Trác Ẩm do dự hỏi Tông Chính Huy: "Bình thường cậu bái thần nào?”
Tông Chính Huy: "Quan Công, sao vậy?”
Trác Ẩm: "Quan Công phù hộ, trả lại tiền rồi.”
Tông Chính Huy: "Vẫn là cậu lợi hại!”
Trác Ẩm nhẹ nhàng gật đầu, lấy cớ đi vệ sinh, lặng lẽ bấm số.
Là lừa hay ngựa, thử xem sẽ biết.
“Tút, tít, tít......”
Đối phương đã từ chối nhận, cực kỳ chột dạ.
Trác Ẩm tắt điện thoại, ngón tay kẹp điếu thuốc, thật sự là điên rồi, ý nghĩ kỳ lạ.
Hắn cũng không dám cho Tông Chính Huy và Tiểu Hề xem tin nhắn, chính hắn xem xong cũng có hơi nghi thần nghi quỷ, hai người này tìm qua, không chừng đến cả cái quần cộc cũng bị người ta lừa sạch.
Sau khi Chung Luật qua đời đã để lại một khối di sản không người thừa kế, Chung Luật có một người anh trai hơn 3 tuổi bị bọn buôn người bắt cóc, di chúc chỉ định trong vòng 15 năm có thể tìm được thì tặng toàn bộ di sản cho anh ruột, nếu không sẽ quyên góp di sản cho xã hội. Đây là công khai tin tức, người muốn di sản rất nhiều, thường xuyên có người gọi điện thoại đến chiến đội, thỉnh cầu xét nghiệm DNA. Quản lý đưa toàn bộ bọn họ đến cơ sở dữ liệu của bộ công an, trong đó có thông tin đăng ký của người nhà họ Chung, sau khi Chung Luật chết ngay cả di chúc cũng được lên hot search.
Cho dù là loại nhiệt độ này nhưng cũng không thể tìm được người. Hoặc là đã không còn trên thế gian, hoặc là căn bản không biết mình bị lừa bán.
Còn có trường hợp kết quả DNA không đúng, dựa vào tướng mạo có chút tương tự mà sống chết nói mình chính là anh trai Chung Luật ăn vạ ở lại chiến đội không đi. Đây là tâm nguyện cuối cùng của Chung Luật, bọn họ cách một đoạn thời gian sẽ nhắc lại. Gặp quá nhiều lần, cho nên căm thù việc giả mạo này đến tận xương tuỷ. Lần đầu tiên gặp phải người giả mạo.
Vô luận là loại giả mạo nào, mỗi một lần, mỗi một lần, bọn họ đều hy vọng là thật.
Nhưng nhiều lần thất bại.
Mấy ngày nay Chung Luật đã cày tài khoản tới cấp bậc đoạn giữa, ghép đôi với tuyển thủ chuyên nghiệp là không có khả năng, nhưng xác suất gặp được người dẫn chương trình... Gặp được chính là trăm phần trăm.
Cậu nhìn ID Điện Phong Phiến của đồng đội ghép đôi, đuôi lông mày lạnh lẽo.
Tên dẫn chương trình gϊếŧ Abandon, phải không?
Điện Phong Phiến thích bật nhạc trong đội, trong tai nghe rất nhanh vang lên giọng nói của hắn: "Lần này chúng ta nhảy trận đá, luyện súng một thời gian, cho mọi người xem tuyệt kỹ một chút.”
“Anh là người dẫn chương trình Điện Phong Phiến sao? Tôi biết anh!”
Hai đồng đội khác đều là nữ sinh, biết Điện Phong Phiến đang phát sóng trực tiếp, đều nể tình khen hai câu.
Điện Phong Phiến: "Lộ Lộ số 3, em cũng là con gái sao? Mở mic đi, hôm nay anh đưa em bay.”
Chung Luật cầm ID Lộ Lộ, nắm chặt con chuột.
Lúc cậu đăng ký mới biết được nguyên chủ đã từng đăng kí rồi, có thể là vì tìm kiếm tiếng nói chung với Hoắc Dụ, nhưng chỉ chơi hai ván rồi buông tha.
Chung Luật không lên tiếng, yên lặng nhấn [chuẩn bị]
Trò chơi bắt đầu, vận khí rất tốt, trận đá không có người.
"Chậc, chọn điểm là có kỹ xảo, ba em gái khen anh một câu đẹp trai anh sẽ nói -- tao fuck con mẹ mày!"
Điện Phong Phiến kêu lên một tiếng quái dị: "Số 3 mày đánh tao làm gì! Con mẹ nhà mày chứ!”
Chung Luật vừa rơi xuống đất, từng viên đạn rơi xuống, vừa bắn vừa bổ, trực tiếp đưa Điện Phong Phiến về phía tây.
Ăn miếng trả miếng.
Cậu gửi tin nhắn trong kênh liên lạc của đội: "Hôm nay anh dẫn các em bay.”
Điện Phong Phiến: "Ha ha, còn học giọng điệu nói chuyện của tôi, mày mẹ nó là ai! Tao muốn xem mày có bản lĩnh gì, đạn đều bắn vào người tao, ta xem mày dùng cái gì mang bay.”
Tiếng súng hấp dẫn đội ngũ xung quanh tới, Chung Luật kẹt ở một góc rẽ trận đá, nghe tiếng bước chân.
Đột nhiên, cậu nhanh chóng thò nửa người ra, nhắm, bắn, sau khi thu một cái đầu người, vòng ra sau đi tắt, từ phía sau lại nổ tung Búp Bê Hồ Lô đến cứu đồng đội.