Chương 13

Chung Luật đoán hắn hẳn là không chơi game, bởi vì cảm xúc của đối phương không theo tiết tấu đánh gϊếŧ biến hóa, phảng phất chỉ là tìm chút chuyện để làm, ví dụ như xem người chơi game.

Mười hai giờ đêm, Diệp Tiện Vân nằm trên ghế ngủ thϊếp đi, điện thoại di động nghênh ngang đặt trên bàn.

Chung Luật đánh tới ba giờ sáng, trước khi rời đi đá một cước vào ghế bên cạnh: "Tỉnh đi.”

Thân thể Diệp Tiện Vân run lên một cái, mở mắt ra, ngáp dài nói: "Anh muốn đi?”

Chung Luật nghiêm mặt đi ra ngoài: "Cất điện thoại đi rồi ngủ.”

Diệp Tiện Vân đứng dậy, thò đầu hỏi: "Tối mai anh còn tới không?”

Tuy rằng hắn không biết chơi game, nhưng có thể nhìn ra Chung Luật không phải đơn thuần chơi vui đùa.

“Không tới". Chung Luật có chút đói bụng, mà đói bụng thì sẽ lười nói chuyện.

“Ồ.”

Chung Luật mua bánh mì ở cửa hàng tiện lợi, đón xe về nhà, trả tiền xe đắt tiền ban đêm xong cảm giác mình càng nghèo hơn một chút.

Mỗi ngày đón xe qua lại như vậy cũng không thể được, Chung Luật nhíu mày gặm bánh mì, hôm nay cậu luyện tập ra cảm giác, ý niệm phát sóng trực tiếp ngược lại nhạt đi một chút, phát sóng trực tiếp ảnh hưởng đến luyện tập của cậu không thể nghi ngờ, cuộc thi mùa thu sắp bắt đầu, thời gian có hạn phải dùng ở trên lưỡi dao.

Khoảng cách từ nhà đến tiệm net... Hay là mua một chiếc xe điện second hand?

Tốc độ mạng và máy móc của tiệm net cũng không tệ, so ra cũng chỉ kém của Hoắc Dụ.

Chung Luật chưa từng nghĩ tới dùng máy tính của Hoắc Dụ hoặc lấy lại Abandon từ chỗ Hoắc Dụ, mặc dù cậu dùng đầu ngón chân nghĩ đều biết, phương pháp kiếm tiền nhanh nhất chính là dùng Abandon một lần nữa gϊếŧ đến vị trí cao nhất.

Bán chính là bán, cậu không đến mức lừa gạt tài khoản học sinh trung học.

Trước mắt cậu còn phải duy trì thiết lập, không tốt ở nhà luyện tập.

Chung Luật không ngủ được, dứt khoát ngồi trên bậc thang xem mấy chiếc xe cũ.

Cuối cùng nhìn trúng một chiếc xe cũ 900 tệ, ngày mai đến chỗ người bán giao dịch trực tiếp.

Qua hai giờ nữa trời sẽ sáng, Chung Luật lại gọi đồ ăn sáng bên ngoài, ghi chú mười một giờ đưa.

Không có việc gì làm, Chung Luật đẩy cửa ra lên lầu ngủ, lúc đi qua lầu một, phát hiện phòng trò chơi của Hoắc Dụ vẫn còn sáng đèn.

Cậu dừng ở đầu cầu thang mười giây, rất không vui quay lại, đẩy cửa ra, nhìn thấy Hoắc Dụ ngã trên sô pha ngáy o o, máy không đóng, dừng lại ở giao diện thanh toán trò chơi nửa giờ trước.

Cùi bắp, lại rớt điểm, vừa mới bắt đầu đã chết.

Chung Luật tập trung nhìn, góc dưới bên trái có một hộp thoại với nhân viên phục vụ, Hoắc Dụ dùng 100 chữ và 50 dấu chấm than, khiếu nại người dẫn chương trình trò chơi mà cậu ta ghép đôi để phát sóng trực tiếp, gϊếŧ đồng đội của mình!

Người dẫn chương trình trò chơi tên là "Điện Phong Phiến".

Chung Luật nhếch khóe miệng, điều chỉnh điều hòa lên hai độ, lên lầu ngủ.

Mười một giờ, đồng hồ báo thức vang lên, Chung Luật nhận được điện thoại giao hàng, bảo quản lý thông hành, đồng thời đánh răng rửa mặt xuống lầu ăn điểm tâm, làm cậu kinh ngạc chính là, Hoắc Dụ đã bắt đầu chơi game.

Quả thật nghiện internet hơi nặng.

Chung Luật ra ngoài tìm một vòng, không tìm được đồ ăn bên ngoài, hồ nghi đẩy cửa phòng trò chơi ra, chỉ thấy trên bàn đặt một túi bao bì của tiệm bánh bao, Hoắc Dụ vừa đưa tay lấy bánh bao, vừa động chuột.

Cậu đưa tay nhấc lên, cái túi nhẹ bay, đúng là một cái cũng không còn!

“Bảy cái bánh bao cậu ăn hết rồi?!" Chung Luật trán bốc hỏa, "Sao cậu không no chết luôn đi?”

Thằng nhãi choai choai này ăn hết đồ của ông đây rồi, mệt cho cậu tối hôm qua nghĩ đến chuyện nguyên chủ đuổi đầu bếp đi, chính mình gọi đồ ăn bên ngoài thuận tiện gọi cho Hoắc Dụ một ít.

Bánh bao lớn như vậy, một miếng cũng không để lại cho cậu!

Hoắc Dụ sửng sốt một chút, thở phì phò nói: "Không giả bộ làm mẹ kế nữa? Ngay cả ăn no cũng không cho?”