc nhìn qua bên này, nhưng không ai dám quấy rầy Tịch Nam Thành.
“Két --một người đem ghế kéo ra, ngồi ở đối diện anh. Tịch Nam Thành khẽ ngẩng đầu, liếc mắt liền thấy người đàn ông trung niên, anh lễ phép cùng đối phương chào hỏi: “Mộc Đạo.”
Người ngồi trước mặt anh là Mộc đạo diễn chính là tổng đạo diễn của cuộc thi trong nước《Thần tượng xuất sắc nhất》
“Nhóm học viên này chất lượng như thế nào?” Mộc Đạo“xì xụp’’ ăn mì thịt bò, ngẩng đầu hỏi thăm Tịch Nam Thành.