Sở Trì bị đám người trong nhóm hành cho héo úa. Bọn họ cực kì kích động, tốc độ nói chuyện nhanh đến mức mắt cậu hoa lên. Cậu vốn không muốn lăn lộn trong cái nhóm này, bị lăn cho đến nuốt không trôi. Nhìn bọn họ thảo luận các phương thức thẩm vấn, trừng phạt cậu đến vui quên trời đất, Sở Trì liền lén lén bò đi xem phim. Khung chat bọn họ cứ việc chơi. Cậu xem phim của cậu.
Xem được chưa đến 2 phút, cửa sổ chat QQ của Phong Mặc nhảy ra, Sở Trì thề là cậu ghét nhất cái chức năng buzz này!
Phong Mặc: Xem phim gì đó
Tham ăn: Bá vương biệt cơ
Phong Mặc: ừm, kinh điển
Tham ăn: Đúng thế
Sở Trì đã xem bộ phim này rất nhiều lần. Cậu là một thanh niên hoài cổ, đặc biệt là với những tác phẩm kinh điển, cực kì thích xem đi xem lại hoặc nghe đi nghe lại.
Cũng giống như công việc bây giờ của cậu. Mỗi ngày tiết mục các ca khúc hoài cổ phát sóng từ 2 giờ đến 5 giờ chiều cũng do cậu làm MC. Pha một cốc cafe hoặc một cốc hồng trà, nghe một chút các ca khúc kinh điển, lẳng lặng tận hưởng thời gian như ngưng đọng lại.
Sở Trì xem tiếp khoảng 5 phút mới phản ứng lại. Hắn ta làm sao biết mình đang xem phim chứ?! Bỗng nhiên nghĩ đến linh hồn ám lưng trong tiểu thuyết, Sở Trì giật mình quay đầu lại nhìn phía sau. Đương nhiên là chả có cái vẹo gì hết.
Phong Mặc: Không cần nhìn, em cũng không thấy tôi.
Lời vừa nói ra, Sở Trì kinh ngạc không thôi! Người này cũng không phải quá hiểu cậu, thì cũng là quá hiểu cậu rồi! Nhưng mà...bạn của cậu làm gì có ai khủng như thế.
Tham ăn: Phụt, anh không phải đang trốn trong cái lỗ nào ở nhà tôi chứ!
Phong Mặc: Nhà em ở đâu
Sở Trì hùng hổ gõ xuống địa chỉ nhà mình, vừa định ấn gửi thì phát hiện không đúng, xóa hết chỉ để lại một câu.
Tham ăn: =-= Đại thần anh quá âm hiểm rồi, thế mà lại định lừa lấy địa chỉ nhà tôi!
Móa, lòng vòng một hồi thế mà lại định lừa lấy địa chỉ nhà cậu! Quá là đáng xấu hổ! Quá là âm hiểu đi!
Phong Mặc: Anh rất đơn thuần
Tham ăn:!!
Phong Mặc: Còn chưa có đến mà
Tham ăn:...
Sở Trì cạn lời. Mặt anh còn dày hơn được nữa không?!
Tham ăn: Anh làm sao biết tôi đang xem phim
Phong Mặc: Đoán
Tham ăn: = = Không cần nói với tôi mấy lời vô căn cứ lung tung đó
Phong Mặc: Khưa khưa, trong nhóm sắp bay nóc luôn rồi, em cũng không có phản ứng. Không phải xem phim thì có thể làm gì
Tham ăn: Đại thần anh đáng sợ quá đấy
Sở Trì quyết định, vì bảo vệ an toàn tính mạng của mình, nhất định, nhất định phải cách xa người này chút!
Phong Mặc: Nếu chu đáo cũng là một loại tội lỗi thì anh thừa nhận, anh sai rồi [ưu thương]
Tham ăn: Phụt
Sở Trì phun thật. Cái loại văn nghệ này, cái loại phiến tình này, cái loại khó hiểu này...
Phong Mặc: Tiểu Trì chúng ra qua YY đi
Tham ăn: NO! = =
Phong Mặc: Em nợ anh mà
Sở Trì cạn lời. Cậu nợ anh ta cái gì. Nói như đúng rồi vậy, cứ như cậu thật sự nợ anh ta ấy.
Tham ăn: Lần trước tôi căn bản không đồng ý
Phong Mặc: Em cũng không từ chối
Tham ăn: Ê! Đấy là do anh đột nhiên log out được không?! Giận!
Phong Mặc: Chỉ là YY thôi. Tiểu Trì em phản ứng lớn như thế, chẳng lẽ...em thật sự là con gái
Tham ăn: (‵o′) 凸
Anh mới là con gái ấy! Sở Trì buồn bực. Cậu muốn chứng minh bản thân, nhưng cậu lại không thể lên YY. Phiền chết đi! Lăn lộn trong cái giới này, mỗi một người nghe đều mẫn cảm với mọi thứ, không cẩn thận chút sẽ bị bọn họ nghe ra được cậu là DJ của radio thì không hay. Cậu chỉ đơn thuần nghĩ muốn chơi đùa chút, thoải mái thả lỏng, cũng không nghĩ đến sẽ trêu vào mấy thứ phiền phức như này.
Tham ăn: =-= thế coi như tôi là con gái đi
Phong Mặc: ^-^ Vợ ơi
Tham ăn:!!!!!!!!!!! Ai là vợ anh?!
Phong Mặc: Không cần xấu hổ
Đại gia à, anh mới xẩu hổ ấy! Sở Trì hung hăng cắn một miếng khoai chiên, răng rắc một tiếng, đầu năm nay thật không dễ dàng gì, lên mạng cũng bị người ta chiếm tiện nghi!
Còn là bị một đại lão gia chiếm nữa!
Tham ăn: Tôi mới không xẩu hổ! Ông đây là con trai!
Phong Mặc: ^-^ Vợ ơi em ngạo kiều
Tham ăn:... Anh đi chết đi!
Phong Mặc: Vợ, anh không nỡ bỏ lại em
Tham ăn: = = được rồi. Anh không cần chết, tôi chết đây!
Phong Mặc: Vợ, anh vẫn là không nỡ rời xa em
Tham ăn: Không được gọi tôi là vợ!
Phong Mặc: Được rồi, phu nhân ^-^
Tham ăn: ...
Sở Trì quyết định log out! Cậu phát hiện, cùng người này nói chuyện thật sự không thông được, nói không rõ, nói không hiểu! Hắn ta không phải người ngoài hành tinh thì mình chính là người sao Hỏa rồi!
Sở Trì bị làm cho tức đến đầu bốc khói mà tắt máy tính. Tắt máy xong mới phát hiện, mình sao lại phải tắt máy nhỉ! Tắt QQ là được rồi cơ mà?! Héo úa ngã xuống đất nhìn đèn chùm hoa trên đầu, Sở Trì không thể không nói lúc ấy não mình đại khái bỏ đi chơi mất rồi.
Còn đang nghĩ ngợi thì điện thoại kêu, Sở Trì chậm rì rì cầm điện thoại lên nghe. "Alo"
"Tiểu tử thối, không muốn nhận điện thoại của bà đây nữa phải không?! Sao chậm thế hả?!" Ờ, Sở Trì vừa nghe liền biết ban nãy không cẩn thận mà thất lễ chị đại nhà mình. Cậu cũng không hiểu con gái bây giờ kiểu gì, một người so với một người còn hung hãn hơn, mở miệng ngậm miệng đều là ông đây, bà đây.
"Chị hai, em chẳng qua gần đây nóng trong, não úng, phản ứng hơi chậm tý thôi mà! Đừng nóng đừng nóng. Có nếp nhăn thì tội của em nặng quá rồi."
"Bớt than khổ với bà đi. Nhấc cái mông lên đi qua Starbucks đường XX đón chị nhanh." Sở Duyệt không chút khách khí sai bảo thằng em nhà mình.
"Chị, chị không đi cùng anh rể sao?!" Sở Trì vừa nghe chị hai gọi ra đường liền bắt đầu viện cớ. Chị hai mỗi lần đi giầy cao gót trên đường đều mang khí chất gọi là "khí thế bùng nổ".
"Bé cưng, em nói anh rể nào nha~" Sở Duyệt dùng chất giọng mềm nhẹ đến chảy nước mà hỏi. Sở Trì nghe xong liền nổi hết gai ốc. Được rồi, cậu biết sai rồi. Sao cậu lại đi hỏi cái người bạn trai từ trước đến nay không hẹn hò với chị hai quá một tháng là ai cơ chứ.
"Chị, em đang mặc áo rồi, lập tức đến, lập tức là tới nơi." Sở Trì cấp tốc ngắt điện thoại, ngoan ngoan chạy đi sửa sang quần áo. Mỗi lần đều như thế nói cùng chị hai dạo phố, thực ra là qua đó có mấy cô bạn của chị đứng đợi ở đó. Chị hai nói là chị em của cô ấy, nhưng Sở Trì biết rõ đều là chị hai tìm đối tượng đến xem mắt cho mình.
Nhớ năm ấy cậu còn ngốc nghếch đơn thuần. Chị nói muốn mình cùng đi dạo phố. Cậu còn xỏ dép lê chạy đến tìm chị. Kết quả bởi vì không để ý ngoại hình mà làm chị hai mất mặt trước đám chị em. Một đường bị chị ấy vừa bóp vừa nhéo cũng thôi đi, trở về còn không cho ăn đói mất hai ngày. Kỹ năng nấu nướng của Sở Trì cũng từ đó mà bắt đầu học, tự cấp tự túc mới là vương đạo.
Chỉnh trang xong liền ra ngoài, kết quả là tắc đường. Một đường bị chị hai oanh tạc không biết bao nhiêu cuộc điện thoại. Bác tài cũng bị giục đến cau mày. Đường thông xong cũng không để cậu vòng vèo, trực tiếp phóng thẳng cái đường ngắn nhất để đưa cậu tới trước cửa Starbucks. Sở Trì cực kì tin tưởng, lúc mình xuống xe nghe được bác tài thở một hơi.
Sau đó bác tài nói: "Mau đi vào đi, đừng để vợ chờ!"
Sở Trì: "Cái đó..."
Bác tài thâm ý sâu xa, đồng cảm sâu sắc mà nhìn cậu một cái, nói: "Cậu bạn vất vả rồi. Cưới phải cô vợ lợi hại như thế, so với bà nhà tôi còn khủng hơn, chẹp chẹp."
Sở Trì:...
Sở Trì vốn muốn nói thêm, kết quả bác tài đã lái xe đi mất, để lại cho cậu một luồng khói. Sở Trì quạt quạt cho bay cái mùi khói trên người, bất đắc dĩ ho một tiếng.
"Đấy là chị tôi, chị tôi ok?!"
Chưa thấy ai không thèm nghe người ta nói đã tự mình tưởng tượng phong phú như ông này.
"Thằng nhóc chết tiệt kia em còn làm cái gì ở đó hả?!"
Sở Trì nhanh chóng lên tinh thần, đi vào cửa Starbucks, vừa đi vừa nghĩ: ầy, chị hai chị thùy mị chút đi! Tối thiểu ở trước mặt người ngoài thì giữ hình tượng chút được không. Đừng có hô to gọi nhỏ như thế.