Chương 59

Edit: Thanh Hưng

Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh nắng sáng sớm xuyên qua khung cửa sổ dừng lại trên hàng mi cong vυ"t của cô, làm đôi mắt của cô sáng lên, cặp lông mi dầy đậm kia càng làm nổi bật lên đôi mắt của cô, trong đó tất cả đều là yêu thích và không nỡ.

Cô nói em không nỡ để anh đi.

Dung Giản cúi đầu nhìn cô, hô hấp rối loạn, nhịp tim đột nhiên gia tốc, anh hắng giọng: "Em thấy anh đặt vé máy bay rồi à?"

"Dạ." Đường Viên nói xong câu không nỡ để anh đi thì lập tức cảm thấy không nên, cô hít sâu một hơi, giọng nói nhẹ nhàng: "Anh mua vé máy bay ngày nào ạ, em không nhìn rõ."

Tối hôm qua Đường Viên chỉ liếc nhìn một cái, màn hình laptop phản quang, cô chỉ thấy rõ nơi cất cánh và hạ cánh, không thấy rõ ngày tháng.

"Ngay tối nay."

Đêm hôm đó lúc nhận được tin nhắn của Tống Dư Ca thì Dung Giản đã quyết định về nước, chỉ là Lê Họa không về được, nên bên này không ai chăm sóc Đường Viên và Bịch (di.da.l.qy.do) đường, anh không yên tâm, muốn đợi giáo sư Đường tới đây, mới vẫn kéo dài tới hiện tại.

Tích tích tích ——

Một thời gian dài không ai để ý tới tiếng còi báo chói tai của bếp nướng bánh mì, Dung Giản lướt qua cô, trực tiếp rút nguồn điện của bếp nướng bánh mì.

Phòng bếp chật hẹp lập tức yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh lúc có lúc không của máy hút khói.

Nhanh như vậy! Đường Viên sửng sốt một chút, cô dùng lực mạnh gật đầu: "Được ạ, vậy em và Bịch đường sẽ đi tiễn anh."

"Ừ." Hai tay Dung Giản đặt lên tủ quầy dựa lại gần Đường Viên, cúi đầu. . . . . .

"Khụ khụ." Không biết giáo sư Đường xuống lầu từ lúc nào ho khan mấy tiếng, giống như sợ không đủ thu hút sự chú ý của bọn họ, ông còn giơ tay lên gõ cửa kính mờ của phòng bếp một cái: "Dung Giản, con trai của con đói bụng."

"Ba." Dung Giản đẩy cửa kính ra lên tiếng chào hỏi giáo sư Đường đang đứng ở cửa, Bịch đường bị giáo sư Đường ôm vào trong ngực nhìn thấy anh thì mắt lập tức sáng lên, huơ tay múa chân ở trong ngực giáo sư Đường, Dung Giản đưa tay ôm bé qua, đi lên lầu hòa sữa bột cho bé.

Sau khi ‘đuổi’ Dung Giản đi như ý nguyện, giáo sư Đường nhìn về phía khuê nữ nhà mình, nghiêm mặt nói: "Con không có ý định cùng cậu ta trở về nước đấy chứ?"

"Không có, không có." Đường Viên lắc đầu liên tục, Bịch đường nhỏ như vậy, cô và Dung Giản đều đi hết, Bịch đường phải khóc thành chó mất, không đúng, không thể nói con trai ngốc của mình như vậy được, phải khóc ngất.

Rất nhanh đã đến buổi tối, giáo sư Đường ở đây, cả ngày Đường Viên đều không dám dính vào Dung Giản.

Dung Giản đặt vé máy bay lúc hơn chín giờ, sợ khi Đường Viên trở về trời tối không an toàn, giáo sư Đường còn vui vẻ lái xe chở Đường Viên và Bịch đường tới sân bay tiễn Dung Giản.

******

Đại sảnh sân bay sáng ngời.

Khỉ con mặc quần liền áo bằng vải ka-ki ngồi trên cánh tay thon dài có lực của Dung Giản ngã trái ngã phải, bé buồn ngủ đến mắt cũng không mở ra được, như gà con mổ thóc không ngừng gật gù.

Dung Giản buông rương hành lý ra, đưa tay về sau đỡ đầu của bé, còn búng tay phát ra tiếng bên tai bé: "Bịch đường!"

"Ưmh." Bịch đường sắp ngủ lại bị làm tỉnh lại nãi thanh nãi khí đáp một tiếng, buổi tối bé đang ngủ ngon lại bị mẹ ruột không tim không phổi ôm từ trong giường trẻ con ra, một đường ngủ thẳng tới sân bay lại bị cha ruột bé đánh thức, hiện tại muốn khóc lại không khóc bị Dung Giản ôm, vô cùng uất ức.

"Con trai ngốc." Dung Giản hắng giọng, nhỏ giọng nói: "Ba phải đi rồi."

Đây là lần đầu tiên anh tự xưng là ba ở trước mặt Bịch đường.

Mí mắt thật mỏng của Bịch đường nhấc lên, nghiêng đầu nhìn anh. Lông mi của bé run rẩy, cổ nhỏ giống như là không đỡ được đầu, lắc lư một chút, lập tức lại gục vào hõm vai của anh.

Hai tay Dung Giản nâng cánh tay Bịch đường lên, giơ bé lên, hôn trán bé một cái.

"Ngao." Bịch đường trong tay anh đạp đạp chân, huơ tay múa chân, mặt mày hớn hở, vô cùng vui vẻ.

"Mới thế đã vui vẻ rồi?" Dung Giản chọc cái bụng mềm nhũn của bé một cái, Bịch đường lại cười một tiếng.

"Bịch đường, ba con phải đi rồi, nhanh, khóc cho ba con xem!" Đường Viên ôm gương mặt béo mập của Bịch đường xoa một cái.

Bịch đường khẽ ngáp một cái, đạp chân muốn cô ôm.

Lúc Đường Viên nhón chân lên đón bé thì thuận thế hôn gò má của Dung Giản một cái, Dung Giản đột nhiên nghiêng mặt sang một bên, hung hăng hôn lên môi của cô một cái, môi mỏng của anh đè lên đôi môi buổi sáng đã bị anh hôn sưng lên, có một chút đau. Nụ hôn này của Dung Giản vừa vội vàng vừa hung ác, Đường Viên cảm thấy Dung Giản luôn luôn có kỹ xảo hôn môi đặc biệt, nếu không có kỷ xảo...

Chỉ là một khi thừa nhận điều này, Đường Viên lại vẫn cảm thấy mất mát. . . . . . Cuối cùng không có đối lập, cũng chưa có tổn thương, cô hôn Dung Giản cũng chỉ là hôn bậy bạ một mạch, chính là vốn chỉ là vết thương nhỏ trên cánh môi lại bị môi mỏng và hàm răng của Dung Giản ép tới biến hình.

Hô hấp của Đường Viên cũng có chút không thoải mái, trước kia cô xem trên tivi thấy nam nữ chủ ôm hôn say mê trong đại sảnh sân bay người tới người đi, chưa từng nghĩ có một ngày sẽ đến lượt mình.

Bịch đường bị kẹp ở giữa đột nhiên trước mắt tối sầm lại, bé bị dọa cho phát hoảng, gào lên hai tiếng, rốt cuộc lại thấy ánh mặt trời.

Bịch đường vẫn không khóc, lúc nên cười không cười, lúc nên khóc bé cũng không khóc.

Kết thúc một nụ hôn, Dung Giản cũng không quay đầu lại kéo rương hành lý đi vào cửa an ninh.

"Tốt lắm, chúng ta đi thôi!"

Mãi cho đến sau khi bóng lưng cao lớn thon dài của Dung Giản biến mất ở cửa an ninh, Bịch đường mới "Oa" khóc thành tiếng, bé khóc đến khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ lên, trên gương mặt đều là nước mắt, gào khóc đưa tay nhỏ bé về phía Dung Giản biến mất.

Vừa vào phòng chờ, điện thoại Dung Giản đã rung đến mấy lần ——

Đường Đôn Nhi: Đại Bịch đường của chúng ta biến thành sủi cảo.

Sủi cảo? Dung Giản khêu khêu ngón tay nhanh chóng trả lời lại ——

Dung Giản: Sủi cảo?

Đường Đôn Nhi: Đúng!

Đường Đôn Nhi: 【video】

Tốc độ internet trong phòng chờ rất nhanh, Dung Giản vừa mở video đã thấy Bịch (lqd) đường đang khóc, Bịch đường khóc đến đau lòng, từng giọt nước mắt lớn ào ào rơi xuống, vành mắt ửng đỏ, lông mi đen nhánh cũng bị nước mắt làm ướt dính vào nhau, thoạt nhìn càng dài hơn.

Bịch đường khóc lại còn có thể tự mình dụi mắt, nước mắt bôi khắp gương mặt, khuôn mặt mập mạp ướt nhẹp, giống như là mới vừa tắm xong.

Đường Đôn Nhi: Đúng không đúng không! Tiểu Bao Tử xuống nước chính là sủi cảo á!

Đường Đôn Nhi:

Quần áo của em cũng bị con khóc ướt rồi.

Đường Đôn Nhi: Em cũng không chọc con khóc.

Đường Đôn Nhi: Em không dụ dỗ được con, em búng tay không tạo ra âm thanh.

Đường Đôn Nhi: Em cũng khóc.

Làm nũng xN.

Dung Giản đang muốn viết chữ, suy nghĩ một chút lại chọn tin nhắn âm thanh.

Đường Viên không mang khăn giấy, cô giơ Bịch đường nhà mình lên, lấy tay áo xoa xoa nước mắt.

Điện thoại di động của cô lại rung một cái, Đường Viên mở ra mới phát hiện lần này Dung Giản gửi tin nhắn âm thanh. Cô mở ra, giọng nói trầm thấp của Dung Giản từ trong ống nghe truyền tới, Bịch đường lập tức trợn to mắt, ngơ ngác nhìn điện thoại di động trong tay cô, với tay muốn lấy.

Đường Viên áp di động vào bên tai Bịch đường, nghe được âm thanh Dung Giản, Bịch đường a a kêu hai tiếng, rốt cuộc cũng dừng nước mắt lại.

***

Cơn buồn ngủ của Bịch đường lại dâng lên, trên đường trở về đã ngủ mất rồi.

Buổi tối Đường Viên một người nằm ở trên giường làm thế nào cũng không ngủ nổi, cô kéo chăn đắp kín đầu, lăn qua lộn lại ở trên giường, cảm thấy giường quá lớn, cô lại từ trong chăn chui ra, đeo tai nghe lên nghe nhạc, lại cảm thấy âm nhạc đều rất buồn.

Đường Viên lấy tai nghe xuống, hạ thấp nhiệt độ phòng.

Rõ ràng Dung Giản vừa mới đi, cô đã bắt đầu nhớ anh rồi.

Cả một đêm Đường Viên đều không ngủ được an ổn, lúc trời sắp sáng cô mới có chút buồn ngủ, còn chưa ngủ say, đã bị một cuộc điện thoại đánh thức. Người bên kia điện thoại nói cô có một món đồ chuyển phát được người ta gửi đến trường học.

Đường Viên nghĩ lại, Cố Cầu Cầu và Nam An An đều biết địa chỉ nhà cô, cũng sẽ không gửi tới trường học đi, vậy người nào lại gửi

chuyển phát cho cô đây?

Bên kia nhân viên bưu kiện thúc giục rất gấp, lại không muốn lái xe đưa tới đây, Đường Viên chỉ có thể bảo anh ta tạm thời để ở chỗ bảo vệ trước, mình sẽ lái xe qua lấy sau.

Gần trưa, Đường Viên mới tới cửa trường học, lấy được món đồ chuyển phát kia, là một chiếc hộp màu đen. Địa chỉ người gửi viết không rõ lắm, cô xem nửa ngày cũng không nhận ra là ai. Đường Viên có chút không dám mở hộp chuyển phát này.

Cô lắc lắc cái hộp trong tay, không nghe thấy âm thanh kỳ quái gì mới cầm dao rạch hộp giấy nhỏ ra.

Trong hộp là một cái hộp khác, cả hộp chuyển phát giống như matryoshka, sau khi Đường Viên phá hủy bảy tám cái hộp, cuối cùng cũng tới cái hộp cuối cùng, là trống không.

Không giải thích được.

Sáng sớm bị người đánh thức tới nhận mấy cái hộp không, tâm tình Đường Viên cũng không qua tốt rồi, cô ném cái hộp vào thùng rác tái chế, lái xe về nhà.

******

Sau 16h bay, cuối cùng Dung Giản đã về tới thành phố C.

"Lão đại! Cuối cùng cậu cũng quay lại rồi!" Giọng nói của Cao Dương rất khoa trương, vừa nhìn thấy đã liều mạng vẫy tay về phía anh: "Tôi sắp điên rồi, ngày ngày đều cầu mong cậu mau quay lại, một mình tôi không thể chịu đựng được."

Dọc theo đường đi từ đại sảnh sân bay đến bãi đậu xe ngầm dưới lòng đất, Cao Dương luôn miệng không ngừng, sau khi báo lại tình hình của công ty một lần, lập tức không nén được ngọn lửa bát quái đang cháy hừng hực: "Lại nói học thần à, lần này cậu quay lại không dẫn theo Bàn Bàn và tiểu Bàn Bàn nhà cậu sao? Đáng yêu như vậy mà ôm vào. . . . . ."

"Cậu tò mò à?" Dung Giản mở cửa xe ngồi vào chỗ ngồi phía sau.

Cao Dương: ". . . . . ."

Xem ra học thần vì phải một mình quay lại mà tâm tình thật không tốt á, Cao Dương yên lặng lái xe không nói chuyện nữa.

Quả thật tâm trạng của Dung Giản cực kém, gần như là anh mới vừa trở lại thành phố C, mở máy một cái đã không giải thích được mà bị điện thoại và tin nhắn oanh tạc, vừa nhìn thì ra là Tống Dư Ca.

Không để ý tới việc lệch múi giờ, Dung Giản vừa quay lại đã lập tức tới cao ốc xử lý công việc chất chồng.

Mới vừa lên đèn, Dung Giản dựa vào ghế xoa xuống huyệt Thái Dương, điện thoại di động để ở trên bàn đột nhiên rung một cái.

Dung Giản liếc mắt nhìn màn hình, lại là lão hồ ly Tống Khen kia ——

Tống Khen cười ha hả, ôn hòa như trưởng bối quan tâm con của bạn: "Dung Giản, nghe nói cậu đã quay lại rồi, buổi tối có thời gian không, chú đây mời cậu một bữa cơm, coi như là đón gió tẩy trần?"

Anh chân trước trở lại, Tống Khen đã chân sau gọi điện thoại tới đây.

Cúp điện thoại, Dung Giản cười lạnh một tiếng.

Giữa anh và Tống Khen vẫn còn duy trì quan hệ thăng bằng một cách vi diệu, Tống Khen (di.da.l.qy.do) thử dò xét cũng có, cảnh cáo cũng có, nhưng vẫn luôn chưa từng hoàn toàn trực tiếp vạch mặt anh, mà anh cũng không định bứt dây động rừng.

Trận tai nạn xe cộ kia đã qua sáu năm rồi, không có người chứng kiến, không có camera giám sát, ngay cả tài xế gây tai nạn cũng đã hết hạn tù mà được thả tự do, hoàn toàn là một kết cục chết.

Dung Giản không từ chối, đang ở thời điểm anh gần như cạn kiệt kiên nhẫn, chuyện rốt cuộc cũng nghênh đón cơ hội xoay chuyển.