Sau khi phê duyệt xong các bản vẽ, Hứa Tĩnh Vi sử dụng Weibo chính thức của Nhà xuất bản Tri Hoa để phát bài đăng mới, đem 《 Đông Cung Phong Vân Lục 》 chuẩn bị xuất bản công bố ra bên ngoài.
Ôn Hàn và Hạng Noãn cũng phối hợp tuyên truyền chia sẻ bài Weibo này.
Những Hạng Noãn lại lo lắng nhìn chằm chằm vào khu bình luận của Ôn Hàn, thậm chí quên cả việc kêu cơm hộp.+
Cô phải đối mặt chính là fan sách cùng kiểm nghiệm thị trường, chính vì thế cô không thể kéo chân sau của anh, những bức tranh của cô phải xứng với cuốn sách của anh.
Hạng Noãn lướt qua khu bình luận nhiều lần, trái tim như đang treo trên cổ họng, thậm chí còn căng thẳng hơn so với khi chờ điểm số của kỳ thi tuyển sinh đại học. Đặc biệt là lúc so sánh các bản nháp trước đây của Dao Quang với mình.
Cô còn chưa nắm chắc được các kĩ năng siêu viêt của Dao Quang.
【 Hiệp hội bạn bè của Ôn: Là Tống Cảnh cùng Tần Du trong tâm trí của tôi, cảm động, cảm tạ! 】
【 Ôn Hàn là nam thần của ta: Cái này quá đẹp, bạn có tặng kèm poster với sách không? 】
【 Văn Đình cư sĩ: Mẹ kiếp! 】
【Phát ngôn viên thư viện: Không muộn sao? 】
【 tranh minh họa nhỏ trong suốt: Tôi là fan sách cũng là họa sĩ, nói chung kỹ năng vẽ tranh, thiết kế của người này quá đẹp, nắm chắc mà cũng quá cần thận. Nó có cả hình thức và cả tinh thần, giống như bước ra từ cuốn sách vậy. 】
【 Một hạt ngô: Chắc chắn rồi, phiên bản của Dao Quang thật vô dụng, không biết bản của Dao Quang sau khi tô màu so với bản này hiệu quả sẽ như thế nào. 】
【 Họa sĩ tranh minh họa Dạ Miên: Cứ như vậy, giống nhau. 】
【 Đại Từ Tử: Thần sống lại. 】
......
Chỉ trong nửa ngày, số lượng người hâm mộ trên Weibo của Hạng Noãn tăng từ tám vạn lên hơn hai mươi vạn. Cô không dám nói rằng cô đã vẽ tốt như thế nào, nhưng xem đánh giá từ bình luận, ít nhất hẳn là cô đã qua cửa rồi, như vậy cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Đào Hủy Hủy mở cuộc trò chuyện Thư Hữu Hội để nhắn với cô.
【 Ôn Hàn Thư Hữu Hội: Noãn Nhi, bức tranh này vẽ thật tốt quá, hình dạng của nhân vật rất tuyệt, nếu không phải nam thần nhà mình không vẽ tranh, mình cũng phải tự hỏi liệu có phải là anh ấy vẽ hay không. 】
【 Ôn Hàn Thư Hữu Hội: Hôm trước mình có đi ngang qua nhà cậu, cậu không ở nhà, cậu đi đâu vậy? 】
【 Họa sĩ tranh minh họa Phi Vãn: Đến nhà Ôn Hàn vẽ tranh, anh ấy tay cầm tay dạy. 】
【 Ôn Hàn Thư Hữu Hội: He he, cậu thật hài hước. 】
【 Họa sĩ tranh minh họa Phi Vãn: Tháng tới, Hội Nhà văn sẽ họp vào ngày 5, Văn Đình cư sĩ sẽ đến sao? 】
【 Ôn Hàn Thư Hữu Hội: Mình xem trên danh sách thì có. 】
【 Họa sĩ tranh minh họa Phi Vãn: Cậu có cần tình nguyện viên nào vào ngày họp Hội Nhà văn không? 】
【 Ôn Hàn Thư Hữu Hội: Bình thường thì không cần thiết, nhưng vì cậu đã nói vậy thì cần. 】 【 Họa sĩ tranh minh họa Phi Vãn: Chờ mình lấy được chữ ký của Văn Đình cư sĩ sau đó quay lại mời cậu ăn cơm. 】
【 Ôn Hàn Thư Hữu Hội: Nhắc tới chuyện này mới nhớ, nam thần của mình cũng nằm trong danh sách mời, nhưng có lẽ anh ấy sẽ không đi, bởi vì anh ấy chưa bao giờ đến đó, thật bi thương! 】
Cô cùng Đào Hủy Hủy nói chuyện thêm vài câu rồi Hạng Noãn mở giao diện tin nhắn riêng với Ôn Hàn. Muốn gửi cho anh một cái gì đó, nhưng không biết phải nói gì, đặc biệt là khi nghĩ đến đôi dép dành riêng cho nữ trên giá giày của anh, trong lòng lại khó chịu như bị kim đâm.
Anh sẽ cho cô thức ăn ngon và giúp cô loại bỏ xương cá, sẽ dịu dàng ôm hôn cô...... Không thể nghĩ về điều đó nữa, nếu tiếp tục nghĩ tới, cô nhất định sẽ cảm thấy hít thở không thông.
Mở QQ nhìn qua một lần nữa, nhóm họa sĩ minh họa rất náo nhiệt.
【 Bánh xe đẩy bí ngô: @ Dạ Miên sẽ tặng cho nam thần Tân Thư Họa Họa, bức vẽ của cô đâu, không phải nói Nhà xuất bản Tri Hoa đã liên lạc với cô sao. 】
【 He He: Phi Vãn, bộ đồ kia thật đẹp, dâng đầu gối lên trước. 】
【 Dạ Miên sẽ tặng cho nam thần Tân Thư Họa Họa: Ách, cái kia a, hai ngày nay tôi hơi bận, lịch trình không đủ, chính vì thế nên đẩy nó qua một bên. 】
【 Bánh xe đẩy bí ngô: Ha ha. 】
【 Dạ Miên sẽ tặng cho nam thần Tân Thư Họa Họa: Theo cảm nhận của tôi thì Phi Vẫn về khá tốt, nhưng tôi nghĩ nó có một chút vấn đề với bố cục của bức tranh đầu tiên, bên cạnh cành da^ʍ bụt có sự mất cân bằng nho nhỏ. 】
【 Dạ Miên sẽ tặng cho nam thần Tân Thư Họa Họa: Còn có nữ chính, tôi cảm thấy, màu sắc của đôi giày không tốt. Nếu đổi thành màu xám sẽ tốt hơn, nói cách khác thì màu tối dưới hoa sen lại rất đẹp. 】
【 Dạ Miên sẽ tặng cho nam thần Tân Thư Họa Họa: Đáng tiếc hai ngày nay trước tôi quá bận. 】
【 Phi Vãn: Tôi muốn cảm ơn cậu! 】
【 Dạ Miên sẽ tặng cho nam thần Tân Thư Họa Họa: Không cần cảm ơn. 】
【 Nam Qua Xa Cô Lộc:......】
【 Gấu nhỏ: Ha ha ha】
【 Trương Quân Hổ: Ha ha ha. 】
Bánh xe đẩy bí ngô cùng Hạng Noãn trò chuyện riêng vài câu, chủ yếu thảo luận về việc hội họp các họa sĩ minh họa ở thành phố Nam vào ngày 24. Nghe nói sẽ có rất nhiều người nổi tiếng trong nghề đến, có cả những người trước đây thường xuyên không lộ mặt.
Hạng Noãn từ trước đến nay không hề có hứng thú với các hoạt động này, nhưng cuối cùng trước sự năn nỉ ỉ ôi của bí đỏ mà đồng ý. Thời gian là cuối tuần này, địa điểm là một quán cà phê ở trung tâm thành phố.
Ôn Hàn sau khi đưa Hạng Noãn về nhà thì vẫn luôn bận rộn trong hội nghị. Nhà xuất bản muốn mở công ty sản xuất trò chơi nên muốn mở một cuộc họp, nhà sản xuất phim và truyền hình muốn cũng mở một cuộc họp. Nhưng mấy cuộc họp nhỏ này đều bị anh từ chối, còn lại là các cuộc họp lớn bắt buộc phải tham dự.Vì thế mãi cho đến cuối tuần, anh mới được rảnh rỗi.
Thứ bảy thời tiết rất tốt, Triệu Văn Đình hẹn Ôn Hàn ra ngoài, anh ta nói anh ta cần phải đến một nơi vừa náo nhiệt vừa yên tĩnh để tìm linh cảm.
Quán cà phê ở trung tâm thành phố chắc chắn là một địa điểm thích hợp. Có thể ngồi ở gần cửa sổ, nhìn vào dòng người để tìm linh cảm.
Hai người đi đến quán cafe họ thường tới, Ôn Hàn đẩy cửa nhìn vào rồi nói: "Hôm nay có rất nhiều người, đổi một quán khác đi."
Triệu Văn Đình nhìn vào bên trong: "Không có việc gì, chúng ta sẽ ngồi ở phía bên kia." Sau đó họ tìm chỗ ngồi trong góc cạnh cửa sổ.
Triệu Văn Đình nhìn thoáng qua đám người, nhướng mày nói: "Cô gái mặc váy hai dây màu xanh lục kia không tệ, dáng người rất đẹp, đã thế còn được một đám đàn ông vây quanh."
Ôn Hàn nhìn cũng không thèm nhìn, ngẩng đầu nhìn Triệu Văn Đình nói: "Tập văn nào?"
Triệu Văn Đình thu lại ánh mắt nói: "Cô gái kia hình như đang nhìn cậu, cậu có quen không?"
Ôn Hàn quay đầu lại, nhàn nhạt liếc mắt nói: "Không quen biết." anh lại nói: "Ăn mặc hở hang như thế cũng gọi là dáng người đẹp, cậu cũng thật nông cạn."
Triệu Văn Đình không phục nói: "Vậy thì cái gì mới được cho là dáng người đẹp?"
Trong đầu Ôn Hàn hiện ra người con gái trong lòng, nhấp môi cười cười, không nói.
Lúc Hạng Noãn đến, nhiều họa sĩ minh họa đã đến, đa số họ tụm lại tốp năm tốp ba cùng nói chuyện phiếm, còn có một số người mang theo notebook ra vẽ, chiếm non nửa quán cà phê.
Bí đỏ thấy Hạng Noãn, vẫy vẫy tay về phía cô: "Đại mỹ nhân, nơi này nơi này, không ngờ cậu cũng tới."
Một tiếng gọi này, khiến rất nhiều người nhìn về phía cửa.
Cô gái mặc một bộ váy liền áo, giày xăng-đan hồng nhạt, nhìn qua rất sạch sẽ, giống như một cơn gió tươi mát giữa ngày hè oi ả. Đôi mắt trời sinh mang theo một phần quyến rũ, đôi môi anh đào tô chút son hồng nhạt, có chút dụ hoặc lại ôn nhu.
Cô khẽ cười cười, khóe môi giơ lên, đôi má lúm đồng tiền nho nhỏ giống chứa đầy nước cam ngọt, thấm vào tận ruột gan.
Đôi mắt của Triệu Văn Đình nhìn thẳng: "Mẹ kiếp, mình cảm thấy mình nhất kiến chung tình rồi! Làm sao bây giờ, cậu nghe tiếng tim đập của mình một chút, có giống tiếng nai con chạy loạn không?"
Ôn Hàn bất đắc dĩ nói: "Cậu ngày hôm qua, còn có hôm trước, mỗi ngày đều nhất kiến chung tình thì phải." Anh nhấp một miếng cà phê, vẫn không quay đầu lại.
Cho dù có đẹp đến đâu, sao có thể đẹp bằng cô?
Triệu Văn Đình lập lời thề son sắt: "Chờ, mình đi qua đó một lúc."
Ôn Hàn cười cười: "Chúc cậu mã đáo thành công."
Hạng Noãn ngồi cạnh bí ngô, mọi người không ngừng lại đây tự giới thiệu, trong đó có mấy người bạn trong diễn đàn, cô trò chuyện rất vui vẻ.
Bí đỏ dán vào tai của Hạng Noãn, nhỏ giọng nói: "Người mặc váy xanh lục kia là Dạ Miên, cô ta có liếc cậu một cái, nhưng mà cô ta thua rồi, ha ha ha."
Hạng Noãn nhìn theo ánh mắt của bí ngô, quả nhiên bắt gặp một ánh mắt không thân thiện.
Dạ Miên với lớp trang điểm tinh xảo đứng lên, eo nhỏ uốn éo bước đến trước mặt Hạng Noãn, cười nói: "Phi Vãn, cậu vẽ lông mày rất không tồi, lông mi giả gắn cũng rất tốt, kĩ thuật trang điểm cũng rất tốt, không giống mình, không biết phải trang điểm như thế nào."
Bí đỏ là người nóng tính, lập tức muốn đứng dậy mắng người. Dạ Miên này thật đúng là, rẻ mạt đến hết thuốc chữa.
Phi Vãn ấn bí đỏ xuống, nhìn Dạ Miên nói: "Vậy đa tạ cậu khích lệ." Cô tới là muốn cùng bạn bè gặp mặt, không phải tới cãi nhau.
Dạ Miên bưng cà phê lên nhấp một ngụm, quay đầu nhìn thoáng qua Ôn Hàn cùng Triệu Văn Đình rồi nói: "Nhìn thấy anh đẹp trai đằng kia không, người đưa lưng về phía chúng ta ấy, vừa nãy nhìn chằm chằm vào tôi, các ngươi nói tôi có nên đi qua hay không đây."
Bí đỏ trắng mắt nhìn cô ta một cái: "Cút"
Hạng Noãn nhìn cũng không nhìn, nói cho có lệ: "Ha ha, chúc cậu mã đáo thành công."
Dạ Miên lấy ra một chiếc gương nhỏ để trang điểm, tô lại lông mày và son môi, sau đó nở một nụ cười đầy quyến rũ, xoay người đi vào toilet.
Lúc Dạ Miên đi ra, bí đỏ nhỏ giọng nói với Hạng Noãn: "Cô ta là đi toilet để bơm ngực sao? Rõ ràng vừa rồi không lớn như vậy!" Rồi liếc xuống ngực của Hạng Noãn: "Nhưng mà, nhìn thế nào cũng không to bằng cậu, của cậu là hàng thật à, làm sao có thể hoàn mĩ như vậy."
Dạ Miên đến trước mặt Hạng Noãn và bí đỏ, nhìn thoáng qua Ôn Hàn, cười quyến rũ: "Toàn bộ phụ nữ trong quán cà phê nhìn anh ta, mà anh chỉ nhìn một mình tôi."
Bí đỏ cười cười: "Người ta đưa lưng về phía này, sao cô biết là người ta đang nhìn cô."
Trong lòng Hạng Noãn nổi lòng muốn chơi đùa, cười nói: "Dạ Miên, chúng ta đánh cược đi, nếu cô có thể lấy được số điện thoại và làm anh ta mời cô một ly cà phê, vậy tôi sẽ tẩy trang, còn không được, cô tẩy trang."
Để cho một người phụ nữ tẩy trang trước mặt mọi người, thật là tàn nhẫn!
Nhưng Dạ Miên rất tự tin về mị lực của bản thân, gật đầu đồng ý. Eo nhỏ của cô ta uốn éo, đi về phía Ôn Hàn.
Cùng lúc đó, Triệu Văn Đình được bạn tốt Ôn Hàn chúc phúc, đứng dậy đi về phía Hạng Noãn.