Editor: Moriuchi Eira
Mạc Bắc ung dung đá tên gần nhất ngã sấp mặt trước sự bất ngờ của đám người.
Tiếp theo, cô ném cặp sách về phía trước một cái, xé gió thẳng tắp quật lên mặt từng tên khác.
Bên cạnh, mấy nam sinh đã trợn mắt há hốc mồm, không kịp phản ứng. Thiếu niên trước mặt ra tay thu cặp sách về, một tay xách quai cặp, chỉ một giây sau, thiếu niên vung tay mãnh liệt xoáy như nước, đánh bọn họ mê man nửa ngày.
Con hàng Triệu Kiện Kiện xem đến choáng váng.
Hai người không có bị ăn đập.
Ngược lại là đối phương......hình như đều bị đánh đến kêu cha gọi mẹ.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy một người đánh nhau mà đẹp như vậy.
Thời điểm Nam ca nhà cậu còn đang đánh nhau, chắc do nóng quá nên cởi ít cúc ở cổ áo vest, thiếu niên nghiêng đầu, soái khí bức người.
Đối phương một đòn cũng không thể phản kháng lại được.
Mà Nam ca nhà cậu, không có nửa điểm sợ hãi hay lúng túng.
Đánh xong, Mạc Bắc cúi người nhặt lấy cặp sách trên đất, đưa tay phủi phủ, khôi phục lại bộ dạng đúng đắn.
Ung dung lạnh lẽo, sườn mặt góc cạnh rõ ràng, hệt như soái ca trong truyện ngôn tình.
Giống như người vừa mới đánh nhau không phải là cô vậy.
So với cái người trược kia tâm tính bất thường liên tục, thì càng không giống.
Mạc Bắc đi trước vài bước, đột nhiên cô ngoảnh mặt lại, hỏi: "Không sao chứ?"
Triệu Kiện Kiện vừa định mở miệng.
Ngay lúc đó, một giọng nói non nớt không biết từ đâu truyền đến, mềm mại như bông: "Tiểu ca ca, em không sao."
Ai? Ai? Ai?
Ba chữ "Không sao chứ?" Không phải "Nam ca" nói với cậu sao?
Triệu Kiện Kiện mê man, bỗng nhiên có một cậu nhóc đi ra từ phía bồn cây bên cạnh, thật là chọc người mà!
Trẻ con
Rốt cuộc là tên thần kinh nào vậy! Mẹ nó hẹn đánh nhau còn mang theo trẻ con!
Triệu Kiện Kiện vẻ mặt cạn lợi, ông đây không còn gì để nói.
Không sai.
Đúng là méo còn gì để nói thật, cái thằng ranh con từ đâu chui ra này quá...chất, chân mặc quần đen, khoác áo nhung lông vũ, khuôn mặt nhỏ đeo khẩu trang, riêng đôi giày kia cậu cậu biết, một cái thôi cũng bằng cả tháng sinh hoạt phí của cậu aa!
Cậu nhóc này nhìn qua tầm năm tuổi đi? Nhóc con? Khoe giàu như vậy, thật muốn làm người ta tức chết mất!
Bên kia, một đám người tỏ vẻ đánh chết không phục, ồn ào nhốn nháo: " Mạc Nam, mày chờ đó cho tao!"
Chậc, thùng rỗng kêu to.
Triệu Kiện Kiện cúi đầu nhìn đứa bé.
Cậu nhóc duỗi tay ôm lấy "Nam ca" chân dài của cậu!
Một chút cũng không chừa lại cho cậu! Triệu Kiện Kiện rất muốn chửi mẹ nó.
Mạc Bắc rũ mắt, nhìn cậu bé xa lạ trước mặt, vươn tay tới, xoa đầu đối phương, nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ."
"Vâng." cậu bé mở to đôi mắt, chớp chớp lông mi dài quá mức.
Mạc Bắc cúi đầu, nhặt gậy bóng chày trên mặt đất, tây trang phẳng phiu, cấm dục mười phần, mặt lạnh băng nhìn đám người đang kêu gào bên kia: "Muốn đánh?"
Một đám lui về phía sau, có người còn bị vấp té, trông vô cùng buồn cười: "Hôm nay bọn tao nhường mày!"
Nói xong, cả bọn chạy trối chết như gặp quỷ.
Aaaaa, Sao không ai nói cho bọ họ biết, cái tên Mạc Nam này lợi hại như vậy chứ!?
Đợi đám người kia chạy thục mạng đi rồi, Mạc Bắc mới một lần nữa nhìn xuống cậu bé đang ôm chân mình.
Cậu bé cũng đang nhìn cô, đôi mắt to tròn ngập nước xinh đẹp, có cảm giác giống như đã gặp ở đâu rồi.
Quần chúng ăn dưa Triệu Kiện Kiện, nhịn không được hỏi: "Nam ca, cậu biết đứa bé này à?"
Cũng chẳng thấy ai nói gì mà, chắc không phải con của Nam ca nhà cậu đâu, nhỉ!
Khuôn mặt cũng chẳng giống nhau tí nào, một chút cũng không!
"Không biết." Mạc Bắc đáp một tiếng, cô cũng mới phát hiện cậu bé này ở gần đây, nên mới đánh nhau bằng cặp sách, bằng không nếu đánh bằng gậy bóng chày, chỉ sợ đứa bé sẽ bị thương."
"Vậy, bây giờ phải làm sao?"
Trường học cấm mang theo trẻ con a......