Chương 60

Edit: Thanh Hưng

Buổi tối Dung Giản không đi tiệc đón gió tẩy trần mà Tống Khen sắp xếp kia, anh lái xe tới nghĩa trang tưởng niệm ở ngoại ô một chuyến.

Đã rất lâu Dung Giản chưa tới nơi này.

Cho dù là giữa mùa hè nóng bức, dưới chân núi của nghĩa trang tưởng niệm vẫn âm u như cũ, dưới bóng đêm xem ra càng thêm lạnh lẽo tiêu điều. Dung Giản còn chưa đi đến chỗ cuối cùng trong nghĩa trang tưởng niệm, đã ngửi thấy trong không khí có một mùi rất gay mũi.

Xa xa, Dung Giản đã nhìn thấy một bóng đen trước mộ bia của cha mẹ anh, trong bóng đêm yên tĩnh, ánh (di.da.l.qy.do) sáng màu hồng trên đất chiếu lên bức ảnh trên mộ bia của cha mẹ anh, trong không trung còn có vài đốm lửa nhỏ lẻ tẻ ——

Có người đang quỳ trên mặt đất đốt vàng mã.

Dung Giản vẻ mặt lạnh lẽo đi về phía trước mấy bước, ngón tay siết chặt, hầu kết bỗng hung hăng nhúc nhích một cái.

Cái bóng lưng này có hóa thành tro anh cũng nhận ra, là người tài xế gây tai nạn năm đó quỳ xuống trước mặt anh xin tha thứ.

Tài xế quỳ trên mặt đất, bỏ tiền vàng mã vào đốt trong đống lửa, lẩm bẩm trong miệng: "Đều là tôi có lỗi với hai người, đều là tôi sai, đều là tôi sai. . . . . ."

"Nếu như thực sự có báo ứng, xin hãy báo ứng đến trên người tôi, đều là tôi sai. . . . . ."

Âm thanh của hắn ta cực kỳ bi thương, đốt xong tiền vàng, tài xế lảo đảo từ dưới đất đứng lên. Hắn ta vừa quay người lại đã đối mặt với người đứng sau lưng hắn ta, thấy rõ mặt của người tới thì cả người hắn ta sững sờ, kinh hoảng lui về phía sau một bước, một cước dậm lên đống tiền vàng còn chưa cháy hết, suýt nữa té ngã trên đất.

Là người thiếu niên năm đó.

Dung Giản mặt không chút thay đổi, dựa vào ưu thế chiều cao mà từ trên cao nhìn xuống người đàn ông rụt rè sợ hãi này. Anh mặc một thân âu phục màu đen, cả người gần như hòa vào trong bóng đêm nồng đậm, tựa như một. . . . . . Tử Thần, trên người anh tản phát ra ý lạnh cùng cảm giác áp bức cực mạnh khiến hô hấp của người tài xế cứng lại.

"Ông có lỗi gì?" Âm thanh lạnh lẽo của Dung Giản phá vỡ bóng đêm yên tĩnh.

Tài xế chợt rùng mình một cái, hắn ta cúi đầu không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, âm thanh run rẩy ngập ngừng nói: "Thật xin lỗi. . . . . ."

Âm thanh của côn trùng mùa hè đánh trống reo hò bên tai, lấn át âm thanh nói xin lỗi của hắn ta.

Trong lúc nhất thời trong mộ viên trừ âm thanh côn trùng ra thì không còn âm thanh gì khác.

"Say rượu, hay là gϊếŧ người?" Âm thanh Dung Giản cực lạnh, đôi mắt sắc bén giống như một thanh đao mới vừa mở lưỡi, lóe lên ánh sáng lạnh thấu xương.

Anh vừa dứt lời, toàn thân người tài xế chấn động, lắc đầu nguầy nguậy, nói liên tục nhiều lần câu thật xin lỗi, hai chân run lên như sắp quỳ xuống.

Tài xế mềm nhũn hai chân bị Dung Giản một tay nắm cổ, ngón tay khớp xương rõ ràng của anh bóp chặt cổ họng của hắn ta. Tài xế từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, khi hắn ta cho là mình sẽ bị bóp chết, thân thể đột nhiên chợt nhẹ, lập tức bị ném ra ngoài, nặng nề ngã ở trên nền đá lạnh như băng trước mộ bia, phía dưới là tiền vàng mới vừa cháy hết, vẫn còn ấm, nóng đến nỗi hắn ta sợ hãi kêu lên.

"Cút."

Trương Thành gần như là lăn một vòng trốn ra khỏi nghĩa trang tưởng niệm, trên đường lái xe trở về bệnh viện tinh thần hắn ta còn có chút hoảng hốt, tay cầm tay lái còn không ngừng run rẩy.

Đây tất cả đều là báo ứng. Bảy năm trước, con trai hắn ta bị chẩn đoán chính xác là ung thư phổi. Hắn ta chạy khắp nơi vay tiền, nhưng hoàn toàn không chạy đủ khoản viện phí kếch xù đó, hắn ta vô kế khả thi, cuối cùng quyết định xin công ty hỗ trợ cùng quyên tiền.

Ngày hôm sau, ông chủ của hắn ta tìm tới hắn ta.

Vừa bắt đầu hắn ta còn tưởng rằng Tống Khen tới quyên tiền cho hắn ta, hắn ta cảm động đến rơi nước mắt, nhưng Tống Khen lại muốn hắn ta lái xe đâm người, sau khi chuyện thành công ông ta sẽ lo toàn bộ viện phí cho con trai hắn ta, hơn nữa cũng sẽ mời luật sư, giảm tội danh của hắn ta xuống mức thấp nhất.

Hắn ta không đồng ý, nhưng hắn ta không ngờ cuộc đối thoại giữa Tống Khen và hắn ta lại bị con trai hắn ta nghe được, Tống Khen vừa rời đi, con trai hắn ta lập tức tê tâm liệt phế kêu gào, cầu xin "Ba con không muốn chết", "Ba làm ơn cứu con xin ba cứu con" . . . . . .

Con trai hắn ta còn trẻ tuổi như thế, nó mới mười sáu tuổi.

Hắn ta dao động.

Lương tâm, đạo đức, luật pháp. . . . . . Tất cả những thứ này đều bại bởi thân tình, những thứ này không cứu được con trai hắn ta, chỉ có tiền. . . . . .

Cuối cùng hắn ta theo lời Tống Khen nói, lái xe tông chết một cặp vợ chồng trong một đêm mưa gió.

Đã nhiều năm như vậy, hắn ta không (lqd) có một đêm nào không gặp ác mộng, cũng chưa từng thoát được sự áy náy của lương tâm.

Chiếc ô tô bị hắn ta đυ.ng phải lao xuống hồ, thi thể đắp vải trắng, vết máu trên mặt đường bị nước mưa cọ rửa sạch sẽ, vẻ mặt không có biểu cảm gì của thiếu niên mà hắn ta quỳ xuống nói xin lỗi, tất cả tất cả đều dừng trong đầu hắn ta, trở thành ác mộng theo hắn ta mỗi đêm.

Mỗi lần lúc từ trong cơn ác mộng tỉnh lại hắn ta còn có thể an ủi mình hắn ta đang chuộc tội rồi, nhưng sau khi hết hạn tù được thả tự do lúc nào hắn ta cũng sống trong khủng hoảng và áy náy, thậm chí không dám đi vào nghĩa trang tưởng niệm này một bước.

Nguyên nhân chính làm cho hắn ta quyết định tới nghĩa trang tưởng niệm đốt vàng mã cho cha mẹ Dung Giản hôm nay, là vì con của hắn ta nói thân thể không thoải mái, trước ngực và sau lưng đều đặc biệt đau, gần như không xuống giường được, hắn ta dẫn con trai đi bệnh viện làm kiểm tra CT ——

Con trai hắn ta tái phát ung thư phổi, sinh mạng đang mất dần đi.

Khi thấy kết quả kiểm tra thì trước mắt hắn ta tối sầm lại, trong đầu trống rỗng, trong lỗ tai đều là âm thanh ông ông, ngay cả bác sĩ nói gì hắn ta cũng nghe không rõ lắm. Hắn ta biết do chính hắn ta làm ác mà cuối cùng rồi cũng báo ứng lên người con trai hắn ta.

Trương Thành nắm chặt tay cầm tay lái, trước mắt hoàn toàn mơ hồ.

"Trương tiên sinh, con trai của ông lại ồn ào." Trương Thành vừa đi vào bệnh viện đã bị y tá ngăn lại: "Ông mau tới xem cậu ta một chút đi."

Trương Thành gật đầu một cái, chạy theo y tá tới phòng bệnh.

Trương Thành đẩy cửa phòng bệnh ra, một ly thủy tinh lập tức rơi trúng xuống chân hắn ta, Trương Đỉnh Lập trên giường bệnh gần như là mắc chứng cuồng loạn: "Tôi trước ngực đau, sau lưng cũng đau, có phải là tôi lại bị tái phát hay không, có phải là tôi sẽ chết đúng không?"

Sau khi bị bác sĩ gọi đi đơn độc nói chuyện, cậu ta gần như tuyệt vọng.

Cũng may sau khi cậu ta bán nhà bán xe đi thì tạm thời còn đủ tiền chữa bệnh trong giai đoạn đầu tiên, nhưng mà, tiền chữa bệnh sẽ ngày một tăng thêm thậm chí còn không có điểm dừng, bác sĩ nói rất uyển chuyển, nhưng cậu ta biết hy vọng chữa khỏi gần như bằng không, thậm chí còn không sống nổi một năm nữa.

******

Sau khi tài xế gây tai nạn lăn một vòng rời khỏi nghĩa trang tưởng niệm, ý lạnh trong đáy mắt Dung Giản lại đột ngột tăng lên, thời gian đã trôi qua bảy năm, lương tâm và sự áy náy của người tài xế này xuất hiện hơi bị quá mức đột nhiên.

Sau khi rời khỏi nghĩa trang tưởng niệm thì anh gọi điện thoại cho Phương Kiếm.

Gần như là một giây sau, điện thoại đã có người nhận, Phương đại luật sư cực kỳ nóng nảy, anh ta hít sâu một hơi dùng tốc độ cực nhanh gần như là liên tục nói ——

"Dung Giản, cuối cùng cậu cũng trở lại rồi, cậu còn biết trở lại cơ đấy, cậu mà còn không về thì tôi sẽ bay đi tìm cậu! Tôi sắp điên rồi, Tống Dư Ca này thật ngu ngốc, sau khi biết chuyện cậu có con thì điên rồi, hận không thể ngày ngày tới cửa! Ngày ngày tôi đều muốn nhét cô ta vào bao đập cho một trận, cậu mà không về, suýt chút nữa là tôi đã đưa địa chỉ cho cô ta rồi!"

"Cũng may Tống Dư Ca này ngu ngốc, hai ngày nay không hề tới chỗ chúng tôi, tôi không tìm được bạn gái đều là do Tống Dư Ca ám!"

"Vậy anh thu nhận cô ta đi?" Âm thanh Dung Giản rất lạnh lùng.

"Tôi ói vào mặt cô ta cậu tin không!"

Sau một chuỗi dài chỉ trích, rốt cuộc Phương Kiếm cũng phát tiết xong lửa giận trong lòng, quay lại chủ đề chính: "Đúng rồi, cậu tìm tôi có chuyện gì?"

Dung Giản bình tĩnh nói: "Anh điều tra thêm về Trương Thành đi."

Sau khi cúp điện thoại, Dung Giản lái xe về nhà.

Mấy tháng không quay lại, phòng ốc trống rỗng đã khôi phục lại dáng vẻ không hề có hơi người như lúc trước, cho dù có mời người làm thêm giờ đúng hạn tới quét dọn, cả căn phòng cũng đều vô cùng sạch sẽ, nhưng lại vẫn không giống trước kia.

Dung Giản bật đèn, quét mắt nhìn phòng khách, cảm giác cực kỳ trống trải, thậm chí còn có một chút. . . . . . Xa lạ.

Anh lên lầu tắm rửa sạch sẽ, vừa lau tóc vừa đi ra khỏi phòng tắm, cầm chai nước khoáng trên bàn lên dùng một tay mở nắp, ngửa cổ uống vài hớp, điện thoại di động để ở trên bàn lại đột nhiên rung lên một cái.

******

Sau khi đến nhà, Đường Viên đói bụng đến hoa mắt, từ sáng sớm đến giờ cô đều bận rộn đến mức không cả có thời (di.da.l.qy.do) gian ăn cơm, cảm giác trong bụng trống rỗng, cô không bao giờ có thể quay trở về lúc giảm cân một ngày chỉ uống mấy chén sữa chua nhỏ cũng có thể chống đở nửa ngày được nữa rồi.

Đường Viên chạy vào phòng bếp liếc mắt nhìn, trong phòng bếp trống rỗng, thức ăn gì cũng không có.

"Dung Giản!" Cô đạp chân chạy lên lầu tìm Dung Giản xin ăn, lúc tới cửa phòng trẻ nhìn thấy giáo sư Đường ôm Bịch đường, Đường Viên mới đột nhiên nhớ ra hôm qua Dung Giản đã trở về nước rồi, quả nhiên thói quen là thứ đáng sợ nhất.

Đường Viên đứng ngay ngắn, vuốt vuốt mặt, gọi một tiếng: "Ba".

Bịch đường bị giáo sư Đường ôm, một cái tay nhỏ đỡ bình sữa trong tay giáo sư Đường ừng ực ừng ực uống, một cái tay nhỏ bé khác siết thật chặt con khỉ nhỏ đội mũ màu xanh dương nhạt.

Nhìn ngũ quan rõ ràng, là Dung Giản làm.

Vừa nhìn thấy cô, ánh mắt Bịch đường sáng lên, đưa cánh tay cầm khỉ con kia về phía cô.

"Không có tiền đồ!" Giáo sư Đường nghe thấy cô gọi Dung Giản thì giận dễ sợ, ông hừ lạnh một tiếng vỗ một cái vào đầu khuê nữ nhà mình, tiểu Bịch đường đang yên lặng uống sữa bột lại nhè núʍ ѵú cao su ra, "Oa" bật khóc, dùng cả tay chân giãy giụa trong ngực giáo sư Đường.

Giáo sư Đường: "! ! !"

Ông, ông mới chỉ để tay xuống thôi, còn chưa đánh ra âm thanh đâu.

Thêm một người con rể giành khuê nữ của ông cũng coi như thôi, hiện tại lại thêm một cháu ngoại làm cho ông thậm chí ngay cả một đầu ngón tay của khuê nữ cũng không được động!

Bịch đường bật khóc lên, trên mặt giáo sư Đường lúc đỏ lúc trắng, vừa hối tiếc lại đau lòng, vội vàng đưa Bịch đường cho Đường Viên.

"Bịch đường!" Đường Viên đón lấy Bịch đường khóc đến sắp không thở nổi, đưa tay xoa xoa gương mặt mềm mại của bé, sờ được nước mắt đầy tay. Sau khi được cô ôm, Bịch đường giảm nhỏ âm thanh, thút tha thút thít nằm ở trong hõm vai cô, cái cằm mập mạp cọ cọ vào vai cô.

"Con khóc thật thê thảm á, chắc là thiếu nước rồi nhỉ, nào, uống sữa đi!" Đường Viên quay mặt Bịch đường lại, lần nữa nhét núʍ ѵú cao su vào trong miệng Bịch đường, nói với giáo sư Đường đang đứng bên cạnh: "Ba, con xuống dưới lầu tìm đồ ăn đây!"

Cô nói xong thì nhanh chóng ôm Bịch đường xuống dưới lầu, mở cửa tủ lạnh ra tìm kiếm.

Cuối cùng Đường Viên một tay ôm Bịch đường, một tay cầm bình sữa cho Bịch đường, trong miệng ngậm sandwich lạnh như băng trở về phòng ngủ, cô hoàn toàn không thể hiểu được, sao Dung Giản có thể dẫn theo Bịch đường một cách nhẹ nhàng như thế!

Đường Viên đặt Bịch đường vào trên giường lớn, sợ bé rơi xuống đất, cô còn dùng mấy cái gối đầu và mấy món đồ chơi lông nhung để vây bé lại. Bịch đường uống no, một tay nắm khỉ con, một tay khác thì tìm kiếm thứ mình thích trong đống đồ kia, cả bánh bao vô cùng vui vẻ.

Đường Viên xem đồng hồ, nằm lỳ ở trên giường vừa ăn sandwich vừa nhắn tin với Dung Giản, cô tìm nửa ngày trong điện thoại nhưng vẫn không tìm được icon thích hợp, đành dứt khoát tự mình làm một cái ——

Đường Đôn Nhi: 【 bảo bảo khổ sở trong lòng 】

Sau khi cô gửi icon kia đi, thật lâu sau cũng không nhận được tin nhắn trả lời lại.

Ngủ rồi à?

Dung Giản không ngủ, chỉ là nhìn thấy icon Đường Viên gửi tới, anh kịch liệt ho khan mấy tiếng, thiếu chút nữa bị sặc.

Icon của cô. . . . . .

Là Bịch đường trên lông mi còn vương nước mắt chu môi muốn khóc nhưng lại không khóc, trên đầu Bịch đường có một hàng chữ lớn ——Trong lòng bảo bối rất khổ sở nhưng bảo bối sẽ không nói ra.