Thấm thoát đã đến cuối thu tháng mười khí sáng.
Một ngày trước hôn lễ, Hạng Noãn đang đợi kết hôn trong căn hộ của mình. Một nhóm bạn bè và thân thích chờ đón cô dâu đã đến.
Thợ trang điểm trang điểm cho cô dâu, phụ dâu đứng cạnh cô dâu, rót cốc nước, sợ làm hỏng lớp trang điểm, nên cắm cây ống hút vào cốc nước cho cô dâu uống.
Đào Hủy Hủy đặt ly nước xuống, nhìn thời gian nói: "Thật sự rất phấn khích, còn phấn khích hơn chính mình kết hôn nữa."
Hạng Noãn bật cười, nắm tay của Đào Hủy Hủy: "Lát nữa mình sẽ ném hoa cưới cho cậu, cậu phải nhận đấy."
Đào Hủy Hủy xua tay nói: "Không cần, mình đây còn phải chơi thêm 300 năm nữa."
Thợ trang điểm trang điểm xong cho Hạng Noãn, kiểu tóc cũng đã xong.
Thợ trang điểm và Đào Hủy Hủy giúp Hạng Noãn mặc áo cưới vào, nhϊếp ảnh gia và cameraman cũng đang chụp ảnh quay phim không ngừng bên cạnh. Hứa Tĩnh Vi mang đến 3 vạn từ nhà xuất bản.
Hạng Noãn ngồi trên mép giường, Đào Hủy Huy và mấy người bạn nữ đang cùng nhau đứng ở ban công nhìn ra ngoài, không lâu sau thì nghe thấy có người la lên: "Chú rể tới rồi!"
Đào Hủy Hủy vội vàng dẫn người chạy đi đóng cửa phòng khách lại.
Hạng Noãn đặc biệt căn dặn cô ấy: "Đừng đùa quá trớn đó."
Đào Hủy Hủy cười: "Coi cậu đau lòng chưa kìa."
Dưới lầu có tiếng pháo vang lên, Hạng Dương đến gần Ôn Hàn, lén lút đưa một chuỗi chìa khóa cho anh: "Anh rể, nếu lát nữa các cô ấy không để cho anh vào, thì anh lấy chìa khóa này mở cửa đi, đây là em lấy từ túi xách của chị em ra, chút nữa đừng bán đứng em đó."
Ôn Hàn trả chìa khóa lại cho Hạng Dương: "Hôm qua, chị em đã đưa chìa khóa dự phòng cho anh rồi."
Phụ rể Triệu Văn Đình thình lình bị nhét đống cẩu lương vào mặt.
Ôn Hàn chỉnh trang lại dáng vẻ, lên lầu đi đến cửa nhà Hạng Noãn, gõ cửa: "Vợ ơi, anh đến đón em đây."
Đào Hủy Hủy ở bên trong la lên: "Thành ý đâu?"
Ôn Hàn nhìn Triệu Văn Đình, lấy ra một xấp bao lì xì thật dày từ trong ba lô bạn trai sau lưng. Đào Hủy Hủy he hé mở cửa, Triệu Văn Đình nhét đống bao lì xì vào trong người cô ấy: "Thỏ nhỏ ngoan, mở cửa ra đi, mau mở cửa ra đi nào, chú rể muốn vào trong."
Đào Hủy Hủy phát từng bao lì xì cho mỗi người đứng chặn cửa, còn dư lại thì cất vào túi mình, sau đó đóng sầm cửa lại.
Trắng trợn chơi xấu.
Lúc phụ rể và bạn trai gõ cửa ầm ầm, Ôn Hàn không hoảng hốt cũng không vội vàng lấy ra chìa khóa Hạng Noãn đã đưa cho anh trước đó, mở cửa.
Các bạn trai bắt đầu đẩy cửa, mấy cô gái bên trong đương nhiên không phải đối thủ của những người này.
Cánh cửa thứ nhất bị phá vỡ mà không có chút hồi hộp nào.
Các bạn gái chỉ đành rút khỏi cửa phòng khách, chạy vào phòng ngủ chặn cửa.
Chú rể và các bạn trai đứng trước cửa phòng ngủ, dưới khe cửa đưa ra một tờ giấy, bên trên chi chít dòng chữ.
"Quy tắc của người chồng tốt."
Ôn Hàn nhìn lướt qua, chữ quá nhiều, ít nhất mười phút mới đọc hết, nhưng anh đã rất nóng lòng muốn gặp tân nương của mình rồi.
Ôn Hàn gấp tờ giấy quy tắc chồng tốt lại, nhét vào trong túi, nói với người trong phòng ngủ: "Tối nay anh đọc cho em nghe."
Nói xong thì lấy chìa khóa ra, chuẩn bị mở cửa.
Bên cạnh có người nói: "Chú rể, anh lấy chìa khóa đâu ra thế, vậy là ăn gian nha."
Ôn Hàn cười đáp: "Vợ tôi đưa."
Cửa phòng ngủ nhanh chóng bị đánh chiếm, không chút hồi hộp.
Cô dâu ngồi ở đầu giường, trên người mặc chiếc váy cưới trắng tinh, tôn lên làn da trắng nõn như tuyết, đôi môi nhỏ đỏ mọng như anh đào phủ đầy nước, ánh mắt tựa như cất giấu mọi thứ, nụ cười nhàn nhạt, thanh tĩnh ngọt ngào.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, rồi nhẹ nhàng cúi đầu xuống.
Ôn Hàn đi tới, nửa quỳ nắm lấy bàn tay của Hạng Noãn, in lên bàn tay cô một nụ hôn.
Sau đó ôm người đi ra ngoài.
Người bên hôn lễ vội vàng kêu lên: "Chú rể, đợi đã, đừng gấp vậy chứ, dâng trà, còn chưa dâng trà nữa mà."
Ôn Hàn dừng lại, cùng với Hạng Noãn dâng trà cho cha mẹ nhà gái.
Anh ôm ngang cô đi xuống lầu.
Hạng Noãn vùi vào ngực Ôn Hàn, nghe nhịp tim của anh, bây giờ mới cảm thấy là hiện thực. Không phải là mơ, cuối cùng cô cũng gả cho anh.
Mấy người bạn gái ở đằng sau vừa cười vừa nói: "Tôi chưa từng thấy màn rước dâu nào lại nhanh như vậy, tựa như gió cuốn mây trôi vậy đó, cứ vù vù đón đi."
"Quan trọng nhất là trên tay chú rể có chìa khóa, chắc là cô dâu đưa, chậc."
"Chậc chậc chậc."
...
Cả ngày hôm nay đều rất bận, kết hôn đúng là chuyện khổ cực nhất trên đời.
Khổ cực nhất cũng là hạnh phúc nhất.
Nghi lễ được cử hành vào buổi tối, Hạng Noãn ngồi trong phòng trang điểm, thợ trang điểm đang làm kiểu tóc khác cho cô, chỉnh sửa lại lớp trang điểm. Áo cưới cũng đổi thành chiếc váy dài kéo lê trên đất.
Khách sạn tổ chức hôn lễ là khách sạn tốt nhất thành phố này. Xung quanh trang trí đầy hoa, trên vách tường điêu khắc những câu chuyện tình yêu lãng mạn, ban nhạc Toàn Thiên đã đánh bại bản nhạc triền miên.
Nghi lễ và tiệc tối đều diễn ra trong không khí vui mừng và cảm động.
Mỗi cô gái cũng từng tưởng tượng về hôn lễ của mình, hôn lễ của Hạng Noãn còn tuyệt hơn trong cả tưởng tượng của cô, chỉ vì người đeo chiếc nhẫn cho cô là người cô yêu nhất.
Cuối cùng, lúc Hạng Noãn ném hoa cưới, cô đã cố tình ném về phía của Đào Hủy Hủy, kết quả lại bị Triệu Văn Đình nhảy lên giành mất. Hai kẻ hoan hỉ oan gia giành được rồi cướp đi, cuối cùng cũng không biết ai đã mang bó hoa đi.
Hôn lễ kết hôn, lúc tiễn nhóm khách cuối cùng ra về, đã hơn mười giờ đêm.
Các nam thanh nữ tú cùng đôi tân đến phòng tân hôn, chờ nháo động phòng. Tiếc rằng tất cả đều bị Ôn Hàn nhốt ở ngoài cửa: "Đừng quậy nữa, hôm nay mọi người vất vả nhiều rồi, mau về nghỉ ngơi đi."
Triệu Văn Đình cười ha ha nói: "Gì mà mọi người vất vả rồi về nghỉ sớm đi, tôi thấy chú rể nóng lòng muốn động phòng thì có."
Những người bên cạnh bắt đầu cười theo nói: "Đúng đó!"
Sau khi đuổi được mấy kẻ ồn ào đó đi, Ôn Hàn vừa đóng cửa đã bắt đầu hôn tân nương của mình, anh đã cực khổ kìm nén suốt cả ngày hôm nay.
Hạng Noãn bất đắc dĩ đẩy anh ra: "Em còn chưa tẩy trang với thay quần áo nữa."
Trên người cô mặc chiếc váy dạ phục tơ tằm màu rượu đỏ, lớp vải mềm mại phác họa dáng người lả lướt mềm mại của cô, vòng eo thon thả một tay có thể ôm lấy, đôi chân thon dài trắng như tuyết.
Ôn Hàn cúi đầu, cúi xuống chỗ cổ chữ V sâu của lễ phục, thỏa mãn hôn một cái: "Anh giúp em cởi."
Lời nói thoát ra khỏi miệng mới phát hiện âm thanh có chút khàn khàn, nhiễm đầy tình sắc.
Anh đi vòng qua sau lưng cô, kéo dây khóa lưng của cô xuống, rốt cuộc vẫn không kìm được, ôm cô đi lên giường.
Cô tháo chiếc kẹp tóc xuống, mái tóc dài màu nâu xõa ra trên chiếc giường màu đỏ sậm, phản chiếu làn da trắng nõn của cô, xinh đẹp đến chấn động lòng người.
Cô nằm trên giường, không để cho anh tiếp tục, thế nào cũng phải đọc hết tờ giấy quy tắc chồng tốt kia mới được.
Ôn Hàn lăn lộn chịu đựng dục hỏa, nằm bên cạnh cô, đọc từng câu một cho cô nghe.
Tờ giấy quy tắc này là do Đào Hủy Hủy sao chép trên mạng về, tìm kiếm một chút là có một đống kiểu đó, gì mà chồng phải nộp tiền lương lên cho vợ, vợ mệt mỏi thì chồng phải đấm bóp vân vân và mây mây.
Nhưng Ôn Hàn đọc không đúng vậy, anh biến những câu nói tầm thường thành những lời âu yếm lãng mạn, giống như đang đọc một bài thơ ngắn.
"Nếu em mệt mỏi, hãy nằm trên cánh tay anh, cho dù trời trong hay mưa bão, anh nguyện hóa thân thành một chiếc dù, che chở em suốt đời bình an vui vẻ..."
Giọng nói của anh đầy từ tính, mỗi câu nói tựa như mang theo ma lực, khiến mặt cô ửng đỏ.
Hạng Noãn nằm trên người Ôn Hàn, hôn lên môi anh, văn chương của cô không giỏi như anh, ngàn vạn câu nói chỉ hóa thành ba chữ thôi, cô lại gần tai anh, dịu dàng nói: "Em yêu anh."
Đêm hôm nay vừa ngắn ngủ lại vừa dài đằng đẵng, sau khi kích động mê loạn là ôn nhu quấn quýt lấy nhau. Sau đó lại cuộn trào mãnh liệt tựa như dời sông lấp biến, như thủy triều dâng lên bờ về đêm, dưới ánh trăng, sóng biển dâng cuồn cuộn lướt qua.
...
Tia nắng đầu tiên của sáng tinh mơ chiếu vào, không lâu sau đó chiếu hết chiếc giường. Bình thường mỗi ngày Ôn Hàn đều sẽ dậy sớm chạy bộ, nhưng hôm nay anh không thể dậy.
Và cũng không muốn dậy.
Nếu không phải sợ cô đói bụng, anh có thể cùng cô ở trên giường cả ngày.
Vật nhỏ trong ngực còn đang ngủ say, anh cúi đầu, hôn lên mí mắt của cô. Cẩn thận đặt cô lên gối, rửa mặt rồi lập tức đi vào nhà bếp chuẩn bị bữa sáng.
Hạng Noãn bị mùi thơm của trứng chiên đánh thức, cô ngồi dậy, tựa đầu vào trên gối dựa.
Ảnh cưới treo ở đầu giường, hai người trong hình ngọt ngào ôm nhau. Trên ga trải giường thêu chữ "Hỷ" đỏ thẫm, rèm cửa sổ cũng đổi thành lụa mỏng màu đỏ, cả căn nhà được bao quanh bởi không khí dịu dàng quyến luyến.
Hạng Noãn thức dậy, đi tới cửa phòng bếp. Cẩu Tử ngồi bên chân cô, bộ lông mềm mại mượt mà.
Người đàn ông trong bếp tắt lửa, đổ trứng ốp la vàng trắng như tuyết lên chiếc đĩa sứ trắng, vừa quay người thì đã nhìn thấy cô vợ mới cưới của mình đang dựa vào cửa.
Ôn Hàn đi tới, hôn lên môi cô: "Vợ, còn sớm sao không ngủ thêm chút nữa?"
Hạng Noãn nhận lấy cái mâm trong tay Ôn Hàn, xoay người đặt mâm lên bàn ăn, rồi quay lại ôm eo của anh, áp vào lòng anh, nghe nhịp tim của anh.
Hạng Noãn ngồi trước bàn ăn, nếm thử trứng ốp la, ngẩng đầu nhìn Ôn Hàn, hơi cau mày, chọc anh: "Ngọt quá à."
Ôn Hàn kinh ngạc nói: "Không đâu, anh đâu có bỏ đường vào, chỉ thêm chút muối thôi mà." Đừng nói rằng anh bị hạnh phúc làm đầu óc lú lẫn, bỏ nhầm đường thành muối.
Anh nói xong thì cúi đầu nếm thử một miếng, chợt nhẹ giọng cười, mặn, đúng là muối.
Nhưng ngẩng đầu nhìn khóe môi hơi nhếch lên của cô, anh chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy vị ngọt.