Edit: Thanh Hưng
Sau khi ánh mắt của ông ta và ánh mắt của Trương Thành giao nhau, Tống Khen biết ông ta hoàn toàn xong rồi.
Trương Thành là thật sự không muốn sống nữa.
Trương Thành không chỉ chủ động đứng ra chứng minh tính chân thật của phần kia ghi âm, mà hắn ta còn chủ động nhận tội, khai rằng năm đó hắn ta bị Tống Khen sai khiến, lái xe đυ.ng chết Dung Ngự, Mục Tử Lâm. . . . . .
Trong nháy mắt bên tai Tống Khen đều là âm thanh ông ông.
Ông ta chẳng thể nào nghĩ tới, bảy năm sau, ông ta cứ như vậy thua ở trong tay Dung Giản, từ Tống thị bị thu mua, ông ta cùng đường, đến Trương Thành tìm ông ta muốn tiền không thành sau đó phản bội sau lưng ông ta, trực tiếp nhận tội. . . . . .
Đây là cái kết mà Dung Giản muốn, cũng là ý trời.
Ông ta không còn khả năng xoay người, thậm chí còn gặp phải tai ương lao ngục hoặc là, tử hình.
Bây giờ ông ta mới ý thức được, Dung Giản làm cho Tống thị suy sụp không chỉ khiến ông ta không cách nào kịp thời cho Trương Thành đầy đủ tiền ngăn chặn sóng gió, mà Tống thị ngã, hiện tại ômg ta cũng đã mất đi ỷ trượng, hoàn toàn không có khả năng thay đổi bất kỳ chuyện gì.
. . . . . .
Ba ngày sau, Trương Đỉnh Lập chết ngay tại bệnh viện, Trương Thành đưa cậu ta một đoạn đường cuối cùng.
Một tháng sau, toà án nhân dân cao (di.da.l.qy.do) cấp thành phố C mở phiên toà tuyên bố phán quyết.
Dung Giản và Phương Kiếm ngồi ghế dự thính, cách một con đường chính là Tống Dư Ca.
Tống Dư Ca cặp mắt sưng đỏ, vô ý thức nhéo lòng bàn tay của mình, giống như là mất đi cảm giác đau đớn. Cô ta nhìn Dung Giản một cái, trong lòng đều là bi thương, người cô ta thích nhất, đã tự tay đẩy cha cô ta đến nơi này.
Phương Kiếm ngồi bên cạnh Dung Giản còn vội vàng hơn Dung Giản, làm luật sư, ngay cả lần đầu tiên ra tòa anh ta cũng không khẩn trương như vậy, ngay cả trái tim cũng đều muốn nhảy ra ngoài. Phương Kiếm hít sâu mấy lần, cố gắng bình phục tâm tình của mình, vì hòa hoãn tâm tình khẩn trương của mình, anh ta còn chạm vào cánh tay Dung Giản một phát: "Sao tôi lại có cảm giác, tôi còn giống con ruột của ba mẹ cậu hơn cậu thế nhỉ!"
Dung Giản ưỡn thẳng sống lưng, không nhúc nhích ngồi ở nơi đó.
Thì ra là anh cũng đang khẩn trương, Phương Kiếm thở ra một hơi. Anh ta không phải con trai ruột của Dung Ngự và Mục Tử Lâm, nhưng đối với anh ta mà nói, bọn họ tựa như cha mẹ ruột của anh ta.
Lúc anh ta chín tuổi thì đã là Dung Ngự và Mục Tử Lâm "một chọi một" giúp đỡ nuôi lớn anh ta. Bọn họ cho anh ta tất cả, sau khi lớn lên anh ta cũng được họ nuôi nấng, lúc thi tốt nghiệp trung học xong anh ta quả quyết báo nguyện vọng tới thành phố C chỗ bọn họ.
Đáng tiếc thậm chí anh ta còn chưa kịp đi thăm bọn họ một chút, thì bọn họ đã xảy ra chuyện. Trong tang lễ anh ta cũng không lên chào hỏi Dung Giản, đứa bé của bọn họ còn nhỏ hơn anh ta mấy tuổi.
Lúc nhận được thư thông báo trúng tuyển, thậm chí Phương Kiếm còn muốn bỏ qua, nhưng mà vào ngày cuối cùng của tháng mười hai, anh ta đúng hạn nhận được sinh hoạt phí, còn có học phí đại học, mà vẫn là tài khoản đó gửi tiền.
Là Dung Giản.
Sau khi biết được một phần chân tướng, vào năm thứ hai đại học Phương Kiếm lập tức quả quyết đổi chuyên ngành.
Hiện tại, cuối cùng đã tới ngày này.
". . . . . . Dựa trên chứng cứ, lại trải qua thời gian toà án thẩm vấn, đối chứng, bổn tòa đã đưa ra xác nhận, bổn tòa kết luận bị cáo Tống Khen bị tố giác thuê bị cáo Trương Thành, phi pháp tước đoạt sinh mệnh người khác, dồn người khác vào chỗ chết, đã tạo thành tội cố ý gϊếŧ người, phán quyết như sau:"
Dung Giản nín thở, ngón tay dùng sức đến trắng bệch.
"Bị cáo Tống Khen phạm tội cố ý gϊếŧ người, tuyên án tử hình, tước đoạt quyền lợi chính trị cả đời; bị cáo Trương Thành phạm tội cố ý gϊếŧ người, phán xử tù chung thân, tước đoạt quyền lợi chính trị cả đời. . . . . ."
Quan toà vừa dứt lời, cổ họng Dung Giản bỗng nhúc nhích một cái.
Phương Kiếm trực tiếp lệ nóng doanh tròng.
Trên chỗ ngồi bị cáo Trương Thành như trút được gánh nặng, hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Khi hắn ta đạp chân ga, khi hắn ta trơ mắt nhìn chiếc xe kia bị hắn ta đυ.ng một cái rơi xuống, khi hắn ta quỳ xuống trước mặt Dung Giản, hắn ta cũng đã hối hận. Nhiều năm như vậy hắn ta vẫn luôn sống trong áy náy. Hiện tại con trai hắn ta đã chết rồi, hắn ta đã mất đi tất cả, so với nửa đời sau tự do sống trong sự khiển trách của lương tâm, hắn ta tình nguyện chuộc tội trong ngục tù.
Mà Tống Khen chấn động toàn thân, cho dù đã chuẩn bị tâm lý xong, nhưng khi nghe được hai chữ tử hình Tống Khen vẫn hoàn toàn không thể nào chấp nhận được. Ông ta ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Tống Dư Ca đang ngồi ở ghế dự thính.
Tống Dư Ca giống như là không kịp phản ứng, ngơ ngác ngồi ở ghế dự thính, mấy phút sau cô ta bật khóc thất thanh, hoàn toàn hỏng mất, không ngừng kêu khóc không cần, như muốn bất tỉnh.
Tống Khen nhắm hai mắt lại, lại chuyển hướng nhìn Dung Giản.
Dung Giản mặt không thay đổi nhìn ông ta.
Ánh mắt không có một tia nhiệt độ của anh khiến cho trong lúc nhất thời Tống Khen có loại cảm giác trong mắt của anh ông ta đã chết rồi.
. . . . . .
Cuối cùng tất cả cũng đều đã kết thúc rồi.
Dung Giản đi ra khỏi tòa án, bên ngoài vạn dặm tinh không.
Không đợi Tống Khen bị xử tử hình, anh đã lập tức bàn giao công việc, lần nữa mua vé máy bay chuyến gần nhất, bay tới thành phố của Đường Viên.
. . . . . .
Buổi chiều sau khi tan học, Đường Viên giống như thường ngày tự mình lái xe về nhà. Sau khi bắt đầu học kỳ mới, cô sợ mình sẽ nhớ Dung Giản, cũng vì muốn hoàn thành việc học sớm một chút, nên một hơi đăng ký rất nhiều môn, gần như mỗi ngày đều phải đi học tới năm giờ rưỡi, cộng thêm bài tập rất nhiều, bây giờ thời gian cô về nhà càng ngày càng muộn.
Gần đây Lê Họa lại ra khỏi nhà, Bịch đường bảo bối cũng chỉ có thể đi theo bảo mẫu.
Vừa nghĩ tới Bịch đường của cô, trái tim Đường Viên cũng đã mềm nhũn.
Rất thần kỳ là, sau khi Dung Giản rời đi, rất nhanh Bịch đường đã ném anh ra sau ót, nhưng có một điều không đổi là bé vẫn rất dính người như trước kia.
Dính người đến nỗi buổi sáng trước khi đi học Đường Viên có đi qua phòng trẻ, cũng không dám len lén vào hôn lên má bé. Mỗi lần Bịch đường đều vì bị hôn mà tỉnh lại, sau đó lập tức đưa tay nhỏ bé ra nắm ngón tay của cô thật chặt, dụ thế nào cũng không cho cô đi.
Bịch đường ăn rất nhiều, tính tình vẫn còn lớn, ỷ (lqd) vào việc Đường Viên không dám dùng sức hất tay nhỏ bé của bé ra, mỗi lần đều chắc thắng. Sau đó Đường Viên không đi được nữa rồi, chỉ có thể trốn học ở nhà cùng bé.
Sau khi bị bắt được ba lượt, buổi sáng Đường Viên không bao giờ dám đi trêu chọc bé nữa, đành phải đi đường vòng.
Tiểu Bịch đường nhà cô thật sự là một cái bánh bao nhân đường lớn, nhẹ nhàng chọc một cái sẽ chảy ra nước, dinh dính, lại ngọt ngào.
Rốt cuộc cũng đến nhà, Đường Viên dừng xe xong, đeo bọc sách lên lưng, mới vừa đi tới lầu dưới đã nghe thấy tiếng khóc của Bịch đường.
"Oa ——"
Đường Viên bỏ bọc sách lại xông lên tầng, tiểu Bịch đường xách theo cái đuôi là khỉ con, đang ngồi trong ghế trẻ con mới của bé mà khóc nức nở.
Từ lúc năm tháng Bịch đường đã bắt đầu ăn dặm, Lê Họa từ rất ít khi xuống bếp chuyển thành mỗi ngày đều vào bếp thay đổi thực đơn phong phú cho Bịch đường bảo bối, nào sữa, nước ép rau củ và cháo, nuôi tiểu Bịch đường thành một viên thịt nhỏ trắng noãn.
Bây giờ viên thịt nhỏ trắng noãn kia đang khóc đến đau lòng, từng viên nước mắt lớn lộp độp rơi xuống, sau khi thấy Đường Viên đôi mắt bị nước mắt bao phủ của bé sáng lên, gương mặt mập mạp tươi cười làm lộ ra hai lúm đồng tiền tròn trịa, bé đưa tay nhỏ về phía Đường Viên muốn cô ôm.
"Bịch đường, nhớ mẹ không nào?" Đường Viên nhanh chóng chạy tới, đỡ cánh tay của bé ôm bé từ trong ghế ra. Trong mấy tháng này Bịch đường đã cao lên không ít, Đường Viên ôm bé có cảm giác giống như ôm một đứa trẻ lớn rồi.
Đã được cô ôm, nhưng Bịch đường vẫn không quên khỉ con của mình.
Đường Viên cảm thấy may mắn vì con khỉ con kia của cô rất bền chắc, con khỉ con này vẫn là con lần trước Dung Giản đưa cho cô. Ban đầu lúc ra nước ngoài không biết tại sao cô lại cũng mang cả con khỉ con này tới.
Hiện tại đã bị Bịch đường đoạt, ngày ngày xách theo cái đuôi là khỉ con này.
Sau khi ôm Bịch đường xuống lầu, Đường Viên định thả bé vào trên xích đu trẻ em trước, sau đó đi làm sữa chuối cho bé. Thế nhưng cậu bé dính người này kiểu gì cũng không chịu xuống, nằm ở trên người cô, ngay cả khỉ con cũng nhẹ buông tay ra không cần, hai cái tay nhỏ bé cùng nhau dùng sức ôm lấy cô.
Hết cách rồi, Đường Viên một tay ôm bé, một tay vất vả bóc vỏ chuối, pha sữa bột, một cốc sữa chuối tiêu đơn giản nhưng do Bịch đường
quấy nhiễu mà cô phải mất tận nửa giờ mới xong.
Vì vội tay vội chân nên cô cho hơi nhiều chuối tiêu, sữa chuối hoàn toàn thành cháo chuối rồi.
"Ngồi đây nhé!" Đường Viên đặt Bịch đường xuống đối diện cô, bản thân thì ngồi ở trên mặt thảm cầm cái muỗng cho bé ăn.
Cái muỗng múc sữa chuối vừa đưa tới, Bịch đường đã tự mình nghiêng người sang a ô ăn một miếng, sau đó cả bánh bao cũng sáng bừng lên, ngồi trên nệm ở dưới đất gật gù hả hê như con lật đật.
Đường Viên vẫn là lần đầu tiên làm đồ ăn dặm cho bé, nhìn bé ăn đến vui vẻ, cô cũng muốn nếm thử một chút.
Cô cầm một cái muỗng khác lên đưa đến miệng mình, Bịch đường hoàn toàn không biết giữ đồ ăn, nhìn thấy cô ăn nhưng bé cũng không khóc.
Đường Viên nhìn bé đã cảm thấy lòng tràn đầy vui mừng, cô để cái muỗng xuống tiếp tục đút cho Bịch đường, lúc đút cho bé đồng thời cô cũng không nhịn được mà nghiêm túc quan sát, dáng dấp của Bịch đường bảo bối thật là đẹp mắt mà, mũi của bé thẳng hơn tất cả những đứa trẻ mà Đường Viên đã gặp lúc trước, không thua kém đứa bé mà em gái Tiểu Dương trong lớp cô sinh chút nào, rất giống Dung Giản.
Lại nhớ tới Dung Giản, đây đã là lần thứ ba trong hôm nay.
Không biết vì sao, hôm nay cô đặc biệt đặc biệt nhớ Dung Giản.
Đã lâu như vậy, Dung Giản còn chưa trở lại.
Đường Viên lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Dung Giản, Dung Giản không trả lời lại cô, cô vứt di động qua một bên, tiếp tục trêu đùa Bịch đường. Đường Viên đã thành thói quen, mấy tháng nay, buổi tối cô thường gửi tin nhắn cho Dung Giản, sáng ngày hôm sau mới nhận được tin nhắn trả lời.
Lần này, buổi tối Đường Viên vẫn cầm điện thoại di động, còn đặt màn hình ở chế độ luôn sáng, âm lượng cũng điều chỉnh đến mức lớn nhất, muốn đợi lúc Dung Giản trả lời cô thì cô lập tức trả lời lại.
. . . . . .
Đường Viên lật người, cô bị một vật cứng đường nét sắc sảo làm tỉnh. Cô đau đến nỗi hít sâu một hơi nhấc cùi chỏ bị làm đau lên, đưa tay sờ sờ vật kia, lúc cầm nó từ trên giường tới trước mắt mới phát hiện là điện thoại di động của mình, sáng một đêm, điện thoại di động vốn dĩ không còn nhiều pin nay cũng đã hết pin.
Đã sắp trễ, Đường Viên không dám sạc pin, nhưng tìm kiếm nửa ngày cũng không tìm thấy cục sạc điện thoại dự phòng, thế nên cô chỉ có thể cầm điện thoại không có pin lái xe tới trường học đi học.
Khi đi học, cô luôn không thể tập trung tinh thần, cứ lo lắng thấp thỏm không yên, thiếu chút nữa đã nhìn lão giáo sư đầu hói thành Dung Giản.
Điện thoại hết pin nên không đọc được tin nhắn trả lời của anh.
Đường Viên úp mặt lên trên mặt bàn, nhìn máy (di.da.l.qy.do) bay nhỏ màu trắng mờ ảo xẹt qua sân trường.
Cô nghĩ, nếu như chiếc máy bay này mang theo Dung Giản tới thì tốt biết bao nhiêu!
******
Hơn mười một giờ, trải qua 16 giờ bay, cuối cùng Dung Giản cũng đã tới sân bay.
Anh đã không mở máy trong một thời gian quá dài như vậy, máy bay hạ cánh, Dung Giản vừa mở máy lên đã nhận được tin nhắn ngày hôm qua của Đường Viên ——
Đường Đôn Nhi: Em rất nhớ anh.
Lại làm nũng, tai Dung Giản có chút nóng, anh lập tức gọi điện thoại cho Đường Viên.
Tắt máy ư?
Dung Giản đón một chiếc xe về nhà, dọc theo đường đi anh lại tiếp tục gọi cho Đường Viên mấy cuộc điện thoại nữa nhưng đều trong trạng thái tắt máy.
Cuối cùng đã tới lầu dưới, Dung Giản giơ tay lên gõ cửa.
Không ai trả lời.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai, trên ban công có hoa Đường Viên trồng, còn có quần áo của Bịch đường.
"Cốc cốc cốc." Dung Giản lại gõ cửa.
Lần này rốt cuộc cũng có người đáp lại anh ——
"Oa ô ô ô ô ô. .