Sở Trì và Sở Duyệt ăn cơm trong phòng riêng, Độc Cô Lạc ở bên ngoài cào tường, cái tình huống gì đây!
Đang bứt rứt thì Sở Trì cũng ở phòng kia đi đến phòng vệ sinh, Tả Khanh nhanh đẩy Độc Cô Lạc để hắn đi theo.
Sở Trì đang rửa tay thì cửa phòng vệ sinh có người đẩy vào, ngẩng đầu thì nhìn thấy Độc Cô Lạc.
Độc Cô Lạc lập tức cười cười, "Tiểu Trì, em cũng đi rửa tay à, trùng hợp quá."
"...." Sở Trì trầm mặc cúi đầu rửa tay, công nhận trùng hợp thật đó, cái lời này giả đến mức đem cậu thành đồ ngốc.
"Khụ khụ." Độc Cô Lạc ngượng ngùng đứng ở cửa, đi vào cũng không được, đi ra cũng không được, nói gì cũng không được, cũng không thể nói em xong chưa?
Hắn cũng không muốn bị nghĩ rằng là tên biếи ŧɦái cuồng theo dõi,
"Cái đó... Tiểu Trì, một lần rồi" Do dự cả nửa ngày cuối cùng cũng chỉ nói ra mấy chữ này, kết quả Độc Cô Lạc vừa nói xong cũng tự cảm thấy囧.
Sở Trì ngẩng đầu dùng ánh mắt vi diệu nhìn hắn, cái gì một lần rồi! Bệnh tên này có vẻ không nhẹ.
Độc Cô Lạc đáng thương nhìn cậu, hắn vốn tưởng bản thân mặt đủ dày rồi, đối mặt với phóng viên hay đủ các thể loại súng đạn vẫn có thể bình thính, nhưng chỉ cần gặp Tiểu Trì thì hắn đã xoắn hết cả lên.
"Anh muốn nói cái gì?!" Sở Trì rửa xong tay, trợn mặt một cái, dùng nước qua mặt, lúc này ăn xong hơi nóng, hát cả một buổi chiều cổ họng thấy không thoải mái lắm.
"Còn hai lần nữa thôi." Giọng Độc Cô Lạc cứng hơn chút, hắn bị Sở Trì vẩy cho ít nước.
Sở Trì độc ác trừng hắn một cái, nhưng trong mắt Độc Cô Lạc thì cái lườm ấy không có chút sức lực nào, trong lòng có chút ngứa, "Anh nói rõ cho tôi."
Một giọt nước rơi xuống lông mi của Độc Cô Lạc, hắn ý vào bản thân da mặt dày, đột nhiên ôm lấy người đang không đề phòng kia, trên mặt cậu cắn một cái.
"Anh!"Sở Trì còn chưa kịp vung tay lên thì đã nghe thấy tiếng mở cửa, mắt nhìn thấy có người sắp bước vào mà Độc Cô Lạc vẫn không chịu buông tay, mà còn ôm người vào trong một buồng vệ sinh rồi đóng lại.
Bên này cửa vừa đóng thì cửa phòng vệ sinh bên kia cũng mở ra, Sở Trì vô cùng muốn mắng người, nhưng miệng bị chặn rồi, tất nhân là bằng miệng của người nào đó.
Mấy năm nay Độc Cô Lạc đã không biết bao lần mơ đến khoảnh khắc này, nhưng mỗi lần chỉ là mơ mà thôi, tỉnh dậy chỉ cảm thấy tim hụt hẫng, vì thế mà hắn vô thức cự tuyệt việc phải đi ngủ, lâu dần trở thành bệnh mất ngủ nghiêm trọng, uống thuốc cũng chỉ có thể ngủ được vài tiếng. Mặc dù năng suất công việc đều tăng, công ty cũng nhờ thế mà đi vào quỹ đạo, nhưng cũng dọa Tả Khanh một trận.
Một người bình thường không chịu ngủ, lâu dần có thể chết người đó!
Sự mềm mại quen thuộc, độ ấm quen thuộc, hắn giống như một tên điên, vừa chạm vào đã không thể buông tay, lúc này có chết cũng đáng.
Sở Trì dĩ nhiên không thể để hắn nói hôn là hôn, cái người này không có chút nguyên tắc nào! Cậu cắn chặt răng không chịu mở miệng, Độc Cô Lạc cũng chỉ có thể ở trên môi cậu gặm cắn, nhưng lại không thể tiến vào một bước.
Nếu cứ như thế thì không phải Độc Cô Lạc, hắn hiểu rõ thân thể của Sở Trì còn hơn cả bản thân cậu. Sở Trì thấy mắt hắn có ý cười là biết tên đó lại nghĩ ra trò gì nữa rồi, quả nhiên Độc Cô Lạc đưa tay sờ eo của Sở Trì, doạ cậu trừng mắt vì ngạc nhiên, Độc Cô Lạc cười tay nhéo một cái.
Độc Cô Lạc rất thích bộ dáng của cậu lúc mở to mắt, dễ thương y như một bé thỏ, làm người ta nhịn không được mà bắt nạt.
Sở Trì bị dọa sợ muốn phát ra tiếng, nhưng đương nhiên là không có bất cứ tiếng gì rồi, miệng hơi hé đã bị Độc Cô Lạc nhanh chóng luồn lưỡi vào.
"Ưmmm" Sở Trì bị hôn đến mức hô hấp không thông, cậu nâng gối định tặng cho hắn một cú vào chỗ nào đó. Độc Cô Lạc tất nhiên sao có thể để cậu được như ý, còn chưa kể đến mấy năm nay Sở Trì trạch ở nhà làm sao khoẻ bằng được Độc Cô Lạc, cậu còn chưa kịp công kích đã bị Độc Cô Lạc nhân cơ hội tách hai chân ra, cả người cậu bị đè lên bức tường.
Bên ngoài ồn ào, cũng không biết có chuyện gì, đột nhiên lại càng đông người hơn, Sở Trì không dám gây ra động tĩnh lỡn, cậu không giống tên kia không cần mặt mũi.
Độc Cô Lạc đương nhiên là biết tính cách của Sở Trì, nên càng được đàng chân lân đằng đầu.
Sở Trì bị hắn hôn đến chân cũng nhũn ra, suýt chút nữa theo vách tưởng trượt xuống, nhưng may là Độc Cô Lạc phải ứng nhanh, ôm chặt eo của cậu, khưa khưa, vẫn nhỏ như trước, nhịn không được mà bóp bóp thêm mấy cái.
Cái tay kia không thành thật càng lúc càng mò về phía sau, càng lúc càng xuống, cuối cùng dùng lại ở chỗ nào đó, Độc Cô Lạc ghé môi vào tai cậu khẽ nói: "Tiểu Trì, anh muốn."
Sở Trì tức giận đá hắn một cái, cái tên này muốn chết đây mà, còn dám phát tình ở đây! "Anh dám!"
Độc Cô Lạc tủi thân nhìn cậu, nhỏ giọng nói: "Thành thế này còn không phải tại em à."
Sở Trì tức đến nghiến răng: "Anh còn dám phàn nàn?! Có phải anh muốn tôi biến mất mới vừa lòng."
Độc Cô Lạc ôm chặt cậu vào lòng, nếu hắn mất đi cậu chắc chắn hắn sẽ điên mất "Tiểu Trì, anh rất nhớ em. Chúng ta đừng như thế này có được không, cho anh một cơ hội để bắt đầu lại từ đầu có được không?"
Sở Trì cắn cắn môi, cậu cuối cùng vẫn mềm lòng, cậu vốn là một đứa trẻ lương thiện, không muốn nhìn người khác phải khó chịu. Hơn nữa, người trước mặt cậu lúc này lại là Độc Cô Lạc.
Trước đây, thậm chí là ngay lúc này, hắn vẫn là người cậu đặt ở đầu tim.
"Bắt đầu lại cũng được, nhưng không cho phép anh động tay động chân, phạm quy ba lần thì cút đi!" Sở Trì không cam tâm nhéo hắn một cái, Độc Cô Lạc bị đau đến nhe răng, nhưng lại nở nụ cười vui vẻ.
Ba năm rồi. Cuối cùng cũng chờ đến ngày này.
Sở Duyệt đợi rất lâu mà không thấy Sở Trì về, đi vệ sinh thì cũng nên về rồi chứ, chả nhẽ bị bắt cóc rồi!
Sở Duyệt định đứng dậy đi tìm, vừa ra đến cửa thì thấy Tả Khanh cười cười đứng trước cửa.
"Anh có vào ngồi không?" Sở Duyệt không cần đi nữa, cô tự hiểu nhóc Tiểu Trì còn chưa về, khả năng cao bị thằng nhóc Độc Cô Lạc kia bắt đi mất rồi.
"Đợi mỗi câu này của cô, đồ ăn còn không? " Tả Khanh tiến bào, trên bàn còn mấy bộ bát đũa còn chưa bóc túi, tự mình lấy một bộ để dùng.
"Đói chết tôi rồi."
"Lại gọi thêm hai món nữa đi, chứ không một chút nữa lại không đủ ăn." Sở Duyệt nhìn Tả Khanh ăn như hổ đói, nghĩ Độc Cô Lạc chắc cũng thế, thế là gọi phục vụ tới gọi món.
Lúc Độc Cô Lạc và Sở Trì trở về thì phát hiện trong phòng nhiều thêm một Tả Khanh, trong phút chốc bốn người cùng trầm mặc. Tả Khanh ợ một cái phá vỡ sự trầm mặc này, Sở Trì nhìn mấy đĩa đồ ăn trên bàn chỉ còn lại đĩa, lại nhìn Tả Khanh đang xoa bụng để tiêu hoá bớt, cạn lời.
Rốt cuộc anh ta đói đến mức nào cơ chứ!
Cậu khẽ cúi đầu nói Sở Duyệt: "Chị, tí nữa để bọn họ trả tiền." Ăn nhiều như thế! Một mình mà ăn còn nhiều hơn cả hai chị em họ, không để bọn hắn thanh toán thì đâu được.
Sở Duyệt cũng gật đầu, đương nhiên là bọn hắn thanh toán rồi, đã muốn câu em trai cô đi rồi thế mà cô không ăn cho hắn sạt nghiệp thì không được!
Độc Cô Lạc lễ phép chào hỏi Sở Duyệt xong mới bắt đầu ăn cơm, Sở Trì nhớ hình như trừ ngày đầu tiên dẫn hắn về nhà rồi bỏ đói hắn ra, thì cậu chưa từng thấy lại cái tướng ăn này của Độc Cô Lạc.
Theo tiềm thức cậu đưa một bát thức ăn đến cho hắn, Độc Cô Lạc thấy là thức ăn thì cười đến vô cùng hạnh phúc, nếu không phải vẫn có người khác ở đây, hắn nhất định sẽ chạy lên hôn Sở Trì mấy cái.
Sở Duyệt nhìn một cái, toi rồi, thằng em mình bị người ta ăn là cái chắc rồi!
Tả Khanh nghỉ một lúc, sau đó đứng lên đi ra cửa.
"Anh đi đâu đó." Sở Duyệt thuận tiện hỏi một câu
"Đi gọi thêm đồ." Tả Khang cũng thuận miệng trả lời.
Cả căn phòng đều trầm mặc, tên này ăn đến mức bụng đều phình ra rồi mà vẫn muốn gọi thêm, hắn ăn quá được ấy chứ.
Tả Khanh quay đầu thì nhìn thấy ba người kia trợn mắt nhìn mình, anh bất lực đảo mắt.
"Tôi mang về cho vợ tôi có được không hả!"
"Ồ....." Ba người cùng lúc gật đầu, "Được chứ! Đi đi!"
Tả Khanh rất muốn đánh người, muốn đem đồ ngon về cho vợ yêu mà cũng bị nói, thế này thì sống sao được!
Độc Cô lạc ăn được một lúc thì thấy đỡ đói, hắn bắt đầu thả chậm tốc độ, một tay cầm đũa, tay còn lại khẽ lén lút nắm tay Sở Trì.
Sở Trì trừng mắt nhìn hắn nhưng tên kia đều giả vờ không nhìn thấy, thiếu điều viết to mấy chữ đó lên mặt, aayyyy! Đến giờ cảm giác như từ địa ngục đến thiên đường, hăn không chịu được đây là ảo giác, nên không nắm chặt tay Sở Trì thì thấy không yên tâm được.
Sở Trì thì lại sợ bị Sở Duyệt nhìn ra gì, cũng không kháng cự.
Sở Duyệt ngồi bên đối diện nhìn mà muốn khóc, thằng em trai cô sao ngốc quá vậy, nếu như không biết quan hệ của chúng, cô còn nghĩ là hai người chỉ là ngồi một bàn ăn cơm chung thôi!
Ầy, thật sự không hiểu cái đứa ngốc này bao nhiêu năm nay sống kiểu gì, đáng lẽ sớm bị lừa rồi mới đúng,
Ăn một bữa cơm đủ loại cảm xúc, Độc Cô Lạc ăn no rồi, thì Tả Khanh cũng đúng lúc quay lại, nói là đã thanh toán rồi. Mọi người cũng chuẩn bị nhà ai về nhà nấy.
Độc Cô Lạc đi theo Sở Trì về đến tận nhà, sau đó bị Tả Khanh lôi đi, vừa kéo người đi vừa chửi.
"Cậu thành thật chút cho ông, không lát nữa đồ ăn nguội hết rồi, lúc đó tôi để vợ tôi đọc sách cho cậu nghe!"
Độc Cô Lạc bất lực bị lôi đi, hắn cũng không muốn bị Tô Tần niệm, tai nhất định sẽ kết kén, não thì nhão như bùn, đời người sống không bằng chết!
Vẫn gọi với lại bên kia: "Tiểu Trì, về nhà nhớ lên mạng đó!"
Trả lời hắn là cái đóng cửa lạnh lùng của Sở Duyệt!
Vốn cô muốn giúp em trai thoát khỏi ám ảnh của mấy năm trước, nhưng mà tốc độ này cũng nhanh quá rồi, tâm tình em trai càng lúc càng nặng, làm Sở Duyệt cũng không đành lòng mà nhường nhịn.
Sở Trì thì lại không thấy có vấn đề gì, về nhà liền đi tắm, mặc áo tắm rồi mới đi ra. Sở Duyệt nhìn thấy thế thì tức đến nghiến răng, thằng nhóc chết bầm này!
Sở Trì thật ra là một đứa trẻ hết sức đơn giản, vui buồn đều viết rõ lên mặt. Mặc dù vẫn cái biểu tình như mọi khi, nhưng hôm nay Sở Duyệt cảm thấy tâm tình cậu không tệ.
Bởi vì lúc tắm vẫn nghe thấy cậu ngâm nga《Điều lãng mạn nhất》.
Đột nhiên cô có cảm giác trong nhà có thêm một đứa em mới lớn.