Tiếng bước chân hỗn loạn vang vọng trên hành lang rộng lớn của trung tâm thương mại.
Chàng trai chạy trối chết, vừa chạy vừa thở dốc, trong lúc hỗn loạn không chú ý dưới chân, đột nhiên vấp ngã ngay góc hành lang.
"Ư..."
Không kịp bò dậy kêu đau, phía sau đã đuổi đến nơi. Tiếng giày ma sát với mặt đất vọng vào tai, ánh sáng trên đầu dường như cũng bị che khuất.
Chàng trai thở dốc hai hơi, sợ hãi run rẩy, máy móc ngẩng đầu lên, chỉ thấy trước mặt là một hàng người cao lớn, mặt mũi lạnh tanh.
Dưới ánh đèn cảm ứng của hành lang, một đôi giày da đen đắt tiền bước lên bậc. Tiếng bước chân sột soạt, so với mấy anh cao to thì điềm tĩnh, vững vàng hơn nhiều.
Đám vệ sĩ mặc đồ đen vây quanh tự động tách ra hai hàng, nhường đường.
Chàng trai nhìn lên theo góc quần tây phẳng phiu, quả nhiên thấy khuôn mặt quen thuộc, lạnh lùng của người nọ.
Không đợi đối phương lên tiếng, chỉ cần nhìn thấy ngũ quan quen thuộc kia thôi, mũi chàng trai đã không kiểm soát được mà cay xè, khóe môi run rẩy.
Người đến chỉ nghiêng đầu. Ánh mắt mang theo một tia nghi hoặc khó hiểu, giọng điệu lạnh lùng: "Muốn đi vậy sao?"
Giọng nam trầm ổn, rất có khí thế, như vũng nước lạnh đầu đông, mang theo áp lực không nhỏ, khiến chàng trai đối diện cảm thấy máu như đông lại.
"Không phải vậy, anh nghe tôi giải thích ..." Chàng trai vội vàng lắc đầu, nước mắt rơi xuống, đôi môi run rẩy, vì sợ hãi mà cứ mãi lắp bắp.
Người đàn ông không muốn nghe, thờ ơ nghịch đôi găng tay đen của mình.
Chàng trai bị hành động của anh ta dọa sợ, đôi mắt ướt đẫm nhìn chằm chằm vào người trước mặt, vô thức mở miệng cầu xin: "Đừng... xin anh tha cho tôi lần này, sau này sẽ không bao giờ tái phạm nữa."
Nghe thấy tiếng nức nở yếu ớt, người đàn ông cúi đầu cười: "Tôi chưa bao giờ luyến tiếc cái gì hết, huống chi là một người không nghe lời."
Anh ta khom người, nâng khuôn cằm trắng nõn của người trước mặt lên, dùng đầu ngón tay ấn môi dưới của chàng trai đến khi nó tái nhợt đi, giọng nói vô cảm pha lẫn bất lực, trêu chọc: "Em cảm thấy bản thân có gì đặc biệt?"
Câu hỏi nghiêm khắc khiến kẻ bỏ trốn co rúm lại trong góc tường, chàng trai nức nở: "Cố Thù Thần, anh không thể ..."
Tuy nhiên, giây tiếp theo, thứ khán giả nghe được lại là tiếng khạc nhổ giả tạo.
"Phẹt Phẹt!"
Khẩu hình miệng của nhân vật rõ ràng không khớp với âm thanh phát ra. Giọng điệu ghét bỏ nâng cao tận quãng tám, tạo ra sự tương phản đột ngột, không khí bối cảnh trở nên hơi kỳ cục.
Người l*иg tiếng nổi tiếng cầm mic, ngẩn người hai giây mới phản ứng lại, dời mắt khỏi màn hình chiếu phim ngắn, liếc sang bóng dáng cân đối ở trung tâm sân khấu.
"Bạn phun nước miếng tui làm gì?"
"Bạn tui à? Bạn hơi quá đáng đó?" Giọng nam trầm ấm lười biếng vang lên.
Mạnh Cư không nhanh không chậm vuốt lại tai nghe bên mép khẩu trang đen, nhướng mày, dùng giọng nam trầm, tốc độ rất nhanh bắn rap.
"Anh ta tên Cố Thần Thù, Cố-Thần-Thù. Ngay cả tên người ta cũng không nhớ kỹ mà còn muốn chơi trò tình cảm? Khóc lóc? Đúng là tiện nam, nhân vật như vậy thì tranh thủ mang đi chôn mới đúng!”
Màn tấu hề vui nhộn không báo trước khiến đám đông người hâm mộ cười ồ lên, nhao nhao hùa theo vị đại thần giới l*иg tiếng.
"Đúng là phải đi chôn?"
"Bạn có gì đặc biệt? Tui phẹt phẹt bạn!"
"Anh ta tên Cố Thần Thù…"
CV vừa l*иg tiếng cho chàng trai bỏ trốn lúc này mới nhận ra mình nói nhầm, vội vàng cười xin lỗi: "À, xin lỗi thầy Cư Thượng."