Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đại Thần, Em Muốn Sinh 'Khỉ Con' Cho Anh

Chương 42

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Thanh Hưng

Một hồi lâu sau, Đường Viên cúi đầu nghiêm túc liếc mắt nhìn cái bụng không bao giờ nhỏ của chính mình, lại ngẩng đầu nhìn về phía Lê Họa. Bởi vì kinh ngạc và khẩn trương, cô nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: "Sao, sao có thể chứ?"

"Là thật." Lê Họa nói giọng khẳng định, đưa sổ khám bệnh cho cô: "Bác sĩ nói con mang thai mười tuần rồi."

Đường Viên nghiêm túc xem sổ khám bệnh, nghe được Lê Họa nhẹ giọng hỏi ngược lại cô: "Con và Dung Giản đều không biết?"

"Không biết ạ." Đường Viên lắc đầu một cái. Cô là thật sự không ngờ, cô và Dung Giản chỉ từng làm. . . . . . Hai lần, lần đầu tiên bọn họ quả thật không dùng biện pháp gì, lần thứ hai bọn họ còn dùng gấu bông. . . . . .

Không đúng!

Đường Viên có chút mụ mị, theo thời gian đoán chừng không phải khỉ con đến vào lần đầu tiên của bọn họ, chẳng lẽ gấu bông kia trông khá mà không dùng được, thủng một lỗ?

Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Đường Viên, Lê Họa không truy hỏi nữa.

Đường Viên tự mình nghĩ nửa ngày cũng không rõ ràng, ngược lại hồi tưởng một lần những hình ảnh kia lại làm cho trên mặt nóng lên.

Cô không tiếp tục nghĩ nữa, cúi đầu nghiêm túc nhìn sổ khám bệnh mới vừa rồi Lê Họa đưa cho cô. Cô cũng xem không hiểu nội dung phía trên, chỉ có thể một tay cầm sổ khám bệnh một tay cầm điện thoại di động, tra từng mục từng mục.

"Bác sĩ nói phôi thai. . . . . . Tiểu bảo bảo rất tốt." Lê Họa nhìn thấy cô phải lao lực, không nhịn được đưa tay chỉ vào kết quả các hạng mục kiểm tra, nói lại nội dung trước đó bác sĩ đã nói cho Đường Viên nghe.

Đường Viên nghiêm túc nghe Lê Họa nói, tới khi nghe được Lê Họa nói rằng các chỉ tiêu của cô và khỉ con đều rất khỏe mạnh, rốt cuộc cô cũng thở phào một hơi.

Sau khi nói xong, Lê Họa dẫn theo Đường Viên tới bãi đậu xe lấy xe. Bãi đỗ xe ngầm rất trống trải, dọc theo đường đi Đường Viên và Lê Họa cũng không nói chuyện.

Vào trong xe, trước khi cho xe chạy Lê Họa đột nhiên mở miệng hỏi Đường Viên: "Con muốn nó không?"

Bà hỏi quá đột ngột, trong lúc nhất thời Đường Viên còn không kịp phản ứng.

Lê Họa thả nhẹ giọng, tiếp tục nói: "Nếu như con không muốn để người khác biết, mẹ sẽ giúp con giữ bí mật. Con không cần suy nghĩ cho người khác, chỉ cần suy nghĩ cho chính con thôi. . . . . ."

"Có muốn đứa bé này hay không, chính con tự quyết định, được không?"

Thật ra thì cho dù Đường Viên không nói, Lê Họa (di.da.l.qy.do) cũng biết giữa cô và Dung Giản xuất hiện vấn đề không nhỏ.

Thậm chí từ khi vừa mới bắt đầu, bà đã cảm thấy Dung Giản không thích hợp với Đường Viên, còn lo lắng rằng bọn họ sẽ đi đến bước ly hôn.

Hiện tại vào lúc này Đường Viên lại kiểm tra phát hiện ra mang thai, cũng không phải một chuyện tốt.

Nhưng bà không thể vào lúc sau khi rời Đường Viên đi lâu như vậy còn cứng rắn hoạch định cuộc đời của cô cho cô, sẽ không vì danh nghĩa muốn tốt cho cô mà thay cô quyết định, cũng sẽ không cố gắng thay đổi suy nghĩ của Đường Viên.

Bà đã bỏ lỡ cơ hội cùng Đường Viên lớn lên, cho nên hiện tại chỉ hy vọng cuộc sống của Đường Viên vui vẻ một chút. Ít nhất, Lê Họa hi vọng đứa bé của bà không cần một ngày nào đó trong tương lai quay đầu nhìn lại, sẽ sinh lòng tiếc nuối với một chuyện gì đó.

"Bàn Bàn, cho dù con lựa chọn giữ đứa bé này, hay là không muốn nó, mẹ đều sẽ tôn trọng hơn nữa ủng hộ quyết định của con."

Giọng nói của Lê Họa rất dứt khoát, Đường Viên gật mạnh đầu, vành mắt hơi ươn ướt.

Thật tốt quá, vào lúc này, cô không phải một mình.

Dọc theo con đường từ bệnh viện về nhà, Đường Viên đều không lên tiếng, cô nằm ở trên cửa sổ xe nhìn phong cảnh nhanh chóng chạy ngược lại bên ngoài cửa sổ.

Tháng chín ánh mặt trời vừa đẹp, ấm áp lại không nóng bỏng. Cách đó không xa là biển rộng mênh mông bát ngát, mặt biển sóng gợn lăn tăn, cát mịn trên bờ biển dưới ánh mặt trời chợt lóe sáng, giống như một khối vàng lớn di động, trên bờ cát còn có một đám trẻ vui vẻ chạy tới chạy lui.

Trên thế giới này còn có rất nhiều cảnh đẹp, cô muốn về sau khỉ con của cô có thể nhìn thấy.

Đường Viên đã nghĩ xong, cô muốn sinh đứa bé này ra.

Khỉ con của cô trong lúc cô không biết, cùng với cô mang theo cõi lòng ngập tràn mong đợi đi qua ba tháng hôn nhân ngắn ngủi, cùng với cô chạy bộ, cùng với cô quân huấn dưới ánh mặt trời gay gắt, thậm chí cùng với cô trốn thoát từ trong hiện trường hoả hoạn hung hiểm, thế mà nó vẫn không hề rời bỏ cô.

Cô cũng không muốn bởi vì mình và Dung Giản không đi tới cùng mà buông tha nó.

Buổi tối Đường Viên nói quyết định của mình cho Lê Họa, Lê Họa gật đầu một cái, đưa tay nhẹ nhàng ôm cô một chút.

Đường Viên không ngờ chuyện cô mang thai Lê Họa thật sự không nói cho người khác, thậm chí ngay cả giáo sư Đường cũng giấu diếm. May mà giáo sư Đường vô tâm, không giỏi quan sát.

Chỉ là mỗi lần nghe được giáo sư Đường bị lừa mà chẳng hay biết gì nói "Bàn Bàn, tại sao mặt của con lại tròn hơn rồi", Đường Viên đều đặc biệt chột dạ.

Mập cũng có chỗ tốt, Đường Viên không bị lộ bụng bầu, cộng thêm thời tiết càng ngày càng lạnh, mặc quần áo cũng càng ngày càng dày, bụng Đường Viên lại càng không rõ ràng rồi, mỗi ngày cô còn có thể tới trường học đi học, không cần lo lắng bị đồng học phát hiện.

Mãi cho đến khi mang thai khỉ con tháng thứ năm, Đường Viên soi gương mới thấy bụng mình đội lên tương đối rõ ràng.

Khi đó đã tiến vào tháng mười hai rồi.

Trung tuần tháng mười hai vừa lúc là đợt thi cuối kỳ, Đường Viên thuận lợi thi xong, Lê Họa giúp cô xin một thời gian nghỉ dài hạn. Khoa cô đang học bây giờ hàng năm vẫn có trao đổi sinh viên với Tây đại, hàng năm có rất nhiều sinh viên trao đổi của Tây đại tới đây học.

Về sau Đường Viên hoàn thành việc học còn trở về Tây đại, Lê Họa không muốn chuyện cô mang thai bị truyền ra quá sớm ở Tây đại, dứt khoát lái xe dẫn cô tới một thành phố ấm áp khác sinh khỉ con.

*******

Lúc Dung Giản tỉnh lại, trời còn chưa sáng.

Anh theo thói quen thu lại cánh tay, mới phát hiện phần giường bên cạnh đã sớm trống rỗng.

Trước kia khi ngủ chung với Đường Viên, ngủ đến nửa đêm Đường Viên luôn gối lên trên cánh tay anh, mỗi lần anh tỉnh ngủ sẽ hơi thu cánh tay lại, Đường Viên cứ như vậy mơ mơ màng màng chui vào trong lòng anh.

Cả người cô mềm nhũn, gương mặt ấm áp dính vào trong ngực anh, hô hấp cũng phả lên người anh, giống như một lò lửa ấm áp. Đường Viên ngủ rất sâu, buổi sáng Dung Giản hay tỉnh sớm, đưa tay bóp mặt của cô cô đều không có phản ứng gì.

Trong bóng tối, ngón tay Dung Giản giật giật.

Rèm cửa sổ vừa dầy vừa nặng ngăn lại tất cả (lqd) ánh sáng, trong phòng tối đen như mực, nặng nề lại đè nén.

Dung Giản giơ tay bật đèn trên tường lên, đứng dậy đi xuống tủ lạnh dưới lầu cầm một chai nước, ngửa cổ từng ngụm từng ngụm uống hết. Dòng nước lạnh như băng dọc theo cổ họng rót vào trong dạ dày, thần kinh căng thẳng của Dung Giản mới rốt cuộc được thả lỏng.

Mới vừa rồi anh lại gặp ác mộng.

Từ sau khi Đường Viên rời đi, anh thường gặp các loại ác mộng phong phú.

Trong biển lửa mênh mông, Đường Viên đang chạy về phía trước, thỉnh thoảng gọi tên của anh. Có lúc cô chạy được ra ngoài, có lúc lại không. Trong mộng anh vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt đứng ở một bên.

Mỗi lần thức dậy, Dung Giản đều có cảm giác sức cùng lực kiệt, giống như là chỉ một cơn ác mộng cũng làm tiêu hao hết hơi sức của anh, anh đột nhiên rất muốn ôm cô vào trong ngực thật chặt, xác định cô vẫn tốt.

Sau khi buông chai nước trong tay, Dung Giản tới phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, anh tiện tay lau tóc mấy cái sau đó đi tới thư phòng mở laptop ra.

Trong 10 mấy giây chờ đợi, anh mở khóa điện thoại di động, trên màn hình nhảy ra ảnh của Đường Viên, tấm hình này là anh chụp khi Đường Viên ăn lẩu gà, cô cúi đầu phồng má ăn đến thỏa mãn.

Dung Giản cong cong ngón tay, bấm một dãy số.

Sau thời gian chờ đợi khá dài, không người nào nghe.

Từ sau khi Đường Viên ra nước ngoài, cô luôn không nhận điện thoại của anh.

Vừa bắt đầu Dung Giản cho rằng cô chỉ đang giận lẫy, nhưng gần đây ngay cả weibo Đường Viên thích nhất cũng không có cập nhật mới.

Dung Giản không ép được con khốn thú trong lòng kia nữa rồi, anh phiền não đưa tay lên hung hăng bấm bấm ấn đường, "Pằng" khép laptop mới vừa mở ra lại, nặng nề dựa vào trên ghế dựa.

Quỷ thần xui khiến, anh lại lần nữa mở laptop ra, lên trang web bán vé, mua vé máy bay chuyến gần nhất.

Sau mười mấy giờ bay, cuối cùng Dung Giản đã tới thành phố nơi Đường Viên ở.

Thành phố này mặc dù ở gần bờ biển, nhưng mùa đông nhiệt độ lại cực thấp, tuyết rơi rất lớn, trên mặt đất trước cửa hàng đã dầy một tầng tuyết. Đèn đường màu vàng ấm áp trải dài trên mặt tuyết trắng xóa, tăng thêm một chút không khí ấm áp cho đêm khuya của thành phố.

Dung Giản chỉ mặc một cái áo khoác ngoài bằng len lông cừu màu đen, trong gió lạnh thế này có vẻ cực kỳ mỏng manh.

Cuối tháng mười hai, trường học đã nghỉ.

Dung Giản không tới trường học, anh gọi một chiếc xe chạy thẳng tới nhà Lê Họa.

Dọc theo đường đi anh lại gọi cho Đường Viên mấy cuộc điện thoại, vẫn là không người nào nghe. Huyệt thái dương Dung Giản giật thình thịch, anh giơ tay hung hăng đè lên trán, bắt buộc mình tỉnh táo lại.

Từ trong kính chiếu hậu bác tài nhìn thấy động tác của anh còn tưởng rằng anh lạnh, có lòng tốt nâng cao nhiệt độ trong buồng xe.

Dung Giản trầm giọng nói cảm ơn, tiếp tục gọi điện thoại.

Vẫn không người nào nghe.

Tuyết rất lớn, đường có chút khó đi, mãi cho đến gần mười giờ tài xế mới đưa Dung Giản đến đích. Xa xa Dung Giản đã thấy hai căn nhà.

Đèn đường màu vàng ấm áp, hai nóc nhà này bị tuyết che lấp, chỉ lộ ra bức tường màu hồng giống như trong đồng thoại.

Dung Giản vừa đẩy cửa xe một cái đã lập tức cảm nhận được hơi thở của gió tuyết, anh đi về phía căn nhà bên phải không có ánh sáng kia, giơ tay lên gõ cửa, đáp lại anh là một mảnh yên lặng, không có ai.

Dung Giản đứng trong băng thiên tuyết địa, đứng ở nơi vốn là chỗ Đường Viên nên ở, lần đầu tiên ý thức được lần này anh thật sự bị Đường Viên vứt bỏ.

Tuyết càng rơi càng nhiều, đêm khuya, nhiệt độ ngoài trời càng ngày càng thấp, Dung Giản hô hấp, hơi thở đều biến thành sương trắng. Cực độ rét lạnh và thời gian chờ đợi rất lâu làm cho tỉnh táo và tự chủ mà anh luôn luôn lấy làm kiêu ngạo cũng sụp đổ, chỉ còn lại phiền não vô biên, đè nén và khủng hoảng.

Anh hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận loại cảm giác bất lực không biết làm sao này.

Dung Giản cực ít khi hối hận về quyết định của mình, nhưng vào giờ khắc này anh thật sự hoài nghi ban đầu mình chủ động tìm giáo sư Đường, cùng nhau nghĩ biện pháp đưa Đường Viên đi hoàn toàn là sai lầm cực lớn.

Nếu anh không bỏ được người thì hoàn toàn không nên đưa cô đi thật xa, chỉ cần biết cô vẫn an toàn là tốt rồi, mà lẽ ra anh nên đặt cô trong tầm mắt của chính mình.

Dung Giản hung hăng đập cửa một cái, đè ép lửa giận trong lòng gọi một cuộc điện thoại cho giáo sư Đường.

"A lô?" Giáo sư Đường mới vừa vạch nội dung trọng tâm khi thi cho học sinh xong, tâm tình đang tốt, khi nhận được điện thoại của con rể ông còn mơ hồ cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Tính tình Dung Giản cực lạnh lùng, cho dù đã từng là học trò cưng, hiện tại trừ việc ngoài ý muốn có liên quan tới Đường Viên ra, anh cũng rất ít khi chủ động liên lạc với ông.

Giáo sư Đường nói: "Sao thế, Dung Giản?"

"Cha." Âm thanh Dung Giản trầm thấp khàn khàn, tốc độ nói chuyện cực nhanh, hoàn toàn khác biệt với giọng nói tỉnh táo trước đây: "Đường Viên ở nơi nào?"

"Bàn Bàn ở nhà mẹ con bé mà." Tháng trước giáo sư Đường vừa mới qua đó một chuyến, lại nói giáo sư Đường đã cảm thấy ông nhặt được một tiện nghi lớn, hiện tại khuê nữ của ông đi theo Lê Họa, rốt cuộc ông cũng có cớ để danh chính ngôn thuận đi gặp Lê Họa rồi.

"Không có." Dung Giản giương mắt nhìn cửa sổ tối đen như mực: "Cô ấy không có ở đây."

"À?" Giáo sư Đường sửng sốt một chút, bừng tỉnh hiểu ra nói: "Con đi tìm Bàn Bàn? Bàn Bàn mới vừa thi xong, có lẽ Lê Họa dẫn con bé đi ra ngoài chơi. Con chờ chút để ta gọi điện thoại cho Lê Họa nhé."

"Dạ." Dung Giản cúp điện thoại tiếp tục đứng đợi ở cửa.

Người ở nhà cách vách nghe được tiếng gõ cửa thì ngó qua xem một cái, lão thái thái từ mi thiện mục nhìn thấy anh (di.da.l.qy.do) đứng ở trong băng thiên tuyết địa gõ cửa, còn nhiệt tình mời anh tới gia đình ông ngồi đợi.

Anh lễ phép nói cảm ơn sau đó cự tuyệt.

Trong chốc lát giáo sư Đường lại gọi điện thoại tới, trong điện thoại ông áy náy nói ông cũng không gọi được cho số điện thoại di động của Lê Họa.

Dung Giản hít vào một hơi thật sâu, khí lạnh trực tiếp chui vào cổ họng, anh ho khan mấy tiếng.

Trời sắp sáng, cuối cùng Dung Giản cũng lấy được số Lê Họa từ giáo sư Đường, anh gọi rất nhiều lần, mãi cho đến khi lượng pin trên điện thoại di động chỉ còn lại một chút thì bên kia mới nhận máy.

"A lô?" Một giọng nữ dịu dàng vang lên: "Dung Giản sao?"

"Đường Viên ở đâu ạ?" Dung Giản đè nén tâm tình của mình, lễ phép gọi một tiếng dì, anh đã không có tâm tình vòng vo với bà nữa rồi: "Con rất lo lắng cho cô ấy."

"Ách. . . . . ." Lê Họa giống như bừng tỉnh hiểu ra: "Ta dẫn con bé ra ngoài chơi, bây giờ con bé đang ở bên cạnh ta đây rồi, con hãy yên tâm đi."

"Con muốn nghe giọng cô ấy." Tất cả kiên nhẫn của Dung Giản gần như đều đã tiêu hao hết trong một đêm, anh nói thẳng: "Đường Viên có ở đó không ạ?"

"Được rồi, con chờ chút. . . . . . Bàn Bàn!"

Hô hấp của Dung Giản cứng lại, ngón tay cầm điện thoại di động đã bị cóng đến không có cảm giác gì nữa, lúc nghe Lê Họa gọi Bàn Bàn, lại đột nhiên có loại cảm giác băng tuyết tan rã.

Dung Giản hắng giọng một cái, bấu chặt ngón tay: "Đường Viên."

Sau đó anh nghe thấy trong ống nghe truyền đến Đường Viên xa xa "Dạ?" một tiếng.

Còn có âm thanh Lê Họa cách ống nghe tương đối xa, giống như là nói với Đường Viên, bà nói: "Không có việc gì, con ngủ tiếp đi."

Kế tiếp lại không có âm thanh Đường Viên nữa rồi, Lê Họa nói về phía điện thoại di động: "Con nghe chưa, con bé rất tốt nhé, yên tâm đi."

Lê Họa nói xong trực tiếp cúp điện thoại, bà nhìn Đường Viên trong phòng khách một cái.

Ngay từ ngày lúc bà nấu thức ăn phát hiện Đường Viên sợ lửa kia, bà đã cảm thấy không được bình thường. Lê Họa tìm kiếm tin tức về thành phố C trên web, rất nhanh đã liên tưởng đến trận hỏa hoạn kia. Bà lại gọi điện thoại cho bạn bè của Đường Viên xác nhận chuyện lúc ban đầu, rất nhanh đã xâu chuỗi những chuyện này lại với nhau.

Đường Viên quá mềm yếu rồi, tuyệt không giống như bà.

Lê Họa không nghĩ Bàn Bàn nhà bà lại dễ dàng bị Dung Giản bỏ rơi như vậy, lại còn vào thời điểm cô mang bầu.

Hôn nhân của con gái bà bắt đầu cũng bởi tình một đêm, nếu như đến bây giờ lại bởi vì mang thai mà hòa hợp. . . . . . Thì thật quá đáng thương, quá đáng buồn.

Trước khi Bàn Bàn nhà bà trở thành người quan trọng nhất trong lòng Dung Giản, bà tuyệt đối sẽ không giao Bàn Bàn cho anh.

Sau khi cúp điện thoại, Dung Giản liếc nhìn điện thoại di động, điện thoại di động của anh hoàn toàn hết pin. Anh giơ tay đáp di động đi, điện thoại di động nặng nề bay ra ngoài, đập vào trên mặt tuyết, văng lên trên mặt đất đầy tuyết.

Sau khi trời sáng, anh mua vé máy bay về nước, vội vàng bắt đầu công việc với Cao Dương.

******

Ba tháng sau, Đường Viên nghênh đón khỉ con của mình.

"Oa ——"

Đường Viên bị tiếng khóc non nớt đánh thức, cô dụi mắt, sau khi hết thuốc tê, vết mổ trên bụng lập tức truyền đến từng cơn đau nhức, đau đến cô cảm thấy trước mắt mình cũng có chút tối đen, giống như là bị dao cùn cắt từng miếng thịt, cực kỳ đau.

"Bàn Bàn, con xem, nó dài hơn con nhiều á!"

Lê Họa giơ lên một cái bọc màu lam nhạt cho cô nhìn.

Tiểu bảo bảo tiếng khóc non nớt, nghe mà trái tim Đường Viên cũng mềm nhũn.

Bé quá nhỏ, Đường Viên cũng không dám tự ôm bé.

Cô ngẩng đầu, cõi lòng ngập tràn mong đợi nhìn khỉ con (lqd) đang khóc một cái, khỉ con thấy cô lại bất ngờ ngừng khóc, tròn mắt nhìn.

Đường Viên, Đường Viên muốn khóc rồi.

Không biết có phải là bởi vì cô luôn miẹng gọi bé khỉ con khỉ con hay không mà dáng dấp của bé. . . . . . Một lời khó nói hết.

Đường Viên nhìn nửa ngày, cảm thấy vẫn phải nói gì đó với bé, cô hắng giọng, chân thành nói: "Mặt con thật. . . . . ."

Thật. . . . . .

Cô thật nửa ngày, rốt cuộc cũng không nhịn được nói: "Mặt con cũng thật giống con khỉ nhỏ á!"

Khỉ con "Oa" khóc ra tiếng.
« Chương TrướcChương Tiếp »