Sở Trì nghe thấy tiếng quảng cáo trên tivi, trong lúc Sở Duyệt và Tô Tần bận mắng Tả Khanh thì cậu đã lén bỏ đi, một mình đi lang thang trên đường lớn mà không sợ bị ai nhận ra.
Không ngừng đi về phía trước, mọi thứ đều không liên quan gì đến cậu, cậu không hoà nhập được vào nơi ồn ào này, cũng không để nó ảnh hưởng đến mình. Đi mệt rồi thì nghỉ, sau đó lại đi tiếp.
Cuối cùng, cậu cũng về đến nhà của mình, mở cửa ra rồi nằm xuống sofa, không bật tivi, thậm chí đèn cũng không bật. Như thế này mới để bản thân yếu ớt chìm vào trong bóng tối.
Chỉ có thế này cậu mới cảm thấy bản thân được an toàn, cũng chỉ có thế cậu mới cho phép bản thân được đau lòng.
Trở về đây, đây là nơi bắt đầu và cũng là nơi kết thúc.
Lần cuối cùng rồi, nếu như lần này cậu vẫn không đợi được, vậy thì cậu sẽ lựa chọn rời xa cuộc sống của hắn, quên đi tất cả, có lẽ cũng cần cả một đời đi.
Độc Cô Lạc lái xe, trong đầu hắn chạy lại cuộc đối thoại với bố Sở.
Cái ngày ba năm trước Tiểu Trì nói muốn về nhà hoá ra lại đúng sinh nhật của cậu, hắn có bao nhiêu thất bại, cư nhiên không hề biết sinh nhật của người yêu, ngày quan trọng như thế, hôm đó Tiểu Trì hỏi hắn có muốn đi cùng không, bởi vì lúc đó hắn còn chưa thẳng thắn nói chuyện với Tiểu Trì, hắn sợ bị lộ điều gì mà không thể xử lý, nên hắn đã dứt khoát từ chối.
Hôm đó Tiểu Trì về nhà, cũng vào lúc ước nguyện mà nói ra tình cảm của mình, cái người lạnh lùng như thật ra rất ấm áp ấy, cư nhiên đã dũng cảm nói ra cảm xúc của bản thân, ngày hôm đó Tiểu Trì bị đuổi ra khỏi nhà.
Đối với nhưng gia đình như thế thì có thể tưởng tượng ra đây là một cú sốc như thế nào, bố Sở yêu thương nhất đứa con trai này, ông không mong muốn gì giàu sang phú quý, chỉ mong thằng bé tìm được một người vợ tốt, có con cái. Kết quả cậu lại nói mình thích đàn ông, hơn nữa người đó đó có thân phận bối cảnh ra sao đều không hề biết.
Cái gì cũng không biết thế mà lại yêu đến tâm bất động.
Kết quả chỉ đem lại bi kịch.
Bố Sở giận đến mức phát điên, mẹ Sở cũng giận nhưng vẫn một lòng muốn khuyên con trai quay đầu.
Sở Trì không đồng ý, bố Trì tức giận liền rút thắt lưng đánh cậu, mùa hè tháng bảy chỉ mặc một cái áo ngắn tay, lại bị một lần lại một lần thắt lưng quất lên người, trên người hằn lên vết đánh, rất nhiều chỗ bị đánh đến rách da chảy máu.
Sở Duyệt và mẹ Sở đều không thể kéo ông ra được, mà Sở Trì thì lại kiên trì cắn răng không trốn, cuối cùng Sở Duyệt lấy thân chắn, cũng bị đánh mấy cái, như thế bố Sở cuối cùng cũng chịu dừng tay.
Độc Cô Lạc nhớ lúc bố Sở nói chuyện, cái nỗi đau đó hắn không thể trải qua, đó là nỗi đau từ sự hối hận của một người bố tạo thành. Độc Cô Lạc cũng không biết bản thân sao lại có thể nghe hết, Sở Trì của hắn ba năm trước đã phải chịu những khổ sở gì, thế mà hắn hoàn toàn không biết chút gì.
Bố Sở nói, lúc đó ông chắc hắn là điên rồi mới có thể ra tay nặng như thế.
Độc Cô Lạc có thể hiểu nhưng không thể không để ý. Thực ra hắn càng hận bản thân mình hơn, nếu ngày hôm đó hắn đi cũng cậu, vậy thì hắn có thể bảo vệ Tiểu Trì rồi, ít nhất cũng cậu chịu đòn.
Sở Trì tựa vào sofa, nhắm mắt lắng nghe những gì người phụ nữ trong tivi nói, như một cái máy, không chút tình cảm đọc những bản tường thuật, một chút nữa Độc Cô Lạc sẽ làm rõ.
Ha! Làm sáng tỏ.
Thật buồn cười, cái từ đó mới vô tình làm sao.
Vì thế tất cả mọi thứ giống như quay lại ba năm trước, tất cả mọi thứ đều giống y hệt.
Ban năm trước cậu từ nhà trở lại thì thấy trong phòng chỉ là một mảnh tối đen. Cậu cho là hắn ngủ rồi, bật đèn thì phát hiện không có ai, không có cả giày của hắn.
Lúc đó cậu cảm thấy rất đau, chỗ nào cũng đau hết, đau đến mức không còn sức lực mà đến bệnh viện.
Chỉ có thể rúc vào sofa như thế này, bật tivi để phân tán đi sự chú ý.
Kết quả cậu lại thấy Độc Cô Lạc, đó cũng là A Nhất của cậu.
Hắn đứng giữa một nhóm người, có người chúc mừng hắn quay trở lại. Hắn không phải một kẻ vô công rỗi nghề, mà là một đại minh tinh, nhấc tay cũng có thể làm rất nhiều người điên đảo.
Cậu nhớ có người hỏi hắn, nửa năm này hắn đã đi đâu, đã xảy ra chuyện gì.
Cậu nhờ từng chữ hắn đã nói, hắn nói, tôi không nhớ gì hết. Những vấn đề không liên quan thì bỏ qua.
Sở Trì cười, hahah, những vấn đề không liên quan, lúc đó cậu mới biết mình hoá ra cũng chỉ là một thứ không quá quan trọng cũng không liên quan mà thôi, là một thứ không hề liên quan đến hắn.
Thế cậu đang làm gì vậy, đang cái gì vậy......
Chỉ vì một người không coi mình là thứ quan trọng mà khiến bản thân thành thế này.... Thật là...tiện...
Mọi người đều nói, trước đây yêu bao nhiêu, thì lúc này lại hận bấy nhiêu.
Sở trì cũng từng hận, nhưng mà cậu vốn là một người lạnh nhạt, hận như thế chỉ càng chứng mình mình để ý hắn như thế nào mà thôi.
Đúng vậy, để tâm.
Thời khắc đó không hề nhắc đến, cũng chỉ vì lại nhìn thấy vết thương của bản thân.
Cậu có thể lừa tất cả mọi người nhưng lại không thể tự lừa chính mình.
Hôm đó cậu không tin những gì trên tivi nói, thực ra minh tinh cũng có nỗi khổ của riêng mình, không thể làm khác. Lúc đó cậu cứng đầu cho rằng A Nhất sẽ trở lại tìm mình, nên cậu mang theo vết thương trong người ngồi trong phòng tối chờ hắn trọn một ngày một đêm.
Đến tận đêm ngày thứ hai thì bắt đầu sốt cao, vết thương vì không kịp thời xử lý, thời tiết nóng bức làm vết thương mưng mủ, cả người chìm vào mơ hồ.
Nếu lúc đó chết đi thì tốt rồi, dù sao cậu cũng chẳng còn gì. Nhưng vào thời khắc mất đi ý thức, cậu lại có một tia thanh tỉnh, không! Cậu không thể cứ thế mà chết đi!
Mối tính này cậu đã đánh đổi toàn bộ rồi, không hối hận cũng không đau lòng.
Nhưng nếu cậu cứ trong im lặng mà ra đi, nếu thế thật, thì cậu chết cũng hối hận.
Vào lúc đó, cậu gọi cho Sở Duyệt.
Cho dù tất cả là giả đi chăng nữa.
Em cũng chưa từng hối hận vì đã yêu anh.
Lúc đó em đã rất hạnh phúc.
Lúc Độc Cô Lạc đến nhà Sở Trì, ngẩng đầu nhìn đèn không bật, tim hắn như chùng xuống, giống như một người bị mắc kẹt trong đầm lầy, từng bước từng bước bị bóng đen nhấn chìm.
Lúc đó làm người ta hận không thể chết ngay đi.
Độc Cô Lạc cảm thấy hắn đang như thê, hắn không tìm thấy Tiểu trì của hắn—phải làm sao đây---
Do dự một lúc hắn vẫn quyết định đi lên, không thể không rõ ràng mà rời đi được, hơn nữa, trừ nơi này ra hắn cũng không biết chỗ nào có thể tìm được người nữa.
Cửa vừa mở, hắn phát hiện cư nhiên cửa không hề khoá!
Trong lòng dâng lên một sự vui mừng, đây có lẽ là lúc hắn chậm chạp nhất, giống như cảnh quay chậm trong phim, từng bước từng bước, một chút một, mở cửa rồi tiến vào,
Bên kia cánh cửa như ẩn giấu một ước muốn vô cùng to lớn, vi vọng bên trong một giấc mơ đẹp không phải là ác mộng.
Vừa bước vào phòng khách, trong bóng tối hắn nhìn thấy Sở Trì đang ngồi trên sofa, có vẻ cậu nghe thấy tiếng hắn bước vào, cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Ánh sáng bạc của mặt trăng chiếu lên cậu, Độc Cô Lạc cảm thấy mình nên tạ ơn ông trời.
"Anh về rồi." Sở Trì mở miệng nói. Nhẹ nhàng giống như trước kia cậu hay nói với hắn mỗi khi về nhà, "Em về rồi."
Độc Cô Lạc cảm thấy mắt đau buốt, hắn vội bước đến ôm chặt cậu vào lòng, giống như trẻ còn ghé vào vai cậu mà khóc, lần đầu tiên hắn không dùng giọng nói bá đạo của mình mà nhẹ giọng nói: "Em không được phép rời khỏi anh! Kiếp trước anh không quản được, nhưng kiếp này, chỉ cần anh còn sống thì em không được phép rời khỏi anh!"
Anh không cho phép! Thật sự rất bá đạo, thật làm cho người ta ghét.
Nhưng mà Sở Trì biết, cậu muốn có người nói với cậu là hắn không cho phép, cảm giác mất đi cậu đã trải qua, nhưng mất đi rồi lại có lại mới làm người ta cảm nhận được vị ngọt trong chua xót.
"Bá đạo"
"Ai cho chạy đi mất, em có biết anh suýt chút nữa không tìm thấy em, chúng ta suýt chút nữa lại lỡ nhau không."
"Em biết là anh sẽ đến." Sở Trì không nhìn thấy nước mắt của hắn, tay xoa xoa mặt hắn, ngón tay thấy lạnh giống như trên cổ, lạnh nhưng cũng làm người ta cảm thấy như bị thiêu đốt.
"Em biết dù muộn, cho dù muộn thì anh cũng sẽ tới."
"Xin lỗi, có đau không." Độc Cô Lạc ôm chặt người vào trong lòng, giống như gắn ôm trong lòng bảo bối độc nhất, lại nghĩ đến vết thương trên người cậu thì lại đau lòng.
"Sớm đã không còn đau rồi, cũng không có sẹo." Sở Trì lắc lắc đầu cười, tựa đầu vào ngực người yêu, như thế này cảm thấy rất tốt "Em chỉ muốn biết, sao hôm đó anh không trở về, có phải anh cố ý không về hay không?"
Độc Cô Lạc cúi đầu hôn lên má cậu, nhẹ giọng kể lại sự việc ngày hôm đó.
Hôm đó sau khi Sở Trì đi thì hắn bị Tả Khanh đuổi gϊếŧ đến tận cửa, Độc Cô Lạc biết công ty nhất định có chuyện gì rồi, Tả Khanh mới vội như thế, cũng biết bản thân vô trách nhiệm tự ý bỏ đi nửa năm cũng rất quá đáng, vốn nghĩ Sở Trì cũng không về ngay nên cùng Tả Khanh về công ty trước.
Nhưng không ngờ, hắn lại bị tính kế, vừa đến công ty đã bị phóng viên vây lại, quả nhiên bị cao tầng bắt đi mở họp báo, kết quả đến hơn mười giờ đêm. Tả Khanh nói gì cũng không nghe, muốn về chỗ Sở Trì, nhưng đến lúc đang đi thì bị một cái xe tông phải, hắn cũng bị ngất đi.
Tỉnh lại đã là chuyện của hai ngày sau, tay phải bị gãy xương, có chút chấn động não. Bác sĩ nói may mà không có bị vết thương lớn, cũng không có vết thương nguy hiểm đến tính mạng.
Sau khi tỉnh lại hắn liền giở trò đòi về chỗ Sở Trì, nhưng Tả Khanh không còn cách nào bèn đem hắn về, cũng ngờ đến là nơi đó trống không, sau đó hắn cũng về mấy lần nhưng cũng không gặp được Sở Trì.
Một đến hai đi, hai người cứ thế mà bỏ qua nhau.
"Gãy xương? Đã mọc dài lại chưa, có phải rất đau không"
"Khưa khưa, lâu thế đã sớm khỏi rồi." Độc Cô Lạc cười dùng đúng câu trả lời của Sở Trì để trả lời cậu.
Đúng đó, đã lâu thế rồi, ba năm rồi.
Vết thương nặng đến mấy thì cũng khỏi rồi, hơn nữa giờ khắc này có em ở bên cạnh.
Những thứ khác thì có là gì.
"Thực ra, em cũng muốn về nhà." Trong bóng tối Sở Trì khẽ nói, có chút thất lễ "Cũng mấy năm rồi em cũng rất nhớ bố mẹ, không biết họ có phải đều đã già rồi không."
"Tại sao không về thăm họ?"
"Em không dám, em sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của bố, nhưng em lại không hề hối hận, nhưng em vẫn rất có lỗi với bố mẹ."
"Mấy hôm nữa anh về cùng em."
"Anh?"
"Ừa, bố bảo anh cùng về với em."
"Ai là bố anh"
"Ừa, thế thì bố vợ nhá? Hahah......"
Ba năm.
Chúng ta không phải bắt đầu lại từ đầu.
Bởi vì chúng ta còn chưa từng buông tay.
Bảo bối, cho dù kiếp sau có thế nào, chỉ cần kiếp này chúng ta là duy nhất của nhau.
Cùng nhau nắm tay tới già, thật tốt.
【Toàn văn hoàn】