Liên tục vài ngày Hàn Tri Phản không trở về nhà, anh cũng không đến công ty.
Anh tắt máy điện thoại đi động, tìm một chỗ vắng người, yên lặng trôi qua từng giây từng phút, cẩn thận suy nghĩ rất nhiều lần rồi mới xuất hiện trước mắt mọi người một lần nữa.
Vừa mở máy, cuộc gọi đầu tiên anh nhận được là của thư ký gọi đến, bởi vì anh không nói tiếng nào mà đột nhiên biến mất, khiến cho rất nhiều công việc trong công ty bị trì trệ. Sau khi cúp điện thoại, anh liền đi đến công ty xử lý công vụ.
Đến khi anh giải quyết xong hết thảy, đã là một giờ chiều ngày hôm sau.
Thư ký hỏi anh, buổi tối có một bữa tiệc, anh muốn tham gia hay không?
Anh im lặng suy nghĩ một chút, quyết định bảo thư ký từ chối, đợi đến lúc thư ký đi khỏi, anh yên lặng ngồi thư giãn trong phòng làm việc chốc lát rồi mới cầm chìa khóa xe, đi đến bãi đỗ xe tầng hầm lấy xe, trở về biệt thự.
Sau giờ ngọ, dưới ánh nắng mặt trời, biệt thự trông vô cùng xinh đẹp.
Bởi vì là mùa hè, sau khi ăn cơm xong, mọi người trong biệt thự đều đi nghỉ trưa. Lúc Hàn Tri Phản đẩy cửa vào nhà, ngoại trừ tiếng “soẹt soẹt rè rè”
do điều hòa thổi hơi ra thì không còn tiếng động nào khác.
Hàn Tri Phản giẫm từng bậc thang đi lên lầu, trước tiên, anh đến phòng Trình Hàm, nhìn thấy thằng bé đang ngủ, mới quyết định quay về phòng.
Anh cho rằng Trình Vị Vãn đã nghỉ trưa, không nghĩ tới đẩy cửa ra lại thấy cô đang cầm một quyển sách trên tay, cuộn người trên sofa đọc sách.
Cô mặc một cái váy dài màu trắng, tóc dài đen nhánh xõa trên vai, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu trên người cô làm nổi bật làn da trắng trẻo đến lạ kỳ.
Hàn Tri Phản nhịn không được nhìn thêm một lúc, sau đó mới vào phòng.
Động tác đẩy cửa của anh rất nhẹ, cô cũng không nghe thấy, cho đến khi anh đóng cửa lại, đi vài bước vào phòng, cô mới phát giác được có người tới gần, dời ánh mắt từ trong sách đến trên người anh.
Cô không nghĩ anh sẽ trở về, ngẩn người do dự một lúc mới chần chờ không biết có nên chào hỏi anh hay không, cuối cùng cô lựa chọn im lặng, thu ánh mắt, tiếp tục nhìn vào trong sách.
Đợi đến lúc đi đến trước mặt Trình Vị Vãn, Hàn Tri Phản mới mở miệng hỏi: "Đang đọc sách?"
Thái độ của anh giống như là đang nói chuyện phiếm, ngón tay cầm sách của Trình Vị Vãn phút chốc cứng đờ, cô nhẹ gật
đầu, "Ừm" một tiếng.
"Đang xem sách gì?"
Trình Vị Vãn không đáp lời Hàn Tri Phản mà khép sách lại, đem bìa sách đưa đến trước mặt anh.
Hàn Tri Phản "À" một tiếng, sau đó im lặng.
Vốn anh đang đứng trước mặt cô, mặc dù cô không nhìn anh, nhưng vẫn có thể cảm giác được anh đang nhìn cô.
Tình huống như vậy khiến cho cô có hơi mất tự nhiên, cũng không có tâm trạng xem tiếp, cô liền dứt khoát đóng sách lại, chuẩn bị đứng dậy đi xem Hàm Hàm.
Dường như anh biết cô muốn đi, còn chưa đợi cô có hành động, anh đã mở miệng: "Vãn Vãn, chúng ta trò chuyện một chút?"
Trình Vị Vãn khựng người.
Hàn Tri Phản nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn của Trình Vị Vãn, nhìn một lúc mới nói tiếp: "Tôi muốn nghe một chút, vài năm gần đây, từ sau khi rời khỏi tôi, em sống như thế nào?"
Trình Vị Vãn mấp máy môi, sau một lúc lâu, cô ngước nhìn anh, vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ giọng nói: "Có gì để nói chứ, thì cứ một ngày lại một ngày trôi qua thôi."
"Vãn Vãn, tôi thật sự rất muốn biết..."
Giọng điệu của Hàn Tri Phản rất chân thành, Trình Vị Vãn im lặng hồi lâu, nhẹ gật đầu, nói: "Vậy thì tôi nói với anh một ít chuyện có liên quan đến Hàm Hàm..."
Anh là cha của Hàm Hàm, sau này Hàm Hàm phải đi theo anh, kể cho anh biết chút chuyện của thằng bé cũng không có gì không tốt, nói không chừng còn có thể khiến anh càng thêm thương yêu Hàm Hàm