Tông Chính Huy đẩy bàn phím xuống, đứng dậy xuống dưới lầu lấy tôm hùm ăn, gọi Trác Ẩm và Tiểu Hề cùng ăn.
Trác Ẩm tắt chương trình phát sóng trực tiếp, "Nóng quá, Tiểu Hề đi lấy hai lon bia đi.”
Tông Chính Huy thành thật nói: "Đội trưởng nói căn cứ cấm rượu.”
Trác Ẩm dừng một chút: "Cho nên là hai lon, lén uống, bia trái cây độ nhẹ thôi, không sao.”
Tông Chính Huy: "Cậu lại dám dẫn Tiểu Hề lén uống rượu.”
Điện thoại di động của ba người đều ném trên sô pha, đồng thời rung lên.
Hai người khác không nhấc tay ra được, Tông Chính Huy cầm lên nhìn thoáng qua, hai hàng lông mày thô rối rắm xoắn thành một đoàn, hắn thao tác trong chốc lát, làm bộ không có chuyện gì xảy ra để điện thoại di động xuống, còn giấu đầu hở đuôi chột dạ nhìn hai đồng đội một chút.
Trác Ẩm: "Cậu làm gì vậy?”
“Không". Tông Chính Huy nhét một con tôm hùm vào miệng.
Trác Ẩm nửa tin nửa ngờ cầm lấy di động, ngước mắt nhìn về phía Tông Chính Huy: "Anh Huy? Cậu chuyển rồi à?”
Tông Chính Huy không chịu nổi bị vặn hỏi, cho nên chỉ uống trộm bia trái cây một mình chứ không rủ rê ai, bằng không Chung Luật vừa hỏi sẽ lộ tẩy.
"Ừ."
"Chỉ một vạn."
Trác Ẩm không còn gì để nói: "Thì ra thật sự có người mắc mưu [Tôi, Tần Thủy Hoàng, chuyển tiền].”
Tông Chính Huy giải thích: "Nhưng giọng điệu của cậu ta rất giống đội trưởng!”
Tiểu Hề vừa nghe, cũng lấy điện thoại di động ra.
Trác Ẩm dù bận vẫn ung dung: Giọng điệu [Tôi, Tần Thủy Hoàng, chuyển tiền] không bá đạo thì giống được Tần Thủy Hoàng sao?”
"Người này có số di động của ba chúng ta, là người quen, còn rất hiểu chúng ta."
Nói xong, trong mắt hoa đào luôn luôn tươi cười hiện ra ý lạnh, giọng nói cũng trầm xuống: "Ngày giỗ đội trưởng sắp tới, trò đùa này cũng không vui."
Con người Tông Chính Huy có chút mê tín, mỗi lần ra ngoài đều phải bái một lạy, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy tin nhắn này là hy vọng là thật. Bị Trác Ẩm phân tích như vậy, chủ nghĩa duy vật chiếm cứ trong lòng một lần nữa, tủi thân như con chó lớn: "Quả thật quá đáng."
Cuộc thi thế giới năm ngoái phong quang vô hạn, cuộc thi thế giới năm nay thê thê thảm thảm, cuộc sống như vậy rồi còn nói giỡn, an tâm cái gì?
Trác Ẩm cười lạnh một tiếng: "Nói đùa đúng không, được, vậy chơi lớn luôn đi."
"Tiểu Hề, chuyển cho hắn một vạn, trên ba vạn là lừa đảo, ba năm trở lên đến mười năm tù.”
Tiểu Hề nghiêm mặt: "Tôi chuyển năm mươi vạn.
Trác Ẩm: "Vậy thì không cần.
Tông Chính Huy bất an: "Vạn nhất thật sự là đội trưởng thì sao? Tên của tài khoản kia rõ ràng họ Chung."
Trác Ẩm: "Vậy gặp ở cục cảnh sát, tôi trực tiếp tạ tội với anh ấy."
Trong tiệm net, Chung Luật nhìn ba vạn đồng mới tới tay, trong lòng cứng đờ.
Nếu như chỉ có Tông Chính Huy chuyển khoản thì cậu còn dám nhận, ba người ba vạn đồng chỉ có hai loại khả năng.
1. Nhân lúc cậu không có ở đây, vi phạm lệnh cấm, ăn tôm hùm còn uống bia.
2. Trác Ẩm phát hiện Tông Chính Huy bị lừa tiền, muốn tăng thêm số tiền để lập án.
Chung Luật lên mạng tìm kiếm về thuyết âm mưu này một chút, thấy ba vạn thì thời hạn thi hành án bị tăng lên là hiểu được.
Làm thế nào để không bị lừa đảo?
Luật sư nhắc nhở: Lập tức trả lại tiền, có thể coi như nói đùa.
Không trả lại tiền, nhưng có thể làm được điều kiện đã hứa, "sang năm dẫn các cậu đánh giải World Cup", cũng có thể biện hộ tại tòa án.
Chung Luật nghĩ nghĩ, thời gian quý giá, ba vạn đồng không đáng đi cục cảnh sát.
Sau đó chuyển toàn bộ ba vạn đồng cho Trác Ẩm, cũng nói thêm: Ăn tôm hùm còn uống bia sớm muộn gì cũng bị đau bụng.”
Căn cứ WN.
Trác Ẩm nhận được tin nhắn, vẻ mặt trống rỗng nhìn lon bia trong tay.
Chết tiệt.
Hắn nhìn cửa theo dõi, hoài nghi là thủ đoạn mới của câu lạc bộ, dù sao ông chủ không làm người đã lâu, phải đề phòng một chút.