- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đại Thần, Em Muốn Sinh 'Khỉ Con' Cho Anh
- Chương 14: Hôn một cái
Đại Thần, Em Muốn Sinh 'Khỉ Con' Cho Anh
Chương 14: Hôn một cái
Editor: Little Little
"Người rút trúng lá bài số 7 phải đi tìm một người khác, sau đó hôn một cái." Nam An An cười híp mắt nói.
Đường Viên mở lá bài của mình ra, vẻ mặt đau khổ.
Nam An An nhìn nét mặt của cô rồi nở nụ cười, vung tay lên: "Đi đi, hôn môi đó nha!" Không ai có thể ngăn cản mục đích của cô khi cô đã có sự giúp đỡ của ông trời.
Đường Viên liếc nhìn Dung Giản, anh đang lười biếng tựa vào ghế salon, mặt không thay đổi nhìn điện thoại. Ánh sáng màn hình điện thoại di động chiếu lên gương mặt nghiêm túc của Dung Giản, làm cho người ta một loại cảm giác xa cách khó tiếp cận. Từ đầu tới cuối, khi bọn họ chơi trò chơi, đều có cảm giác Dung Giản không đếm xỉa đến.
"Viên Viên, đến đây!" Cao Dương đột nhiên đứng lên ồn ào, cậu ấy uống say rồi, hưng phấn quá mức, cao giọng hô hào: "Hôn anh đi, anh cho em hôn... F***, ai đạp tôi đấy!"
Đường Viên kiên nhẫn đứng đó, cô nhìn về phía Dung Giản, từng bước từng bước đi qua, mỗi một bước đều giống như giẫm lên nhịp trống của trái tim. Cô biết rõ vừa rồi nhờ nhanh trí mới tránh được một kiếp, thật ra trong lòng trừ việc cảm thấy may mắn, d∞đ∞l∞q∞đ còn có một chút tiếc nuối, chính vì tiếc nuối này giúp cô từng bước đi đến trước mặt Dung Giản.
Đường Viên rất hồi hộp, trong lòng lại sinh ra một chút mong chờ không nên có, lúc này cô mượn danh nghĩa trò chơi để đòi hôn, thật ra cũng giống như những những người mượn ngày “Cá tháng Tư” để tỏ tình vậy.
Đèn trong quán bar mờ mờ ảo ảo, Đường Viên đi đến đứng trước mặt Dung Giản, sau đó nhỏ giọng bình tĩnh nói: "Em có thể hôn anh một cái không?"
Cô vừa nói xong, chợt nghe một tiếng cười lạnh.
Nguyễn Tâm buông chân xuống, đôi giày cao gót giẫm vào nền đá cẩm thạch trên sàn nhà phát ra tiếng vang lanh lảnh, cô ta đứng lên, giống như đã chịu đựng cả đêm cuối cùng nhịn không nổi nữa, mở miệng nói: "Cái loại trò chơi này, cô cảm thấy thú vị sao?" Giọng nói của cô ta không lớn không nhỏ, nhưng lại mang theo vẻ chế giễu.
Nguyễn Tâm vừa nói ra những lời này, bầu không khí lập tức cứng ngắc.
Lúc mọi người tổ chức liên hoan thường hay chơi trò chơi này, lời thật lòng hay mạo hiểm, bình thường đều dùng để giúp người nào đó mượn danh nghĩa trò chơi ở sau lưng đẩy một cái, nếu như hai bên tình nguyện thì tất cả đều vui vẻ, nếu như có một người vô tình thì dùng trò chơi để làm cớ, ai cũng sẽ không lúng túng, hầu như tất cả mọi người đều chấp nhận việc này.
Nguyễn Tâm liếc nhìn Đường Viên, cô ta giúp Dung Giản giải vây, cũng đang chờ nhìn Đường Viên bị chê cười.
Lại một lần nữa, những suy nghĩ giấu kín của Đường Viên bị cô ta nhìn thấu, giẫm nát dưới chân.
Lúc này lại đang ở trước mặt Dung Giản.
Nguyễn Tâm nói những lời này đối với người khác chỉ là phá hư bầu không khí, còn đối với Đường Viên chính là một cái tát vang dội.
Lúng túng, bức rức, lo lắng, khó chịu, cảm thấy xấu hổ... Cả đống tâm trạng thoáng cái xông vào đầu Đường Viên, cô cảm thấy muốn hộc máu, trên mặt nóng lên, thật sự chỉ muốn tìm một cái kẽ chui ngay xuống đất. Quá xấu hổ, thậm chí Đường Viên còn kích động đến mức muốn chạy trốn nhưng hai chân lại giống như bị đóng đinh ngay tại chỗ.
Đường Viên biết rõ, cô không thể đi ra ngoài như vậy sẽ khiến cho Nguyễn Tâm chê cười mình.
Đường Viên không nhìn thấy nét mặt Dung Giản, cô cuối đầu xuống đứng ở bên cạnh anh, ngón tay vô thức giật giật, muốn xoay người lại nói chuyện với Nguyễn Tâm, cổ tay lại bị một lực giữ lại.
Cô nghe được giọng nói của Dung Giản ở sau lưng cô vang lên, trầm thấp lại kiên định: "Thú vị."
Dung Giản vừa nói xong, Nguyễn Tâm hơi sửng sốt, có chút không thể tin được.
Dung Giản nhìn cũng như không nhìn Nguyễn Tâm, sau khi nói xong thì đứng lên từ ghế sô pha, nhìn Đường Viên, nói: "Có thể." Thật ra anh cũng không biết vì sao, Dung Giản hiểu rõ anh không muốn nói chuyện yêu đương ở tuổi này, cũng không sẵn sàng ở cùng một chỗ với bất kỳ cô gái nào, anh có rất nhiều chuyện phải làm, có rất nhiều người không thể bỏ qua, cũng có con đường rất dài phải đi.
Con đường này, anh đã sớm quyết định muốn đi tiếp một mình.
Nhưng mà, chỉ vì Đường Viên đang bị khó xử tới mức mặt cũng đỏ lên đã áp đảo cả lý trí của anh.
Anh nói, có thể.
Đường Viên ngẩng mặt lên nhìn Dung Giản, anh đứng ở đó, thậm chí bởi vì bọn họ chênh lệch chiều cao mà hơi cúi người, bóng anh bao phủ cả người cô, trong ánh mắt của anh có hình ảnh của cô. Anh nói có thể. Đường Viên tự nói với mình, chẳng qua Dung Giản chỉ muốn giúp cô giải vây, tự nói với mình đây chỉ là một trò chơi, chẳng qua là Dung Giản đang phối hợp.
Thế nhưng tất cả những điều này, đều không thể giúp cô ổn định được nhịp tim tăng đột ngột của mình, d∞đ∞l∞q∞đ và bởi vì căng thẳng hay quá vui mừng mà thở gấp.
Đường Viên hơi nhón chân lên, kề sát vào anh, nhẹ nhàng in lên mặt Dung Giản một nụ hôn nhẹ. Môi của cô chỉ chạm nhẹ một cái trên mặt Dung Giản, thậm chí không phát ra bất cứ thanh âm gì, còn chưa bắt đầu đã chấm dứt.
Lúc hôn, Đường Viên cảm thấy gương mặt Dung Giản hơi mát, có lẽ là do mặt cô quá nóng, Đường Viên cảm thấy toàn bộ cơ thể cô đều muốn bay lên.
Cô thích anh lâu như vậy vẫn không nói ra, vẫn luôn chôn sâu tình cảm đó vào đáy lòng, cho dù không được đáp lại, giờ phút này cũng đã nhận được sự tôn trọng và đối đãi dịu dàng từ người kia.
Nụ hôn kia quá nhẹ, như có như không, cảm xúc trên môi đều đã tiêu tan, nhiệt độ trên mặt Đường Viên vẫn chưa hạ.
Nguyễn Tâm đứng ở một bên nhìn Đường Viên quang minh chính đại hôn Dung Giản một cái, sắc mặt hơi khó coi, thái độ này của Dung Giản khiến cho những hành động vừa rồi của cô ta không khác gì tự rước lấy nhục.
Nguyễn Tâm luôn tự kiềm chế bản thân rất tốt, cũng tự cho là mình rất thanh cao. Cho tới bây giờ cũng chưa từng làm những chuyện khiến cho người khác thất vọng như vậy, nhưng mà giờ phút này lại bị người khác làm mất mặt, cuối cùng Nguyễn Tâm không nhịn được nữa, bắt đầu lớn tiếng: "Dung Giản, tớ có điểm nào kém cô ta chứ!"
"Cậu có biết sau khi bài viết trên forum được tung ra, tất cả mọi người đều nhìn tớ chê cười tớ hay không?"
"Coi như cậu không thích tớ, cũng không nên để mắt tới con nhỏ mập..." Nguyễn Tâm kích động tới mức ngực phập phồng, nuốt xuống chữ “mập mạp” đã đến bên miệng.
Đường Viên xoay mặt lại, nghiêm túc nhìn Nguyễn Tâm, giống như cái hôm ở trong thang máy Nguyễn Tâm nhìn từ trên xuống dưới dò xét người cô, nhìn Nguyễn Tâm từ trên xuống dưới đánh giá một lần, nói: "Cô có biết tại sao tôi mập không?"
Nguyễn Tâm: "..."
Cô ta không muốn nghe một lần nữa!
Cô ta có địch ý với Đường Viên không chỉ vì Dung Giản, Đường Viên không có chút ấn tượng nào với cô ta, nhưng mà cô ta lại nhớ Đường Viên rất kỹ.
Lúc Nguyễn Tâm còn rất nhỏ, ba mẹ đã ly hôn, cô ta giống như một quả bóng bị đá qua đá lại, cuối cùng bị toà án giao cho mẹ của cô ta, sau đó có một ngày mẹ của cô ta về nhà nói với cô ta rằng sẽ tìm cho cô ta một người ba mới. Cô ta bị mẹ mang đến gặp một người đàn ông, cùng ông ta ăn một bữa cơm, thật ra cô ta rất hâm mộ cô bé xinh xắn được chú kia ôm vào lòng cho ăn cơm, cô bé trắng trẻo mập mạp đó ngồi ở trên đùi của chú ấy giống như một con búp bê xinh đẹp, mà khi đó cô ta vì bị người lớn bỏ bê nên vừa đen vừa gầy lại nhỏ con, đó là lần đầu tiên cô ta cảm nhận được sự tự ti sâu sắc.
Lúc ăn được một nửa, hai người lớn có chuyện muốn nói với nhau, cô ta và Đường Viên cùng nhau ra ngoài chơi, cô ta đưa tay đẩy Đường Viên một cái, cười nhạo Đường Viên mập, còn hỏi Đường Viên tại sao mập như vậy.
Đường Viên nói: Mẹ của tớ nói, bởi vì tớ là thiên thần nhỏ.
Lúc cô ngẩng mặt lên nói câu nói kia, vừa kiêu ngạo lại vừa hạnh phúc, ánh mặt trời từ phía sau cô chiếu tới, cô thật sự giống như một thiên thần nhỏ.
Cả hai rõ ràng đều sống trong một gia đình không hoàn chỉnh, cô ta thì giống như một cây cỏ dại sống ở nơi âm u khó khăn, Đường Viên lại như một đóa hoa sống dưới ánh mặt trời.
Nhưng bây giờ lại không giống như vậy nữa, cho nên cô ta không nhịn được mà ở trước mặt Đường Viên ngang tàng cao ngạo, giống như đền bù lại khi còn bé cô ta ở trước mặt Đường Viên không ngốc đầu lên được.
Nguyễn Tâm lấy lại tinh thần, chợt nghe Đường Viên nói:
"Bởi vì do tôi quá trắng nên lộ ra mập."
Vẫn giống như khi còn bé, Nguyễn Tâm rất đen: "..."
Những lời này giống như là đang nói...tuy rằng tôi mập, nhưng mà cô cũng bị đen.
Đối với con gái thì mập và đen đều rất nhạy cảm, thực tế Nguyễn Tâm rất để ý đến điểm này. Bị Đường Viên chọc vào chỗ đau, cô ta cầm lấy túi xách, không kịp chào tạm biệt thì đã giậm giày cao gót rời đi.
Cô ta vừa đi, Trử Tự cũng đứng lên vội vàng đuổi theo.
Đường Viên không một chút áy náy, có một loại người, lúc cô ta đâm vào chỗ đau của bạn chính là lúc cô ta vui nhất, bạn đâm vào chỗ đau của cô ta, cô ta lại tức giận.
Lúc tan cuộc, Cao Dương và Nam An An đều về nhà, chỉ còn lại Đường Viên và Dung Giản cùng nhau quay về trường học.
Đúng lúc Dung Giản lại không lái xe tới, bọn họ ở ven đường đợi cả buổi cũng không bắt được chiếc taxi trống nào nên quyết định ngồi xe công cộng về. Lúc đi ngang qua Video Games City, Dung Giản nói muốn vào đổi tiền xu, anh lấy một tờ tiền giấy đổi thành đồng xu đồ chơi.
Đường Viên cho rằng Dung Giản chỉ muốn đổi tiền lẻ, dù sao cũng chỉ là vài đồng xu đồ chơi, không có gì để chơi cả, cô đang muốn đi khỏi lại nhìn thấy Dung Giản cầm đồng xu đồ chơi đi về phía máy gắp búp bê.
Cô chạy theo, nhìn Dung Giản bỏ một đồng xu đồ chơi vào trong máy gắp búp bê, sau đó máy gắp búp bê bắt đầu hiển thị thời gian, cần gắp búp bê bắt đầu chuyển động 360 độ cực kỳ nhanh, cần gắp đong đưa xoay tròn, Đường Viên nhìn cần gắp xoay chuyển mà hoa hết cả mắt, không nhịn được muốn đứng lên nói một câu—— dღđ。l。qღđ độc thân hai mươi năm tốc độ tay không ai sánh bằng (-_- đen tối quá!!!)
Cô vừa nghĩ tới thì nhanh chóng tỉnh lại, cô quá dơ bẩn rồi.
Đường Viên trợn mắt há mồm nhìn thời gian sắp hết, khi cô còn chưa kịp hoàn hồn thì nhìn thấy Dung Giản ấn nút xuống một cái, cần gắp thú thoáng cái gắp chính xác vào một con búp bê màu nâu ném ra khỏi máy gắp thú.
Một phát trúng mục tiêu!
"Thật là lợi hại!" Đường Viên không nhịn được khen ngợi một câu, cô ngẩng đầu nhìn Dung Giản thì nhìn thấy một con búp bê màu nâu bay về phía cô, chân tay Đường Viên lanh lẹ lập tức bắt được.
"Tặng em."
"Cảm ơn." Vừa rồi Đường Viên chỉ lo kích động, vẫn chưa nhìn rõ búp bê kia thế nào, lúc cô nghiêm túc nhìn mới phát hiện búp bê màu nâu kia ——
Là một con khỉ nhỏ!
Khỉ con!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đại Thần, Em Muốn Sinh 'Khỉ Con' Cho Anh
- Chương 14: Hôn một cái