Chung Luật: "Tôi gọi đồ ăn bên ngoài không nên để lại cho tôi một nửa?"
Hoắc Dụ: "Tôi còn chưa ăn no.”
Ở trong nhận thức của Hoắc Dụ, chưa từng có chuyện cậu ta phải chịu đói bụng, quản gia hoặc là mẹ kế sẽ cung cấp đầy đủ đồ ăn cho cậu ta.
Chung Luật lười giáo dục cậu ta, nói: "Biết vì sao cậu gà không? Chính là bởi vì ăn no quá.”
Cậu mở mã thu tiền: "Chuyển tiền, 60 đồng.”
Phí giao hàng ở đây quá đắt.
Tiền tiêu vặt của Hoắc Dụ bị cắt đứt, nhưng wechat vẫn còn dư, cậu ta chuyển qua một trăm, lầm bầm: "Không phải chỉ ăn mấy cái bánh bao của anh thôi sao.”
Hôm trước còn nhẹ giọng hỏi cậu ta thích ăn cái gì, đổi sắc mặt thật nhanh.
Hoắc Dụ cảm thấy mẹ kế không giống với trước kia, trước đây cậu ta cảm thấy mẹ kế giấu đao trong lời nói không có lòng tốt gì, hiện tại chính là tức giận.
Hừ, mẹ kế trong thiên hạ đều xấu tính như nhau, lúc ba cậu ta ở nhà thì giả bộ hiền lương thục đức, ba cậu ta vừa đi công tác là hà khắc khắp nơi.
Đáng giận chính là, ở trong lòng ba cậu ta, tên mặt trắng này còn là một chuyên gia giáo dục!
Chung Luật trở về phòng ngủ thay quần áo, ra ngoài ăn đối phó một trận, sau đó trực tiếp đến tiệm net.
Quần áo của nguyên chủ đều tương đối đứng đắn, toàn là áo sơ mi quần dài, Chung Luật muốn đi hàng vỉa hè mua mấy cái áo phông quần đùi.
Lúc ra cửa, cậu nghe thấy trong âm thanh của trò chơi, có người hẹn Hoắc Dụ đi bơi.
Chung Luật đi đến chỗ người bán xe điện trước, trả tiền xách xe, lúc cậu cho rằng như vậy có thể tiết kiệm tiền, lại phát hiện ra một vấn đề -- mùa hè ở bên ngoài thật sự rất nóng, lúc vào tiệm net toàn thân đều đổ mồ hôi, cậu đứng ở cửa ra vào có điều hòa mười phút, nhiệt độ hai gò má lui bước mới đi vào.
Mới vừa luyện nửa giờ, điện thoại di động vang lên, Chung Luật nạp đạn cho súng tiểu liên, rầm rầm rầm thu đầu người trên đỉnh núi đối diện, mới nhận máy, "Alo.”
Điện thoại hiển thị quản gia Hà Miễn.
“Ngài Chung, cậu chủ và bạn học đi đập chứa nước Tử Sơn bơi dã ngoại, ngài nghĩ biện pháp xử lý một chút.”
Chung Luật một câu "cậu ta tìm chết liên quan rắm gì đến tôi" đều đến bên miệng, nhận thấy được ngữ khí của vị quản gia này không giống như là xin giúp đỡ hoặc là sốt ruột, mà là thông báo để cậu đi xử lý chuyện này.
Chung Luật một lần nữa xác định, địa vị gia đình của nguyên chủ có hạn, tình huống này đa số bắt nguồn từ việc trèo cao.
Hoắc Dụ đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, Hà Miễn có thể làm quản gia hào môn, phương diện đạo lý đối nhân xử thế thành tinh, giao tiếp với ông ta phải cẩn thận.
Chung Luật chuyển đề tài: "Tìm cho cậu ta hai nhân viên cứu hộ trông coi.”
Hà Miễn nho nhã lễ độ nói: "Ngài Hoắc hy vọng ngài có biện pháp xử lý tốt hơn.”
Ngữ khí không thể nghi ngờ, như là tín nhiệm, cũng như là khảo nghiệm...... khảo nghiệm?
Chờ một chút, chẳng lẽ Hoắc Dụ cáo trạng với cha cậu ta? Hoắc Chiết Hàn nhận ra cậu không thích hợp, muốn thăm dò cậu?
Chung Luật một tay thu đầu người, đầu súng bốc lửa, cố gắng ôn hòa nói: "Được, bây giờ tôi qua đó.”
Hoắc Chiết Hàn đâu phải cưới vợ, rõ ràng là tìm bảo mẫu cho con trai.
Mẹ kiếp, rốt cuộc khi nào đi công tác trở về, muốn ly hôn.
Một ván kết thúc, cậu mở bản đồ ra xem xét vị trí đập chứa nước Tử Sơn, là một đập chứa nước nhỏ, cách chỗ cậu không xa.
Chung Luật tắt máy tính, đến quầy lễ tân nói chuyện với nhân viên trông Net một lát.
__
Tuy rằng Hoắc Chiết Hàn cắt đứt bảo mẫu và tài xế ở trong nhà, nhưng Hoắc Dụ ra cửa vẫn có vệ sĩ đi theo.
Lúc này vệ sĩ đang ngăn cản Hoắc Dụ, Hoắc Dụ và đám anh em Vương Hạo của cậu ta không xuống đập chứa nước, mà là tới một con suối trong vắt bên cạnh đập chứa nước, mặt nước xanh biếc, nước cạn trong suốt, trung tâm sâu không thấy đáy, trên có đại thụ cành lá xum xuê, sau giờ ngọ chiếu ra một khoảng râm mát. Bên đường dựng bảng cảnh báo "Cấm bơi".