Chương 39

Ôn Hàn gửi phần kịch bản đã hoàn thành cho đạo diễn Trương, sau đó anh kéo Hạng Noãn ra ngoài.

Địa điểm hẹn ở ngay cạnh nhà của Ôn Hàn nên họ cũng không cần đi xe, đi bộ mất mười phút là đã tới nơi.

Là một tiệm lẩu.

Vừa mới bước vào, họ đã nhìn thấy một cô gái vô cùng hoạt bát vẫy tay chào họ và kêu lớn: "Anh ơi, chị dâu ơi."

Ôn Hàn giơ tay ra hiệu cho cô, Hạng Noãn ngẩn ra, cô chưa từng được người ta gọi như vậy bao giờ, cô nhìn sang thì thấy Ôn Hàn rất vui vẻ, anh nói nhỏ với cô: "Đi thôi nào, bà xã."

Ngồi bên cạnh Lưu Tử Du là một người đàn ông ôn nhu và dịu dàng, nhìn thì có vẻ anh ta với Ôn Hàn như đã quen nhau từ rất lâu.

Sau khi trò chuyện vài câu, Hạng Noãn mới biết được Giang Thiếu Hoa trước mặt mình hóa ra chính là tiểu Ôn Hàn trong truyền thuyết.

Sở dĩ được gọi là tiểu Ôn Hàn là bởi vì cách viết của Giang Thiếu Hoa rất giống với Ôn Hàn, mặc dù bị hào quang của Ôn Hàn che mất nhưng thành tích của anh ta lại khá tốt, anh ta là người đứng đầu trong top hai mươi tác giả văn học điện tử ở thành phố Giang Thư.

Lưu Tử Du là một giáo viên ở một trường mẫu giáo, cô ấy nói rất nhiều và trông rất vui vẻ. Phần lớn thời gian đều là cô ấy nói chuyện, cô ấy là một cô gái vô cùng dễ thương.

Hạng Noãn có ấn tượng tốt với cô ấy. Sau đó cô lấy quà sinh nhật do cô và Ôn Hàn chuẩn bị ra đưa cho cô ấy.

Đó là một chiếc đồng hồ đeo tay. Lưu Tử Du đeo nó lên ngay lập tức, rồi không ngừng đưa nó đến trước mặt Giang Thiếu Hoa để hỏi anh ta xem nó có đẹp không.

Giang Thiếu Hoa có vẻ ngoài tương đối hướng nội, như thế thì tính cách của hai người có thể bổ sung cho nhau.

Hạng Noãn nhận thấy Lưu Tử Du rất thích Giang Thiếu Hoa, cả một bữa ăn, ngoại trừ ăn và uống ra, cô ấy đều nhìn chằm chằm vào mặt Giang Thiếu Hoa, khi nhìn anh ta, ánh mắt cô ấy lấp lánh, giống như đang nhìn bảo vật vậy.

Ôn Hàn giúp Hạng Noãn nhúng một lát thịt bò, sau đó anh đặt nó vào đĩa của cô.

Lưu Tử Du trêu ghẹo nói: "Lần trước em nghe mợ nói, năm sau hai người kết hôn hả?"

Ôn Hàn để đũa xuống: "Mẹ anh nói hả?"

Lưu Tử Du gật đầu.

Hạng Noãn đang định giải thích thì lại nghe thấy Ôn Hàn trả lời: "Mẹ anh nói đúng đấy."

Hạng Noãn đập đập chân Ôn Hàn dưới gầm bàn, ý là bảo anh đừng

có mà nói nhảm.

Cô đang mặc một chiếc quần legging, chính vì thế khi đùi cô áp vào đùi anh, thì lại cảm thấy hơi ấm, cô nhịn không được mà dính vào chân anh lâu hơn một chút.

Ôn Hàn lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho cô.

Ôn Hàn: "Em dụ dỗ anh đấy hả?"

Hạng Noãn không để ý điện thoại rung, cho nên là Ôn Hàn lại phải nhắc cô: "Điện thoại của em rung kìa."

Hạng Noãn lấy ra xem qua, sau đó lén lút mà trừng mắt nhìn anh.

Bà dì trên người cô đã ra đi sạch sẽ rồi, đêm nay nhất định sẽ xảy ra chuyện vô cùng khác với bình thường cho mà xem.

Ôn Hàn nói chuyện với Giang Thiếu Hoa về việc viết bài, Hạng Noãn nói chuyện với Lưu Tử Du về những chuyện của phụ nữ, từ chuyện phiếm trong làng giải trí đến hiệu son và màu son, và cuối cùng là đến cái sân thể dục ở cạnh nhà Ôn Hàn.

"Hồi nhỏ cứ vào kỳ nghỉ là em lại tới nhà của cậu chơi. Ngày nào em cũng bám mông anh em đi chơi. Có lần, đứa trẻ xấu xa của nhà cô giáo bên cạnh giật đồ chơi của em, nó còn cào vào mặt em nữa, sau đó nó bị anh em đánh cho một trận. Từ đó, nó không bao giờ dám giật đồ chơi của em nữa, nhưng mà cuối cùng á, anh em cũng bị cậu phạt cho ra sân thể dục chạy năm vòng dưới trời nắng to ý".

Hạng Noãn nở nụ cười, sau đó quay đầu hỏi Ôn Hàn: "Kỳ nghỉ hè, thời điểm nóng nhất ấy nhỉ."

Lưu Tử Du cúi đầu cắn một miếng thức ăn, rồi nói tiếp: "Có một cô bé ở nhà bên cạnh thích anh trai em. Lúc đó, cô ta cứ đứng ở bên sân thể dục ý, trên tay cô ta còn cầm một cây kem nữa. Thật không may, khi mà anh em chạy xong thì kem lại tan hết mất rồi".

Hạng Noãn nhìn Ôn Hàn và châm biếm anh: "Ôi người yêu thời thơ ấu!"

Ôn Hàn liếc nhìn Lưu Tử Du: "Lẩu cũng không thể ngăn được miệng của em sao." Anh nói xong lấy đũa gắp một đũa rau xanh bên nửa cay của nồi lẩu bỏ vào đĩa của Lưu Tử Du.

Lưu Tử Du nũng nịu nói với Giang Thiếu Hoa: "Anh trai em bắt nạt em."

Giang Thiếu Hoa mỉm cười, bỏ những món cay vào bát của mình và giúp Lưu Tử Du ăn hết.

Một bữa ăn rất vui vẻ, khi sắp rời đi, Lưu Tử Du đã nắm chặt lấy tay của Hạng Noãn mà bảo cô hãy đến nhà Ôn Hàn trong dịp năm mới, sau đó cô ấy sẽ đến thăm nhà cậu mợ của mình để chúc mừng năm mới, rồi sau đó nữa thì bọn họ có thể chơi cùng nhau.

Ôn Hàn kéo Hạng Noãn đến bên cạnh anh, sau đó nói với Lưu Tử Du: "Tạm biệt nhé."

Lưu Tử Du giữ chân cô: "Đừng đi mà, em muốn dính chặt lấy chị dâu, muốn cưới chị ấy về làm vợ cơ."

Ôn Hàn liếc cô ấy một cái: "Cởi đồng hồ trả lại cho anh."

Vừa nghe thấy điều này, Lưu Tử Du đã nắm lấy cánh tay của Giang Thiếu Hoa và bỏ chạy.

Hạng Noãn nhìn bóng lưng của hai người, nói: "Em họ của anh rất thích bạn trai của cô ấy đấy, ánh mắt của cô ấy đều dán lên người anh ta rồi."

Ôn Hàn gật đầu nói: "Là người đàn ông mà em ấy đã từng yêu đấy, lần trước thất tình cũng chính là bởi vì anh ta. Em họ anh quả là một cô gái rất si tình nhỉ."

Nói xong, anh nắm tay Hạng Noãn bước về nhà.

Hạng Noãn theo sau nói: "Anh đi nhanh thế để làm gì?"

Ôn Hàn xoay người cười: "Vừa rồi lúc đang ăn cơm, đã có người dụ dỗ anh, còn chà xát chân anh nữa. Em nói xem tại sao anh lại phải đi nhanh như vậy, hả?"

Hạng Noãn vừa đi vừa nói: "Chà, được thôi, vậy anh kể cho em nghe về câu chuyện thanh mai trúc mã của anh đi."

Ôn Hàn đáp: "Không có chuyện như vậy."

Hạng Noãn quay đầu nhìn anh: "Thật hay giả đó?"

Ôn Hàn gật đầu: "Đi thôi, chúng ta về nhà, còn có việc phải giải quyết cơ, chồng em không đợi được nữa rồi."

Vừa vào cửa, Ôn Hàn đã bế Hạng Noãn đi vào phòng ngủ.

Chó con chạy tới, vây lấy chân Ôn Hàn, nó cố gắng trèo lên.

Hạng Noãn giằng co hai lần, đạp vào chân anh nói: "Không được, cả người em toàn mùi lẩu, em đi tắm đã."

Ôn Hàn hôn cô một hồi rồi mới để cô đi tắm, anh lại còn vô cùng tận tâm mà giúp cô chọn một chiếc váy ren đen hai dây để mặc.

Hôm nay cô sử dụng nhà vệ sinh trong phòng ngủ của anh.

Ôn Hàn dựa vào cửa, nghe tiếng nước chảy ào ào bên trong, có thể tưởng tượng được mỹ nhân bên trong đang đứng trong một tầng hơi nước.

Tiếng nước cũng dần ngừng lại, anh đẩy cửa đi vào định ôm cô ra ngoài nhưng cửa đã bị cô khóa trái.

Đã đến thời điểm này rồi mà cô còn khóa cửa thì có tác dụng gì chứ, lát nữa không phải sẽ bị anh ăn sạch sẽ sao.

Không ngờ đúng lúc này, điện thoại di động của Ôn Hàn lại vang lên, anh vốn dĩ không muốn để ý tới, nhưng mà vừa liếc mắt qua thì lại phát hiện là điện thoại của đạo diễn Trương.

Đó chắc chắn là công việc cấp bách rồi, nhất là trong giai đoạn quan trọng sắp hoàn thành kịch bản thế này.

Ôn Hàn cầm điện thoại di động ra ban công phòng khách trả lời cuộc gọi.

Hạng Noãn tắm xong, đi ra, cô nghe thấy Ôn Hàn gọi điện thoại, cô bước đến bên giường liếc nhìn điện thoại của mình.

Một khách hàng đã gửi cho cô một tin nhắn riêng về chuyện công việc, Hạng Noãn đáp lại, thấy Ôn Hàn còn đang bận nên cô lướt Weibo.

Cô nhìn lướt qua tin nhắn riêng của người hâm mộ, sau đó chọn một vài tin nhắn và trả lời.

Khi lướt xuống dưới cùng, cô nhìn thấy một bức ảnh được gửi bởi một tài khoản phụ Weibo.

Đó là một bức ảnh cũ cách đây hơn mười, hai mươi năm, bối cảnh là sân thể dục cạnh nhà Ôn Hàn. Một cậu bé và một cô bé đang ngồi trên ghế đẩu nhỏ ăn kem. Bên cạnh bức ảnh là một dòng chữ: "Ôn Hàn, Tịnh Khởi được chụp vào ngày x tháng x năm xx."

Trái tim của Hạng Noãn đột nhiên trở nên hụt hẫng.

Cô nhớ lại những gì Lưu Tử Du đã nói, người yêu thời thơ ấu đó chính là người trước mặt cô sao, cô ta là Phương Tịnh Khởi sao.

Hạng Noãn nhớ tới chuyện cô hỏi Ôn Hàn ở cổng chung cư, nhưng anh nói không có câu chuyện gì với thanh mai trúc mã kia, làm sao mà có thể gọi là không có chuyện gì chứ? Cô ta đã từng chặn anh ở cổng trường, sau khi tốt nghiệp thì chặn anh ở tầng dưới nơi họ sống vào thời điểm đó nữa.

Anh ấy nói dối phải không? Dù không nói dối nhưng anh ấy vẫn cố tình che giấu điều gì đó.

Hạng Noãn cầm điện thoại di động trở về phòng ngủ dành cho khách, cô nhắn cho Ôn Hàn: "Em ngủ rồi, anh đừng quấy rầy em."

Sau khi Ôn Hàn và đạo diễn Trương trao đổi công việc trên điện thoại xong, anh hơi giật mình khi nhìn thấy tin nhắn của cô.

Phòng ngủ chính không có ai, chỉ có nhiệt độ trong phòng tắm còn sót lại chút độ ấm hòa cùng mùi thơm của sữa tắm, điều đó chứng tỏ cô vừa mới tắm xong.

Ôn Hàn nhất thời không đoán ra được là cô bị làm sao?

Anh gõ cửa, ôn tồn nói: "Noãn Noãn, em không sao chứ?"

Hạng Noãn cảm thấy khó chịu mà trả lời: "Em ngủ rồi, anh đừng tìm em."

Giọng cô rất không thoải mái, anh hiểu quá rõ tính tình của cô, như thế này chứng tỏ là cô đang thật sự tức giận, lúc này ấy mà nhất định phải cho cô không gian suy nghĩ riêng tư.

Ôn Hàn nói: "Ừ, vậy nếu em có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho anh nhé."

Nói xong anh trở về phòng ngủ.

Anh nghĩ một lúc, điều gì có thể xảy ra trong khoảng thời gian cô gần tắm xong, khi anh ra ngoài và trả lời điện thoại tới khi anh cúp máy được chứ.

Anh tự hỏi bản thân rằng mình có làm cái gì sai không, giữa họ có sự hiểu lầm gì phải không.

Ôn Hàn ngồi ở mép giường, lấy điện thoại di động ra, bắt đầu sử dụng vũ khí bí mật của mình.

[Mệnh Lý Phạm Tiện: Đang làm cái gì thế?]

Bên kia hồi lâu cũng không có trả lời.

Ôn Hàn đi vào phòng bếp rót một ly nước uống, sau đó trở về phòng ngủ

gửi thêm một tin nhắn.

[Mệnh Lý Phạm Tiện: Sao không trả lời thế,tâm trạng bồ đang không vui hả?]

Hạng Noãn nằm trên giường, nghe điện thoại rung, cô liếc mắt nhìn thấy mấy tin nhắn nhạt nhẽo, lúc đầu cô cũng không muốn trả lời, nhưng càng nghĩ cô càng cảm thấy khó chịu, cô cần phải trút bầu tâm sự với ai đó, cô cứ giữ trong lòng thế này, cảm giác nó vô cùng khó chịu.

[Ngũ Hành Khuyết Ái: Ừ, không tốt lắm.]

Ôn Hàn ngồi thẳng người, lập tức đáp lại.

[Mệnh Lý Phạm Tiện: Hãy kể cho người anh đây nghe đi nào, anh sẽ là người tư vấn miễn phí cho cưng.]

Hạng Noãn ngồi dậy, cô gắt gao mà mắng Ôn Hàn trước.

[Ngũ Hành Khuyết Ái: Người bạn trai mà tôi đang yêu bây giờ ý, xấu xa thế nào cậu biết không? Chính là cái dạng trêu hoa ghẹo nguyệt, trời sinh số đào hoa, hái mãi cũng không hết luôn, thế mà, chết tiệt đó còn dám lừa bà cô là tôi đây này, cậu nói xem cái loại người này có nên cắt luôn đi không!]

Tức khắc Ôn Hàn cảm thấy căng thẳng ở chỗ nào đó.

[Mệnh Lý Phạm Tiện: Người này thật sự quá đáng, cắt thì hay là thôi đi, nếu không sau này người chịu thiệt khéo là cậu đó.]

[Mệnh Lý Phạm Tiện: Vậy thì người ta đã chọc tức cậu như thế nào?]

[Ngũ Hành Khuyết Ái: Cái loại hàng đó khi còn nhỏ có một thanh mai trúc mã, tình cảm rất tốt, tuổi nhỏ hồn nhiên mà, cô gái đó theo đuổi loại hàng này nhiều năm, vậy mà còn nói với tôi là

giữa bọn họ không có chuyện gì. Đúng là lừa đảo mà.]

Ôn Hàn nắm chặt lấy điện thoại, anh nhíu màu.

[Mệnh Lý Phạm Tiện: Cậu có bắt được họ bí mật ân tình với nhau không?]

[Mệnh Lý Phạm Tiện: Thấy họ gọi điện thoại rồi, còn từng cùng nhau ăn cơm nữa?]

[Ngũ Hành Khuyết Ái: Mấy cái này thì không có]

[Mệnh Lý Phạm Tiện: Vậy thì cậu lo quái gì chứ!]

[Mệnh Lý Phạm Tiện: Nếu mà người ta thật sự có ý như vậy thì họ đã ở bên nhau kể từ khi cậu chia tay ba năm trước rồi còn gì.]

[Ngũ Hành Khuyết Ái: Này, cậu rốt cuộc đứng về phía bên nào đó?]

[Mệnh Lý Phạm Tiện: Tớ sẽ luôn đứng về phía công lý.]

[Ngũ Hành Khuyết Ái: Cảm ơn cậu.]

[Mệnh Lý Phạm Tiện: Không cần khách khí, nên làm mà.]

Hạng Noãn tâm tình với bạn thân trên mạng xong, tâm trạng thanh tịnh đi không ít, cô cũng không còn tức giận như trước, nghĩ kỹ lại thì, nếu Ôn Hàn thật sự có tâm tư gì, người bên kia sẽ không cần gửi ảnh khiến cho cô tức giận, chắc là không làm gì được Ôn Hàn nên mới tìm đến cô đây mà.

Về phần người gửi ảnh kia ý mà, dường như mọi chuyện cũng không còn quá quan trọng nữa.

Ôn Hàn cảm thấy tâm trạng Hạng Noãn khá hơn, anh đặt điện thoại xuống và đi vào bếp nấu những viên bánh trôi hoa quế thơm ngọt, anh nấu chín rồi chụp ảnh, xử lý bằng bộ lọc hình ảnh cho ảnh đẹp một chút, rồi gửi tới Hạng Noãn.

"Bé ngoan, em ra ăn bánh trôi hoa quế này."

Hạng Noãn nhìn thấy tin của Ôn Hàn, cô theo mùi hương mà đi ra.

Ôn Hàn kéo ghế ra, anh ngồi đối diện với Hạng Noãn, nhìn cô ăn bánh trôi rồi nói: "Em nói đi nào, xảy ra chuyện gì thế?"

Hạng Noãn đáp: "Không có gì."

Ôn Hàn đưa tay nhéo cằm cô nói: "Là ai gọi điện hay nhắn tin cho em?"

Hạng Noãn ăn xong bánh trôi, cô đẩy bát và thìa sang một bên, đứng dậy đi vào phòng ngủ, lấy điện thoại ra, bấm vào bức ảnh nói: "Đây là ai?"

Vẻ mặt Ôn Hàn nghiêm túc nói: "Là ai gửi cho em?"

Hạng Noãn trả lời: "Một cái tài khoản phụ mà em không biết."

Ôn Hàn ôm vai Hạng Noãn, nhìn vào mắt cô nói: "Người này gửi ảnh cho em là có mục đích gì, không phải chọc giận em sao. Cách đánh địch tốt nhất là đừng làm theo ý địch, em biết không?" Anh dừng lại rồi nói: "Vì vậy, vào lúc này ấy mà, chúng ta nên thân mật hơn chút mới phải chứ."

Hạng Noãn gần như bị cái phương pháp lưu manh tẩy não này của anh làm tức giận đến bật cười.

Ôn Hàn nói tiếp: "Ở cửa chung cư, anh không có nói dối, vốn dĩ là không có chuyện gì cũng không có giao thiệp. Em nên tin anh mới đúng."

Hạng Noãn ngẩng đầu nhìn Ôn Hàn, dưới ánh đèn, đường nét khuôn mặt của người đàn ông này vô cùng đẹp đẽ, đôi mắt sáng ngời, đồng tử như nam châm rất dễ hút mắt người ta vào.

Ôn Hàn ôm Hạng Noãn vào lòng, nói: "Ba năm chúng ta đã lãng phí rồi, những ngày tháng còn lại, mỗi một giây mỗi ngày đều nên trân quý."

Người trong lòng anh dường như bị thuyết phục rồi, cô gật đầu, dụi trán vào lòng anh như một chú cừu non ngoan ngoãn.

Anh cúi đầu hôn cô: "Vậy em có thể để anh yên tâm mà yêu em không?"

Cô chưa kịp nói thì anh đã bị anh đoạt hết cả không khí rồi.

Anh ôm ngang cô lên, vừa hôn vừa đi vào phòng ngủ. Cô mặc bộ đồ ngủ bằng ren màu đen mà anh chọn, làn da trắng nõn như tuyết trắng, lại giống như được phủ trên người ánh trăng, dưới ánh đèn mơ hồ lại càng trở nên mềm mại.

Anh như một con đại bàng khát nước bay lượn trên sa mạc, mà cô là nguồn nước duy nhất.

"Noãn Noãn." Anh đè cô xuống, khàn giọng mà gọi tên cô.

Cô nhìn thấy ánh trăng rơi vào trong mắt anh, nhấp nhô lên xuống, đáy lòng cô dường như được đào ra một khoảng không, nhưng lại nhanh chóng bị cảm giác vui sướиɠ lấp kín.

Giống như gió đêm lướt qua cơn thủy triều hỗn loạn, nó tạo ra những đợt sóng lớn, vội vã đánh vào linh hồn của cô.