Quý Ức ngồi gần cửa nhất,cô đang cùng Bạc Hà nói giỡn, thoáng cái quay đầu liền thấy được người con trai phía sau Lâm Nhã.
Nháy mắt, con ngươi Quý Ức nhìn người con trai mở lớn,đầu ngón tay cô nắm chặt chiếc đũa, ý cười trên khóe môi nháy mắt bị đình trệ.
Người con trai kia, cô nhận ra được! Cho dù nam nhân kia hóa thành tro cô cũng có thể nhận ra được.
Quý Ức thu hồi tầm mắt, cô có thể cảm giác được Lâm Nhã mang theo người con trái đó hướng bàn ăn tới gần, ngón chân cô giấu trong giày cao gót đều khẩn trương đến cuộn tròn lên.
Lâm Nhã đi giày cao gót dẫm ra tiếng vang, thanh âm mềm mại, ôn nhu của cô ta cũng truyền theo tới: “Tôi muốn giới thiệu với mọi người, đây là ……”
Lâm Nhã tạm dừng một chút, như là do dự cái gì, qua hai giây, mới tiếp tục mở miệng: “…… bạn của tôi, Hạ Quý Thần.”
Hạ Quý Thần!……Quý Ức lúc nãy rõ ràng đã biết người đến là ai, nhưng thời điểm nghe đến ba chữ này, thân thể vẫn là không chịu khống chế nhẹ nhàng run lập cập.
Đúng vậy! Không sai, Hạ Quý Thần trong miệng Lâm Nhã, chính là người con trai bốn năm trước đã lấy đi sự trong trắng của cô, Hạ Quý Thần! Chính là đêm của bốn năm trước đó, cô cố lấy dũng khí tỏ tình, thì Hạ Quý Thần đã xé nát quần áo cô, nói với cô những lời lạnh lùng: “Cho dù cô có cởi sạch quần áo đứng ở trước mặt tôi, tôi đối với cô cũng không có nửa điểm hứng thú!”
Hạ Quý Thần còn nói với cô: “Nếu không phải đêm đó tôi uống rượu say, cô cho rằng tôi sẽ chạm vào cô sao?”. Người đó còn nói: “Nếu có thể, tôi hy vọng cô về sau vĩnh viễn đều không cần xuất hiện ở trước mặt tôi!” Đối với Hạ Quý Thần, Quý Ức đều không muốn gặp lại, đều không muốn nhớ đến.
Bốn năm trước, Hạ Quý Thần vẫn còn là học sinh cao trung. Đi đến nơi nào đều là tâm điểm của tất cả mọi người, hiện giờ qua bốn năm, ở trên người hắn lại có sự lắng đọng của thời gian, hơi thở càng trở nên cường đại, đủ để kinh sợ đến mọi người. Cho nên khi Lâm Nhã giới thiệu xong, cả phòng an tĩnh một lát, mới có người phồng lên dũng khí yếu ớt mở miệng chào hỏi.
Hạ Quý Thần vẫn là bộ dáng thành thục, không hay nói chuyện, đối mặt sự tiếp đón của mọi người, cũng chỉ là hơi hơi gật đầu đáp lại. Mỗi động tác đều toát ra sự cao quý, rồi lại xa cách hờ hững.
Quý Ức chung quy không hướng Hạ Quý Thần chào hỏi, cũng không lại ngẩng đầu đi nhìn hắn.
Đại khái là Hạ Quý Thần quá mức hoàn mỹ, mọi người ở phòng đều bị hắn hấp dẫn, cũng không có ai lưu ý đến cô không lễ phép.
Hạ Quý Thần đã đến, đánh vỡ sự náo nhiệt ồn ào, qua một lát, không khí mới một lần nữa vui lên, tất cả mọi người lại bắt đầu miệng lưỡi ồn ào nhốn nháo nói không dứt.
Không hề phòng bị cứ gặp lại như vậy, Quý Ức có chút bất ngờ, lại không tham dự vào náo nhiệt nữa. Cô vẫn duy trì dáng ngồi quy củ, an an tĩnh tĩnh. Cô sợ chính mình thất thố, nỗ lực không cho chính mình suy nghĩ về sự việc của bốn năm trước, nhưng những chuyện cũ đó, vẫn không chịu khống chế mà hiện lên trong đầu cô, nhớ lại.
Thân thể Quý Ức, bắt đầu run nhẹ, cô sợ người xung quanh đã nhận ra chính mình khác thường, liều mạng mà nắm chặt tay, móng nhọn đâm vào lòng bàn tay, mang đến từng trận bén nhọn đau đớn. Lúc Quý Ức nghĩ, chính mình có thể hay không cứ như vậy đem lòng bàn tay bấm nát, Hạ Quý Thần đã mở miệng, hắn tuy rằng không gọi tên ai, nhưng nhà ở người đều biết rõ, hắn nói là nói cho Lâm Nhã nghe: “Đổi nơi khác”